Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 157 + 158: Cái Giá Của Sự Khiêm Tốn.
hấy lông mày Trương Nhất Phàm nhíu lại, thì Thẩm Uyển Vân cười phá lên, nói:
- Anh đừng vội cuống lên, vấn đề sau này không chỉ có như vậy.
- Còn phức tạp hơn cơ à?
Trái tim trong ngực Trương Nhất Phàm đập mạnh một cái. Bí thư Phùng muốn đề bạt hay muốn huỷ hoại mình đây? Quả thực đã đẩy mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Uyển Vân sớm đã dự liệu anh sẽ có băn khoăn này, đưa tay khoác lên vai Trương Nhất Phàm, duyên dáng mỉm cuời, nói:
- Có phải bắt đầu lo lắng rồi không, tướng công?
Khỏi phải nói, Thẩm Uyển Vân gọi một tiếng tướng công, thật cực kỳ ngọt ngào. Câu tướng công này gọi rất hay, mang đậm hương vị cổ điển, Nhất Phàm cảm thấy lâng lâng, đưa tay vòng qua eo cô:
- Nương tử, có việc gì nàng mau nói đi, nhưng ta đói đã mấy hôm nay rồi!
- Thôi!
Thẩm Uyển Vân đẩy hắn ra:
- Em không tin, anh đói mà còn giữ được bộ dạng thế này? Không thấy lần trước, anh làm em nửa ngày chưa ra được khỏi giường sao.
Nói tới chuyện nam nữ, bộ dạng Thẩm Uyển Vân lại thay đổi, phong tình lơi lả, say đắm lòng người.
Cô bé này không đi làm diễn viên, thật đáng tiếc. Trương Nhất Phàm vui sướng kéo cô vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau. Thẩm Uyển Vân chu chiếc môi nhỏ xinh:
- Có một yêu cầu nhỏ với anh, anh không được từ chối.
- Nói đi, ta đồng ý với nàng là được chứ gì.
Thẩm Uyển Vân vì mình mà tốn sức như vậy, vì tương lai của mình, đã âm thầm điều tra được rất nhiều, thật là khổ sở. Có được những tài liệu này, lại điều tra rõ về nội bộ huyện Sa, thật không đơn giản. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể từ chối yêu cầu nhỏ của cô.
Thẩm Uyển Vân cười tinh nghịch:
- Đồng ý nhanh vậy, không sợ em có tính toán gì sao?
- Sao có thể? Nàng là nương tử của ta mà. Nói đi, chỉ cần ta có thể làm, quyết không từ chối.
Trương Nhất Phàm nói kiểu pha trò cười, nhưng ngữ khí cũng rất kiên định.
Thẩm Uyển Vân liền cười rất thần bí:
- Từ nay về sau, từ xưng hô tương công này, chỉ để em gọi, không được cho người khác gọi anh như thế.
Mồ hôi toát ra!
Cô chỉ nói một điều kiện nhỏ như vậy, cũng không thể tính là yêu cầu gì. Lúc đầu còn cho rằng tiểu mỹ nữ muốn nhân cơ hội này thúc ép mình giải quyết ‘hàng trong kho’, không ngờ yêu cầu lại nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, là một câu nói như vậy.
Lại hoặc là, cô sẽ đề xuất mình mua món quà, coi như một chút báo đáp. Không ngờ Trương Nhất Phàm đã đoán sai hết. Thế là hắn liền nâng cằm của Thẩm Uyển Vân lên, lấy cặp kính của cô xuống, hôn một nụ hôn thật sâu.
- Được! Về sau, từ xưng hô tướng công này chỉ dành cho mình em.
- Cám ơn!
Thẩm Uyển Vân cười khanh khách.
Trương Nhất Phàm tiếp tục xem tài liệu, Thẩm Uyển Vân tiếp tục giải thích:
- Vì sao mấy năm nay huyện Sa phát triển nhanh như vậy? Chủ yếu là do các nhà máy và xí nghiệp mỏ than, còn có cả những mỏ rất nổi tiếng.
- Nhưng đằng sau những xí nghiệp này, cơ bản đều có bàn tay của những quan chức chính phủ, muốn hiểu rõ nội tình bên trong là khó khăn vô cùng. Đương nhiên, chỉ cần không xảy ra chuyện, anh làm chủ tịch huyện một cách trong sạch ở đây vài năm, tới lúc thích hợp sẽ được điều lên trên. Sợ là sợ ở việc họ cố ý tìm anh gây chuyện khiến anh không thể rút lui được. Em nghĩ những người này, thấy một người trẻ như anh làm chủ tịch huyện, trong lòng chắc chắn không thoải mái. Theo em biết, người mơ tới chiếc ghế chủ tịch huyện này không ít, cho nên anh cẩn thận một chút, có những chuyện không thể quản thì đừng quản, do họ tự làm khổ mình thôi!
Thẩm Uyển Vân nói xong, rướn cổ nhìn Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm vừa nghe, vừa xem tài liệu, đợi Thẩm Uyển Vân nói xong, hắn mới thản nhiên hỏi lại một câu:
- Em nói có thể không? Vậy cần chủ tịch huyện như anh làm gì?
Lúc Trương Nhất Phàm nói câu này, vẻ mặt nghiêm túc, tác phong nghiêm nghị.
Thẩm Uyển Vân sửng sốt, không ngờ lúc anh ta ra uy lại đáng yêu vậy, thật không nhìn ra, tuổi tác còn trẻ, nhưng khí thế ấy đã khiến cô an tâm, điều ấy chứng tỏ mình không nhìn lầm người. Làm đàn ông cần có sát khí, nếu không thì thật khó khiến người khác nể phục.
Thế là cô duyên dáng mỉm cười, nói:
- Anh nghĩ sao thì làm vậy đi, em sẽ ủng hộ anh vô điều kiện.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, dương như vừa lộ rõ bản chất, tay kia vòng qua ôm lấy eo Thẩm Uyển Vân, kéo cô ngồi lên đùi mình, chân thành nói cảm ơn.
- Không được coi em là người ngoài!
Thẩm Uyển Vân có ý không vui, thân mình người ta đã dành cho anh rồi, cảm thấy khoảng cách của hai người vẫn xa như vậy, trong lòng Thẩm Uyển Vân thật khó chịu, lập tức phản đối.
Xem thời gian thấy không còn sớm, Nhất Phàm vỗ vào người cô:
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã.
Hai người lại bước ra đại sảnh, khiến hai nhân viên phục vụ tại quầy lễ tân được thêm dịp kích động:
- Ra rồi, ra rồi, oa a, vừa tròn hai tiếng đồng hồ. Người con trai lợi hại thật đấy! Tiểu Yến, chúng ta có nên vào trong phòng xem xem trong đó có lưu lại tội chứng gì không?
- Bệnh hoạn, cô biết người ta vào phòng làm việc đó à?
Cô phục vụ kia nhìn cô ta, chậm rãi nói:
- Tôi lại cảm thấy người phụ nữ kia rất có khí chất, giống Bạch Cốt Tinh, thuộc loại nhân viên văn phòng cao cấp. Nhưng, cô nói xem cô ta thuê phòng ở khách sạn chúng ta, có thật là vì một anh chàng công tử bột không?
- Ai nói không phải, tôi thấy rất có khả năng này, cô nói xem ai tới thuê phòng khách sạn lại không phải là làm việc đó? Chán chết đi được, bạn trai tớ chỉ được có 10 phút, xem người ta có thể làm tới hai tiếng kìa. Trời ạ!
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, không cẩn thận quay đầu lại thì phát hiện giám đốc điều hành đứng ngay đằng sau:
- Giám đốc, anh ở đây làm gì, suýt doạ chết người ta, biết không?
Giám đốc điều hành nghiêm mặt:
- Nếu để lần sau tôi phát hiện ra hai cô bàn luận về khách hàng thì tôi sẽ đuổi việc các cô đấy.
- Ôi, biết rồi mà!
Nhìn giám đốc điều hành uyển chuyển rời đi, hai người mới bĩu môi, hừ giọng. Anh ta một chút khả năng cũng chẳng có, càng không phải người tình trong mộng của bạn.
Dừng trong bãi xe, Thẩm Uyển Vân kéo tay Trương Nhất Phàm, lấy chìa khoá xe ra ấn một cái, một chiếc BMW màu đỏ kêu tít một tiếng. Hai người tới bên cạnh xe, Thẩm Uyển Vân cười với hắn:
- Lên xe đi!
Trương Nhất Phàm nhìn một cái, lắc đầu, nói:
- Hay là ngồi xe của anh đi, xe này của em hơi khoa trương.
Xe của Thẩm Uyển Vân là loại BMW 740, hơn một triệu một chiếc, hơn nữa lại đỏ tới nhức mắt, bất kể là dừng ở đâu đều sẽ thu hút ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. Trương Nhất Phàm không muốn mình mới xuất hiện ở huyện Sa thì đã thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Chức vụ hiện tại của Thẩm Uyển Vân là Phó Tổng biên tập của báo tỉnh, vì quan hệ công tác, bình thường đồ đạc mang theo bên mình cũng rất nhiều nên cần một chiếc xe tương đối rộng rãi. Trương Nhất Phàm nói như vậy, cô hiểu ra, gật gật đầu:
- Vậy cũng được!
Ngồi vào chiếc Santana của Trương Nhất Phàm thấy có chút không quen:
- Tướng công, hay là để em giúp anh đổi chiếc xe khác nhé! Chiếc xe này quá khiêm tốn, thay bằng chiếc Audi được không?
Trương Nhất Phàm cười, nói:
- Em nhìn xe hay là nhìn người? Anh cảm thấy chiếc này rất tốt, tiết kiệm xăng, phí duy tu bảo dưỡng cũng rẻ, vừa tiết kiệm vừa hữu dụng. Nếu xe của em chạy đường núi, chắc chắn không bằng chiếc Santana này đâu!
Vấn đề đổi xe, bây giờ Trương Nhất Phàm không phải không đổi được mà là không muốn khoa trương. Đổng Tiểu Phàm cũng từng đề cập tới vấn đề này thì bị Trương Nhất Phàm kiên quyết gạt đi.
Thẩm Uyển Vân và Đổng Tiểu Phàm đều là những người có tiền, thật hết cách, cuộc sống bình thường của họ đương nhiên cao hơn người thường, nhưng Trương Nhất Phàm có cách nghĩ của mình, hắn cảm thấy khiêm tốn mới dễ hành sự.
Không ngờ, tính khiêm tốn lại mang phiền phức tới cho hắn.
Hai người lái xe ra khỏi bãi xe khách sạn, phóng như bay trên đại lộ của huyện Sa.
Đại lộ của huyện Sa, rộng rãi, sạch sẽ, thoải mái, về điểm này, công tác bảo vệ môi trường đã làm rất tốt, còn hơn thành phố Đông Lâm, cũng không kém bất kỳ nơi nào.
Đây chính là điểm khác biệt giữa thành phố mới và thành phố cũ. Thành phố mới qui hoạch tốt hơn thành phố cũ, giống như Thông Thành, là một thành phố cũ được cải tạo lại, sửa đi, sửa lại, vẫn còn nhiều điểm không đồng đều. Đây chính là đạo lý sửa đổi thành phố cũ không bằng xây dựng lên thành phố mới, là phương án cải tạo thành phố Trương Nhất Phàm từng hết sức ủng hộ Bí thư Lâm.
Sự phát triển của huyện Sa, không quá năm năm, sẽ đuổi kịp thành phố hàng đầu của tỉnh Tương, năm ngoái nghe nói có hi vọng trở thành thành phố, sẽ hoà vào địa khu Đông Lâm, trở thành một trong những huyện lị phát triển.
- Giờ anh ở đâu?
Thẩm Uyển Vân hạ kính cửa xe, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này
- Tạm thời ở nhà khách của huyện.
Trương Nhất Phàm đang nói, đột nhiên phanh két một tiếng, một chiếc Audi màu đen từ bên phải ép qua, hai xe suýt va chạm, may chỉ xước một vệt dài.
Vẫn may là Trương Nhất Phàm kịp đánh xe sang hướng khác, nếu không đèn bên phải đã bị vỡ nát.
Mà ở đầu xe Santana, ở bên trái chiếc Audi đều có một vết xước dài, từ đầu tới cuối xe, ước chừng tới 3 mét, Thẩm Uyển Vân quả thực đã bị hoảng sợ, căng thẳng dùng tay vỗ vỗ lên ngực.
- Mẹ kiếp, lái xe thế hả!
Trương Nhất Phàm còn chưa nói gì, từ trên xe Audi một thanh niên khoảng 28, 29 tuổi bước xuống, quần jacket đen màu cà phê, xem cách ăn mặc hẳn là lái xe của một cơ quan nào đó.
Rõ ràng là đối phương vượt sai qui định, từ bên phải quẹo ngang qua, mới xảy ra sự cố này, hơn nữa chiếc Audi chắc chắn, trừ bên trái xe bị cào rách một lượt sơn, cạnh cửa có một điểm ngấn, về cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Mà chiếc Santana của Trương Nhất Phàm, đèn lớn bị đụng vỡ, khung bảo hiểm rơi xuống, đầu phải xe cũng móp một chút. Nếu không phải đối phương đột nhiên vẽ rào, Trương Nhất Phàm cũng không thể đụng vào xe của hắn. Bây giờ hay rồi, hắn lại kiếu nại trước, nhảy ra khỏi xe mắng Trương Nhất Phàm.
Lái xe của chiếc Audi, chắc là thấy Trương Nhất Phàm đi chiếc Santana, liền có ý muốn ức hiếp người nghèo. Giơ chân đá vào chiếc Santana, hét vào trong xe:
- Làm cái gì vậy! Mày biết lái xe không?
Trương Nhất Phàm còn chưa xuống xe, Thẩm Uyển Vân đã mở cửa xông ra:
- Tên thần kinh này! Không học luật giao thông cũng đi lái xe? Có thể vượt từ bên phải xe sang sao?
Lái xe kia vừa thấy một mỹ nữ từ trên xe bước xuống, vốn định đùa giỡn vài câu, không ngờ sau khì Thẩm Uyển Vân xuống xe liền phát hoả như vậy, hùng hổ nói hắn một trận.
Lái xe cơ quan, đặc biệt là lái xe cho lãnh đạo đều là những kẻ lõi đời, rất biết cách nhìn người. Hắn thấy xe của Trương Nhất Phàm là loại Santana, đoán chừng cũng không có uy quyền gì, hơn nữa biển số xe lại ở Thông Thành, nên bỗng nhiên kiêu ngạo trở lại.
- Bố mày lái xe thế nào, không phiền mày quản, bây giờ tao chỉ biết, là mày đụng vào xe tao, chỉ cần dựa vào lý do này, bồi thường tiền đi!
Hắn vừa nói vừa nhìn đồng hồ:
- Nhanh lên, tao không có thời giờ đôi co với chúng mày.
Trương Nhất Phàm xuống xe, liếc mắt đánh giá đối phương, lạnh nhạt đáp ứng, hỏi:
- Bao nhiêu?
- Coi như mày biết điều, bố mày ở Cục Công thương, xe này là xe chuyên dùng của Cục trưởng Quách.
Lái xe kia hừ một tiếng, điệu bộ kinh khỉnh:
- Xe bị cào xước thế này, cần sơn lại toàn bộ, phải năm nghìn.
Hắn đoán rằng Trương Nhất Phàm là người ngoại tỉnh, nếu không cách giải quyết sẽ không dễ dàng thế, vì thế mới to gan đưa ra một con số to như vậy.
Năm nghìn, sơn lại chiếc xe này chỉ khoảng một, hai nghìn. Đối phương tưởng mình là đồ ngốc chắc? Hơn nữa, trách nhiệm này không phải do mình, xe của hắn, về cơ quan, tìm đại một lý do, số tiền đó tự nhiên sẽ rơi vào túi.
Trương Nhất Phàm cũng không vội, lấy trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa:
- Vậy xe của tôi ai sẽ bồi thường đây?
Nói nửa ngày trời, hoá ra tên tiểu tử này chơi mình! Người lái xe kia lập tức bốc hoả, hướng tới Trương Nhất Phàm phun một câu:
- Mẹ mày, bồi thường đi!
Nói xong, hắn liền rút điện thoại ra gọi, Trương Nhất Phàm đột nhiên giơ tay:
- Này.
Trên mặt đối phương lập tức xuất hiện một dấu đỏ như ngôi sao 5 cánh.
- Mẹ kiếp, mày dám đánh bố mày sao?
Phía bên kia sửng sốt rất lâu mới mắng được một câu, đến điện thoại cũng không cần đến nữa, bổ về phía Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm lùi lại, nghiêng người tránh sang một bên, quả đấm của đối phương nện mạnh lên nắp động cơ chiếc xe Santana. Hiển nhiên tay lái xe kia không ngờ Trương Nhất Phàm lại có thể linh hoạt được như vậy, nên không phòng bị, cú đấm bị trượt đấm mạnh lên xe ô tô.
Vừa rồi hắn như vậy hẳn là muốn đưa người ta vào chỗ chết, không ngờ lại trượt, bàn tay đấm trượt đau đến tê dại, hoa mắt, hai bàn tay run lẩy bẩy.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Thẩm Uyên Vân thấy thật buồn cười, cũng không ngờ Trương Nhất Phàm lại nhanh nhạy đến vậy. Nhưng cô nhớ lại lúc Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy tu sửa kênh dẫn nước, người ngăm đen, rắn rỏi, cách tay rắn chắc. Tay lái xe trước mặt tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Cho dù hắn vẫn chưa ra tay nhưng sự nhanh nhạy, linh hoạt lúc nãy của hắn đã khiến đối phương đã lộ ra những yếu điểm.
Trên đường cái xảy ra sự cố giao thông, những người đi đường dần dần vây quanh, đúng lúc hai cảnh sát giao thông đến, xua mọi người:
- Tránh ra, tránh ra, có gì mà nhìn cơ chứ, chẳng có gì hay ho cả.
Đợi mọi người tản ra, hai người mới đến gần hiện trường xảy ra sự cố.
Rõ ràng chiếc xe Audi màu đen vượt qua ép phía bên phải, lúc này Santana mới chạy lên. Hai người là người trong nghề chỉ vừa nhìn thôi là đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng nhìn thấy cái biển số xe của chiếc Audi bỗng hai người nhìn nhau, một gã cảnh sát cười khổ trong lòng: xem ra đành phải để người bên ngoài chịu thiệt. Không còn cách nào khác vì đó là xe của Cục trưởng cục Công thương.
Không đợi cảnh sát giao thông lên tiếng, tên lái xe nhảy dựng lên kêu oan:
- Tôi muốn báo án, tên khốn khiếp này đụng phải xe lại còn muốn đánh người. Tôi muốn hắn phải ngồi tù.
Ngồi tù, vậy thì quá dễ, cứ tìm đại một cái lý do hình sự tạm giam mười năm ngày.
Một gã cảnh sát giao thông đi về phía Trương Nhất Phàm, lấy vở ra ghi chép:
- Cậu lấy bằng lái xe ra cho tôi xem một chút.
Hắn nhìn chiếc cái Santana, treo biển số xe Thông Thành, trong lòng không còn nghi ngờ. Làm cho người ngoài chịu oan khuất cũng không phải chịu áp lực nhiều lắm.
Trương Nhât Phàm đưa cho cảnh sát xem bằng lái:
- Các anh tự xử lý đi, tôi không có thời gian ở đây để đôi co cùng các anh.
Nói xong hắn quay người đi. Cảnh sát giao thông gọi hắn một tiếng:
- Cậu không thể đi được hãy cùng chúng tôi đến Cục môt chuyến. Chờ tôi lấy khẩu cung, điều tra rõ ràng rồi mới được đi.
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Không phải đã rõ ràng rồi sao? Hắn vượt trước gây xô xát, còn có cái gì mà phải điều tra.
- Chuyện này một mình cậu nói không thể được, chúng tôi phải điều tra.
Cảnh sát giao thông xem qua bằng lái của Trương Nhất Phàm, chỉ vào xe nói:
- Cậu mở đèn xe lên cho tôi xem.
Vì phối hợp với cảnh sát giao thông để điều tra, cũng vì muốn khảo nghiệm một chút sự chấp pháp công chính, công bằng của cảnh sát giao thông huyện Sa, nên hắn kiên trì chịu đựng đi lên xe bật hết các đèn lên.
- Xe của cậu đèn không sáng, làm sao mà cậu đi được?
Cảnh sát giao thông chỉ vào đèn to bên phải nói.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới chú ý, có thể lúc nãy va chạm đã khiến cho đèn bị hỏng mất rồi, không ngờ đó lại là cái cớ người ta tìm ra. Thẩm Uyên Vân thật sự đã không nhẫn nhịn được nữa rồi, một bữa tối lãng mạn đã bị những người này phá hỏng, trong lòng cô còn có chút lo lắng.
Đỡ cái mắt kính, chỉ vào đèn to mói:
- Cái này vừa rồi đụng phải đã bị hỏng rồi, tôi thấy các người là đang có ý thiên vị, muốn tìm cớ để gây sự đúng không? Không tin anh có thể đánh gẫy chân rồi đi lại bình thường cho tôi xem có được hay không?
Thẩm Uyên Vân là người của giới truyền thông, lời nói ra rất có sức thuyết phục nhưng đáng tếc người ta lại không nghe.
- Cô Tiểu thư này thật hài hước, chúng tôi chỉ tôn trọng sự thật, thấy hiện trường thế nào thì nói thế.
Buồn ở chỗ là tay cảnh sát giao thông dáng người thấp lùn còn hùng hồn nói đầy lý lẽ.
- Còn nữa, chuyện cậu này đánh người này cũng phải bồi thường. Mọi người xem nên xử lý như thế nào, tự mình giải quyết hay sao? Hay là phải cần chúng tôi can thiệp. Nếu như mọi người có thể tự thương lượng được, chúng tôi sẽ không lập hồ sơ nữa.
Không ngờ, người cảnh sát giao thông kia nói với thái độ mờ ám:
- Người anh em này, tiền phạt khi gặp sự cố giao thông ở huyện Sa chúng tôi vô cùng nặng, chẳng hạn như lỗi đèn xe của cậu không sáng, tùy ý xử phạt cũng 3 đến 5 ngàn cậu cũng không thể nói năng gì nổi. Bây giờ cậu lại đánh người, tôi thấy hay là nên hiểu biết hơn một chút, đừng làm tổn thương đến hòa khí, để bản thân cảm thấy thoải mái hơn!
Ngụ ý, người ta là Cục trưởng cục Công thương, cậu không nên trêu vào, chúng tôi là muốn giữ thể diện cho cậu. Nếu đem giải quyết chung, cậu sẽ là người thảm hại hơn.
Hừ! Trương Nhất Phàm thấy vở kịch này diễn ra như thế là quá đủ rồi, liền trầm giọng nói:
- Đây là phương án xử lý của những người ở huyện Sa? Sự việc ở ngay trước mặt mà còn trợn mắt nói dối, tôi thấy việc này không cần phải làm hòa nữa, để chính Ngô Ứng Phi đến đây đi!
Ngô Ứng Phi là đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông, không ngờ Trương Nhất Phàm lại gọi đúng tên người này, hai người cảnh sát giao thông nhìn lại Trương Nhất Phàm một lúc. Chỉ có điều như thế nào cũng nhìn không ra thân phận của Trương Nhất Phàm, cách ăn mặc này, chiếc xe cũ kỹ này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cô gái đứng bên cạnh đeo kính trông còn có dáng, người dong dỏng cao, gò ngực cũng cao vút. Không ngờ một thằng ranh nhà quê như vậy lại có thể bao được một cô gái tuyệt sắc giai nhân như vậy? Hay là cô gái kia có thế lực sau lưng?
Nhưng hai người lại nghĩ khác ngay, mẹ kiếp, nếu như người có thế lực sau lưng thì làm gì mà đi con xe tầm thường đến thế này, chỉ là con Santan second hand, bỏ qua đi! Đến vợ của Cục trưởng cục Công thương các bà xã cũng đều đi xe BMW, Mercedes- Benz.
Đầu kia, tay tài xế xe Audi đứng lên, trở lại bên cạnh xe gọi điện thoại gấp về cho ông chủ, nói mình bị người ta bắt nạt như thế nào. Đụng phải xe người ta hỏng không nói gì, lại còn đánh người ta tàn tật.
Cục trưởng cụ Công thương Qúach Ngọc Đình vừa mới tan họp, thấy xe vẫn chưa đến đón mình, trong lòng như bị bốc hỏa. Đột nhiên nhận được điện thoại như vậy lại nổi khùng lên:
- Mẹ kiếp, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ, thật đúng là không coi Quách Ngọc Đình là gì.
Mắng xong, ông ta bảo lái xe đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông.
- Cục trưởng Quách bảo các anh nghe điện thoại.
Lái xe đưa tay ra, hai gã cảnh sát cười khổ, việc này sẽ lớn đây. Quách Ngọc Đình từ trước đến nay là người bao che khuyết điểm rất nghiêm trọng, hơn nữa ông ta lại có quan hệ rất tốt với Cục trưởng Cục giao thông, bọn họ là bằng hữu của nhau.
Vừa rồi cảnh sát giao thông còn muốn Trương Nhất Phàm dàn xếp ổn thỏa, bây giờ lại không nói gì nữa, trong đó người gầy đi nghe điện thoại.
- Tôi là Quách Ngọc Đình! Rốt cục là ai mà lại kiêu ngạo như vậy, đâm phải xe lại còn dám đánh người, cứ dùng hình trước rồi nói sau! Bắt tạm giam nửa tháng, bắt hắn phải bồi thường nữa.
Không đợi tên cảnh sát giao thông gầy đáp lời, Quách Ngọc Đình liền gác máy.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một chút, xem ra phải khiến cho thằng ranh này phải chịu thiệt thòi rồi. Ai gọi ngươi là người ở nơi khác đến chứ, lại không có chỗ dựa vững chắc? Hai người tiến đến chỗ Trương Nhất Phàm:
- Phiền cậu đi theo chúng tôi vào trong Cục.
Trương Nhất Phàm vẫn đứng im, hỏi lại một câu:
- Ai cho các người có quyền như vậy?
- Điều này không cần cậu phải bận tâm, chúng tôi đều chấp hành theo nhiệm vụ, có đi hay không? Nếu để chúng tôi phải mời thì sẽ không được may như thế này đâu.
Xem ra Trương Nhất Phàm không thành thật thì sẽ phải chịu khổ rồi.
Thẩm Uyển Vân đi ra, xuất trình giấy tờ của mình:
- Tôi là Phó biên tập, nhà báo tỉnh. Hiện tại tôi đang nghi ngờ các người không phân biệt được sai đúng, lạm dụng chức quyền.
Ở đâu ra một phó chủ biên tòa soạn vậy? Hai gã cảnh sát giao thông có ngốc như thế nào cũng không dám đắc tội với phóng viên tòa soạn, hơn nữa người ta vẫn còn là phó chủ biên. Nếu chuyện này bị tung lên mạng không chừng hai người lại thành kẻ chết thay.
Bây giờ chuyện này lại thành “khoai lang nóng bỏng tay” rồi, quản cũng không được mà mặc kệ cũng không xong.
Điện thoại của tay lái xe Audi lại vang lên, rất nhanh y lại đưa cái điện thoại đến:
- Đội trưởng của các anh muốn nói chuyện, ai nghe đây?
Vẫn là cái gã cao gầy kia tiếp tục nhận điện thoại:
- Alô, đội trưởng Ngô.
Sau đó hắn đi ra xa, đề phòng người khác nghe được.
- Đội trưởng Ngô, chuyện là như vậy.
Người cao gầy đó chỉ nói một lần, Ngô Ứng Phi liền im lặng một chút:
- Mặc kệ hắn là ai cứ mang về trước rồi nói sau.
Dù sao cũng phải nể mặt Quách Ngọc Đình, cùng lắm thì giam giữ vài hôm rồi thả ra. Ngô Ứng Phi nghĩ như thế.
- Đội trưởng Ngô.
Tên cảnh sát cao gầy còn chưa nói gì thì chợt nghe thấy phía bên kia Ngô Ứng Phi cười to:
- Ha ha…hồ rồi, hồ rồi, tứ phiên nhé.
Tên cao gầy cũng không dám quấy rầy chuyện tốt của Đội trưởng đại nhân, đành phải gác máy.
- Tô Binh, dẫn người đi.
Tên cao gầy đi tới giơ tay hành lễ, chuẩn bị chấp hành chỉ thị của Đội trưởng.
Vừa lúc thư kí Chủ tịch huyện Tần Xuyên vừa ăn cơm xong, cùng bà xã đi dạo bộ trên đường, bà xã Chu Dao chỉ vào bên này nói:
- Tần Xuyên, hình như bên kia xảy ra chuyện gì?
Mấy ngày nay tinh thần của Tần Xuyên đặc biệt rất tốt, làm việc tại văn phòng năm sáu năm, cuối cùng cũng có dấu vết. Hiện tại ông ta đang cùng với chủ tịch huyện Trương trong giai đoạn cọ xát ban đầu, ông ta tin với năng lực của mình, chỉ cần ngoan ngoãn làm việc theo nguyên tắc, thì chắc chắn chức thư kí hẳn là sẽ được.
Bởi vì trải qua mấy ngày quan sát, phát hiện Trương Nhất Phàm tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là người rất trầm tĩnh, đối nhân xử thế rất hiền lành, không kiêu căng tự phụ. Ông ta đã phái người của mình thu thập một chút tài liệu liên quan đến Trương Nhất Phàm.
Phải làm một người tốt có đủ tư cách làm thư kí, hiểu quá khứ của lãnh đạo lại càng quan trọng, ai ngờ vừa tìm hiểu, mới biết trước kia Trương Nhất Phàm rất vinh quang, chút bất mãn lúc đầu của ông ta liền nhanh chóng biến mất, ông ta quyết tâm đi theo Trương Nhất Phàm.
Nghe thấy tiếng của bà xã, Tần Xuyên hướng mắt sang bên này, nguy rồi! Không phải kia là Chủ tịch huyện Trương sao?
Trương Nhất Phàm dùng xe Santana cũ ông ta cũng đã từng gặp qua, trước đó hai ngày Trương Nhất Phàm đã đến Ủy ban nhân dân huyện. Tần Xuyên không kịp nói gì với bà xã, tức tốc chạy qua bên đó.
Hai gã cảnh sát đang muốn cưỡng ép dẫn người đi, Tần Xuyên chạy vụt tới:
- Dừng tay! Các cậu điên rồi.
Sau đó ông ta đến trước mặt Trương Nhất Phàm:
- Chủ tịch huyện Trương, ngài không sao chứ ạ?
- Ha ha...
Hai gã cảnh sát giao thông chưa kịp có phản ứng gì, thì tay tài xế xe Audi cười rộ lên:
- Thằng ngốc này thật cũng biết khoác lác, ông nghĩ ông là ai chứ? Còn chủ tịch huyện Trương nữa kia đấy, nếu như hắn là Chủ tịch huyện, thì tôi chắc là Bí thư Huyện ủy rồi sao? Ha ha..
Tên cảnh sát kia hỏi Tần Xuyên:
- Hắn là chủ tịch huyện thật sao?
- Mẹ kiếp, việc này mà có thể là giả được hay sao. Vị này là tân Chủ tịch huyện đấy. Các ngươi đúng là làm càn! Còn không mau xin lỗi cán bộ đi.
Tần Xuyên mắng một hồi rồi cẩn thận đứng về phía sau Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên:
- Ông đến đúng lúc lắm, xử lý việc này đi, tôi đi trước.
Nói xong cùng Thẩm Uyển Vân đi tiếp, để lại hai gã cảnh sát giao thông và tay lái xe Audi đang cười đến mức như thần kinh đứng sững sờ ở đó.
Tần Xuyên, ông không nhầm đấy chứ, hắn là chủ tịch huyện mới tới sao?
Người này trẻ tuổi như vậy cơ mà? Hai gã cảnh sát còn có chút không tin. Tần Xuyên đợi chiếc xe đi xa mới xoay người nghiêm nghị nói:
- Nếu các ngươi không giải thích chuyện này, thì hãy chuẩn bị mà cuốn gói đi!
Nghe thấy vậy, hai gã cảnh sát lập tức cầu xin, hôm nay thế nào mà xui xẻo vậy? Đều là do cái xe Nhật Audi chó má kia! Tìm hắn tính sổ đi!
Hai người nhìn nhau, rồi hướng về tay lái xe. Trong đêm tối liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tay lái xe Audi, hai cảnh sát giao thông đạp hắn mấy cái, nắm lấy cổ áo tống vào chiếc xe tuần cảnh:
- Mẹ kiếp, mau về lấy khẩu cung!
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu