Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Giang Cửu Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Vũ Phương Vân
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 0
Cập nhật: 2018-09-19 19:37:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146 - 150
ực kỳ sợ hãi ta?
Tiểu Thảo động tác nhanh chóng trải giường, lại lấy nước rửa mặt đến cho Lâm Quân Tử, còn ân cần hỏi han: “Đại tiểu thư, có muốn tắm rửa một chút hay không? Người đi đường nhất định mệt mỏi! Tắm một chút cho thư thái!”
Lâm Quân Tử ngồi ở ghế tựa, lười biếng nói: “Thì là bởi vì mệt, ta mới chẳng muốn động đậy a, ta rất muốn ngủ một giấc không dậy nữa a!”
“Là, là, Đại tiểu thư nói đúng, Tiểu Thảo lắm miệng!”
Tiểu Thảo kích động mà cúi đầu thỉnh tội, kia bộ dáng, như là rất sợ Lâm Quân Tử trách phạt nàng một dạng.
Lâm Quân Tử mày nhăn lên, đối với Tiểu Thảo hỏi: “Ngươi lắm miệng cái gì? Ngươi giống như cực kỳ sợ hãi ta?”
Tiểu Thảo kinh hoảng mà ngẩng đầu, lại cuống quít cúi xuống, miệng nói liền một tràng:
“Không có không có, ta không sợ tiểu thư! Tiểu thư đối ta tốt như vậy, ta không sợ tiểu thư!”
Tuy nói như vậy, nhưng mà, Lâm Quân Tử rõ ràng phát hiện Tiểu Thảo thân thể đang phát run.
Lâm Quân Tử cực kì kỳ quái, đi đến bên cạnh Tiểu Thảo, dơ tay sờ sờ cái trán của Tiểu Thảo.
Còn chưa có đụng tới cái trán của nàng, Tiểu Thảo liền sợ hãi kêu to một tiếng, sau đó “Bùm” một tiếng, liền quỳ xuống.
“Cầu Đại tiểu thư tha thứ Tiểu Thảo lắm miệng, cầu Đại tiểu thư không cần trách phạt ta! Ta cũng không dám lắm chuyện nữa!”
Nhìn bộ dáng thất kinh, nơm nớp lo sợ của Tiểu Thảo, Lâm Quân Tử kinh ngạc vạn phần, lập tức hiểu được.
Xem ra, nguyên lai vị Đại tiểu thư Lăng Tiếu Vân kia đối đãi hạ nhân cực kì nghiêm khắc a!
Lâm Quân Tử chớp chớp ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại trở lại Lăng Tiêu Cung, sự tình trước kia tới cùng là thế nào, tất yếu phải hỏi cho rõ ràng, miễn cho lộ tẩy.
Hơn nữa, chuyện Mộ Dung Hàn kia, nhất định phải đã điều tra xong, mới có thể phòng ngừa lại bị hắn ngầm hại lần nữa!
Nghĩ tới đây, Lâm Quân Tử hỏi Tiểu Thảo: “Ta không trách phạt ngươi, nhưng mà ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ta hỏi, ngươi phải thành thật trả lời ta!”
“Vâng, vâng, Tiểu Thảo nhất định nói thật!”
“Ngươi đứng lên mà nói!”
“Vâng!”
Tiểu Thảo run rẩy thân thể, chậm rãi đứng dậy.
Lâm Quân Tử hỏi: ” Phòng lớn như vậy của, nha đầu bên người của ta như thế nào chỉ có một mình ngươi?”
Tiểu Thảo rõ ràng sửng sốt, ngập ngừng nói: “Đại tiểu thư quên, thực ra vốn có một người nữa tên Tiểu Hoa cùng ta hầu hạ người!”
Gặp trời phạt
Tiểu Thảo rõ ràng sửng sốt, ngập ngừng nói: “Đại tiểu thư quên, thực ra vốn có một người nữa tên Tiểu Hoa cùng ta hầu hạ người!”
“Tiểu Hoa? Người đâu?”
Lâm Quân Tử nhìn khắp mọi nơi trong phòng..
Tiểu Thảo chớp chớp đôi mắt to, sau khoảng khắc nghi hoặc, vẻ mặt trở nên càng thêm sợ hãi, ngữ khí cũng áp lực không được mà phát run
“Tiểu Hoa, bị người... dùng trượng hình đánh chết!”
“Cái gì?”
Lâm Quân Tử chấn động, suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.
Khốn, Lăng Tiếu Vân này sao lại có thủ đoạn độc ác như vậy a?
Còn có thể trách phạt chết hạ nhân a?
Khó trách Tiểu Thảo bị dọa cho kinh sợ như vậy..
“Ai nha, ta quên mất rồi, kia là vì cái gì a?”
Lâm Quân Tử giả bộ buồn rầu mà nhức đầu, khó hiểu hỏi.
“Bởi vì nàng làm dây mực lên bức tranh hoa mai người vẽ.”
Nghe câu đó, Lâm Quân Tử âm thầm tặc lưỡi, bởi vì một bức họa, mà lấy mất một mạng người a!
Lăng Tiếu Vân, không phải ngươi hồng nhan bạc mệnh, là ngươi tội ác chồng chất, gặp trời phạt đi!
Lâm Quân Tử con mắt đảo qua đảo lại, lại hỏi: ” Mộ Dung Hàn kia trước kia thường xuyên tới tìm ta sao?”
Tiểu Thảo gật đầu “Đúng vậy, Mộ Dung công tử cực kì thích người, đúng là, người chưa bao giờ đáp lại hắn!”
Thì ra là như vậy, Lâm Quân Tử âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là nguyên nhân là vì yêu nên sinh hận?
Yêu không được, mới muốn lấy tánh mạng của nàng, lại còn lưu lại ngón chân ngón tay lỗ tai làm kỷ niệm a? (cha này biến thái dễ sợ =.=” )
Lâm Quân Tử giả bộ buồn rầu lại hỏi Tiểu Thảo “Hoàng đế khi nào thì muốn ta gả cho Cửu Vương gia kia a? Ta một chút ấn tượng cũng không có!”
“Ngay tại trước khi người trốn đi khỏi cung một ngày a. Hoàng đế bên người đại tổng quản tìm đến cung chủ, nói hoàng đế chuẩn bị đem ngươi ban hôn cho Cửu Vương gia. Hoàng đế muốn kết thông gia cùng với Lăng Tiêu Cung.”
Tiểu Thảo nói đâu vào đấy.
“Ta đây không đồng ý?”
Tiểu Thảo thành thật gật đầu “Ân, người tìm cung chủ đại náo một hồi!”
“Vì cái gì?”
“Người nói hoàng cung giống lao ngục, một chút cũng không tự do. Mà còn Cửu Vương gia kia, phi thường bá đạo ngoan độc, giết người như kiến,Ỷ vào hoàng đế sủng ái, còn dám đối nghịch cùng thái tử. Người nói không muốn gả cho nam nhân không có nhân vị như vậy!”
Lâm Quân Tử âm thầm bĩu môi, không lấy nam nhân không có nhân vị?
Nguyên nhân yêu sinh hận?
Lâm Quân Tử âm thầm bĩu môi, không lấy nam nhân không có nhân vị?
Làm như Lăng Tiếu Vân ngươi có nhân vị lắm ấy.
Nghĩ lại nghĩ, nếu Vương gia giết người như kiến kia, cùng với Đại tiểu thư thủ đoạn độc ác kết thân, không biết chừng có nhiều chuyện hay a!
Đột nhiên nhớ tới LăngTiếu Phong đã nói qua, Lâm Quân Tử lại hỏi:
“Ngày ta rời cung, làm sao có thể là Mộ Dung Hàn phát hiện thư của ta lưu lại a, hẳn là ngươi mới đúng a!”
Tiểu Thảo có chút hổ thẹn mà cúi đầu nói:
“Ngày đó, ta ngủ cực kỳ say, kết quả ngủ quên, lúc ta tỉnh lại của, Mộ Dung công tử đã đem thư người lưu lại, giao cho cung chủ!”
Tiểu Thảo cúi đầu càng thấp, xấu hổ bất an mà nói:
“Đều do ta ngủ say như chết, không có phát hiện Đại tiểu thư rời đi, ta quá vô dụng.
Ta cho rằng cung chủ sẽ ban ta chết, lại không ngờ cung chủ để cho ta ở nơi này chờ tiểu thư trở về!”
Tiểu Thảo ngẩng đầu, thề thốt nói:
“Ta về sau nhất định tận tâm tận lực hầu hạ Đại tiểu thư, ta nhất định phải không làm … cung chủ thất vọng, không làm.. Đại tiểu thư thất vọng!”
Lâm Quân Tử ánh mắt chớp chớp, trong lòng đã rõ ràng vài phần.
Lúc Lăng Tiếu Vân rời đi, Tiểu Thảo đã ngủ say như chết, hẳn không trùng hợp như vậy chứ.
Chắc chắn là Tiểu Thảo đã sớm bị Mộ Dung Hàn dùng mê hương,gì đó khiến ê man.
Đúng rồi, không phải nói lúc Lăng Tiếu Vân đến Ỷ Hương lâu, đã trúngthuốc tê sao?
Nhất định là kia Mộ Dung Hàn động tay động chân.
Nhưng mà, mục đích của hắn tới cùng là cái gì a?
Thật sự chỉ đơn giản là do yêu sinh hận?
Tiểu Thảo nhìnLâm Quân Tử đang nhíu mày không thôi, ngữ khí run rẩy hỏi: “Đại tiểu thư còn muốn hỏi cái gì? Tiểu Thảo đều đã nói cho người!”
Còn muốn hỏi cái gì, trong đầu là một đoàn loạn cả lên, có muốn nghĩ nữa cũng không rõ ràng được a!
Xoắn xuýt thật lâu sau, Lâm Quân Tử đơn giản vung tay lên, tùy tiện nói:
“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai nhớ tới lại hỏi, ta mệt, trước ngủ.”
“Là, Đại tiểu thư!” Tiểu Thảo cực kì cẩn thận mà trả lời.
Lâm Quân Tử nhìn bộ dáng quy củ, câm như hến của nàng, không khỏi đối nàng bịa chuyện nói:
“Từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi sợ hãi ta, bởi vì ta tại trên giang hồ nhận thức một vị nhân nghĩa đạo đức làm sư phó, ta về sau tuyệt đối không...
Cung nhập phi tặc 1
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cho phép sợ hãi ta, bởi vì ta tại trên giang hồ nhận thức một vị nhân nghĩa đạo đức làm sư phó, ta về sau tuyệt đối hẳn không tái đánh ngươi, chửi.ngươi Cho nên, yên tâm ở bên cạnh ta đi!”
Tiểu Thảo rõ ràng sửng sốt, mắt to chớp chớp, không thể tin được hỏi han: “Là thật vậy chăng?”
Lâm Quân Tử tự đắc mà nở nụ cười “Đương nhiên là thật của! Về sau đi theo ta, linh hoạt chút là được. Ta trí nhớ không tốt, có chỗ nào không biết, ngươi phải nhắc ta a!”
“Dạ, Đại tiểu thư! Người yên tâm, Tiểu Thảo nhất định sẽ tận tâm hầu hạ người!”
Thấy Đại tiểu thư bình thường ương ngạnh sắc bén, trở nên thông tình đạt lý như vậy, trên mặt Tiểu Thảo, thần sắc khẩn trương rõ ràng thả lỏng không ít.
________________________________________________________________
Lâm Quân Tử nằm trên giường, cực kỳ thoải mái mà duỗi duỗi người.
Gường lớn trạm trổ hoa văn bằng gỗ lim,chăn đệm bằng gấm vóc, đệm giường mềm mại lụa mỏng màn trướng màu hồng nhạt, thật là thoải mái thật là đẹp a!
Cảm giác làm Đại tiểu thư, chẳng khác nào làm thần tiên, thật là phiêu phiêu dục tiên a!
Lâm Quân Tử cảm thán, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một đường bôn ba chạy trốn, nghiêng ngửa vùng vẫy, thực muốn hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhưng mà thật không ngờ, mắt nàng vừa mới đóng lại, liền nghe thấy nơi xa truyền đến cao giọng la lên thanh âm, tiếp theo, lại vẫn truyền đến tiếng động lớn rầm rĩ tiếng kêu của chó.
Lâm Quân Tử mệt muốn chết, căn bản chẳng muốn để ý đến mấy tiếng động ầm ĩ đó.
Nhưng mà, thanh âm huyên náo lại càng ngày càng gần, căn bản làm cho người ta không thể nào an bình.
Lâm Quân Tử không thể không mở to mắt, bất mãn mà mắng: “Làm gì nha? Ngủ một giấc cũng không thể an tĩnh a? Người nào chạy đến Lăng Tiêu Cung giương oai a?”
Tiểu Thảo ở gian ngoài nghe thấy Lâm Quân Tử tức giận mắng, cuống quít chạy tới cửa tìm hiểu.
Lâm Quân Tử ảo não mà chuyển mình, mặt vùi vào chăn tiếp tục ngủ.
Cửa phòng cạch một tiếng, một người tiến vào.
Lâm Quân Tử nhắm mắt lại, buồn bực hỏi han: “Tới cùng làm sao vậy? Người nào ở bên ngoài ầm ĩ a?”
“Nghe nói là có phi tặc đột nhập vào cung, cung chủ đang dẫn theo thị vệ đuổi bắt.” Ôn hòa của thanh âm mềm xuất khẩu.
Lâm Quân Tử không khỏi sửng sốt, đây đâu phải là Tiểu Thảo thanh âm a!
Đột nhiên quay đầu, liền thấy Bạch Lộ chính đang thong thả mà đi đến bên giường.
Cung nhập phi tặc 2
Lâm Quân Tử không khỏi sửng sốt, đây đâu phải là Tiểu Thảo thanh âm a!
Đột nhiên quay đầu, liền thấy Bạch Lộ chính đang thong thả mà đi đến bên giường.
Lâm Quân Tử cực kì kinh ngạc mà ngồi dậy “Ai nha, sao ngươi lại tới đây? Trễ như vậy còn chưa ngủ a?”
Bạch Lộ sắc mặt mỉm cười vẫn như cũ, che dấu sự u buồn khốn đốn trong suy nghĩ, nhàn nhạt nói:
“Đến chỗ lạ ngủ không được, hơn nữa, cùng ngươi ngủ đã quen, bên người thiếu một người, liền ngủ không được!”
Lâm Quân Tử nghe thế câu có chút buồn bực, nhịn không được nhíu.mày
Thối tha Bạch Lộ, nói chuyện còn muốn chiếm tiện nghi của ta.
Ai muốn cùng ngươi làm bạn mà ngủ a?
Bạch Lộ mặc toàn thân mầu trắng ngà đoản sam, trên chân đi giày đen.
Cả người hắc bạch phân minh, so với trường sam văn nhã lúc trước, hôm nay có vẻ đặc biệt anh khí bừng bừng.
Lâm Quân Tử chớp chớp mắt to háo sắc, nhịn không được tán thưởng mà nói:
“Hôm nay cách ăn mặc của ngươi rất tuấn tú nha, nương khí đã không có,giống như hiệp khách võ lâm a! Đến Lăng Tiêu Cung, ngươi cũng bị tiêm nhiễm a…!”
Bạch Lộ ráng mỉm cười gật đầu, che giấu sự mỏi mệt nơi mi gian, trái lại tự đi đến bên cạnh bàn, tự mình rót một ly trà.
Lại còn không có uống, liền khó hiểu hỏi Lâm Quân Tử: “Nương khí đã không có? Có ý tứ gì? Nương khí là thứ gì?”
“Ách... Liền là, chính là nói ngươi cực kỳ ôn nhu a!”
Lâm Quân Tử âm thầm thè lưỡi, thuận miệng bịa chuyện.
Trong ánh mắt thanh minh của Bạch Lộ, hào quang lóe lóe, sau đó ôn hòa mà nở nụ cười, đối Lâm Quân Tử chậm rãi nói: “Ta cũng không phải đối tất cả mọi người đều ôn nhu!”
Lâm Quân Tử không chút cảm kích mà trừng mắt nhìn hắn, ngầm than thở đạo: “Chỉ đối tất cả mọi người đều nương thôi!”
Bạch Lộ không có nghe rõ ràng, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút!”
Lâm Quân Tử làm sao có thể lặp lại a, trước mặt người què không nói đến cụt a!
Nàng từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, còn chưa có mở miệng tiếp tục bịa chuyện, liền nghe thấy cửa truyền đến một trận tiếng bước chân nặng nề.
Tiếp theo, cửa phòng bị mở ra, LăngTiếu Phong thân ảnh đi vào.
Lâm Quân Tử có chút ngạc nhiên “Ca ca, ngươi không phải mới vừa đi? Như thế nào lại trở lại?”
Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta - Giang Cửu Nhi Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta