This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Giang Cửu Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Vũ Phương Vân
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 0
Cập nhật: 2018-09-19 19:37:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126 - 130
ơi quá đáng
Khi Lâm Quân tử tỉnh lại, đã thấy mình ở trên xe ngựa đang lộc cộc chạy.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, bây giờ đã là ban đêm.
Có mấy ngọn đèn thưa thớt chạy theo khe hở của màn xe, chiếu rọi trở vào trong.
Chắc chắn xe ngựa đang đi qua một thị trấn.
Lâm Quân Tử choáng váng ngẩng đẩu, chậm rãi ngồi dậy.
Nàng khẽ động, chợt nghe thấy tiếng nói ôn nhu của Bạch Lộ: ” Ngươi tỉnh, đầu còn choáng váng sao?”
Lâm Quân Tử quay đầu, mới phát hiện Bạch Lộ vô thanh vô tức ngồi ở một góc xe ngựa.
Ánh sáng bên trong xe ngựa chao đảo, nàng nhìn sắc mặt hắn lộ vẻ ảm đạm.
Lâm Quân Tử đưa tay nâng trán, nàng cố gắng nhớ lại, làm sao nàng lại ngủ?
Nàng còn nhớ rõ Đại học sĩ bỗng nhiên đem đầu của nàng ấn vào lồng ngực hắn, sau đó, người của hắn gục xuống.
Tiếp đó, mũi của nàng ngửi thấy được một mùi hương vô cùng nồng, rồi sau đó, chính nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra!
Đại học sĩ đâu?
Người của hắn đi nơi nào rồi?
Hắn nói muốn đem ta mang về phủ a!
Lâm Quân Tử hoang mang quay đầu tìm kiếm, nàng gấp gáp hỏi Bạch Lộ:” Đại học sĩ đâu? Hắn đi đâu rồi?
Làm thế nào ta lại ngất xỉu, hắn hình như cũng ngất xỉu nha? Ruốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Bạch Lộ đã đổi y phục nam nhi, áo ngoài màu tuyết trắng, không có một hạt bụi nào.
Mái tóc đen dài được buộc cao, không hề rối loạn chút nào, một chiếc bạch ngọc quan lấp lánh ở trên tóc..
Các dấu son phấn trên mặt đều không còn, chỉ còn nước da trắng như ngọc.
Ở giữa lông mày luôn có sự dịu dàng, nhưng lúc này lại mang theo tia nóng giận mà không cách nào nói ra những lời nóng giận đó.
” Cửu Nguyệt dùng một chút thuốc mê, bọn họ đều bị trúng thuốc!”
Lời nói vẫn điềm đạm như trước nhưng vẫn lộ ra một sự bất đắc dĩ.
Lâm Quân Tử có chút phản ứng, thuốc mê?
Đó chính là thuốc mê trong truyền thuyết sao?
Kháo, sao có thể làm thế với Đại học sĩ a?
Khi hắn trúng thuốc mê, hắn còn đem đầu của nàng ấn vào lồng ngực, bảo vệ nàng.
Một nam nhân như vậy trên đời này còn có mấy người?
Sao lại đối xử với hắn như thế?
Hơi quá đáng!
Lâm Quân Tử thầm chửi rủa một câu:” Vô liêm sỉ, sao có thể dùng thủ đoạn như thế chứ?
Hai tay nàng hung hăng nắm chặt, nàng định lao ra tìm Cửu Nguyệt tính sổ, lại bị Bạch Lộ ngăn lại.
Nam nhân vị rất nguy hiểm
Hai tay nàng hung hăng nắm chặt, nàng định lao ra tìm Cửu Nguyệt tính sổ, lại bị Bạch Lộ ngăn lại.
” Cửu Nguyệt cũng vì muốn bảo vệ ngươi, không để học bắt ngươi đi, nên mới phải dùng cách đó, ngươi kích động như vậy làm gì?”
Lâm Quân Tử bất mãn hét lớn:” Hắn không có lòng tốt như thế, hắn là nhìn thấy Đại học sĩ nhà giàu, dáng vẻ khí phách, vừa đẹp trai lại vừa tàn bạo, hắn ghen tị ta, muốn trả thù ta lên mới ti tiện ngăn cản ta và Đại học sĩ trở về!”
Lâm Quân Tử hướng về phía ngoài rèm lớn tiếng nói:” Ta đã biết ngươi sẽ tìm cơ hội hãm hại ta mà, thằng nhóc, xem ta sẽ trừng trị người thế nào!”
Cửu Nguyệt đang điều khiển xe nghe tiếng chửi bới, lập tức khí nóng bay lên, nhưng lại không đáp trả một câu.
Ai dùng thuốc mê chứ, là công tử tung ra mà!
Làm thư đồng cho người ta, yêu cầu phải có nhận thức tốt, phải có sự nhẫn nhịn không phá hỏng mọi việc, tầm thường, chuyện gán tội linh tình, càng không được rên một tiếng!
Cửu Nguyệt rất rất tức giận, không có chỗ chút giận, chỉ có thể liều mạng khua roi da, hung hăng đánh ngựa đi.
Lâm Quân Tử hết sức kinh ngạc khi Cửu Nguyệt không có đáp trả nàng mà chỉ im lặng nhận tội.
Trong miệng nàng hét lớn một tiếng:” Lão nương ta khó khăn lắm mới tìm được một gốc cây cao, to lớn, đã bị ngươi cái thằng nhóc này phá hủy, món nợ này ngươi nhớ kỹ cho ta!”
Cửu Nguyệt dù sao cũng đã cứu Lâm Quân Tử, kéo nàng từ vách núi lên, Lâm Quân Tử cũng không muốn quát mắng ầm ĩ nữa làm gì, cái gì tốt thì phải thừa nhận..
Bạch Lộ thấy cớn tức giận của Lâm Quân Tử đã ngừng lại, trong miệng có vị chát hỏi:” Ngươi thực sự muốn gả cho vị Đại học sĩ kia?”
” Đúng vậy, hắn thực sự là một người trượng phu, thật sự khiến ta rất quý mến a!”
Lâm Quân tử vừa nói, ánh mắt vừa hướng ra ngoài có một đám bong bóng màu hồng..
Nàng biểu hiện vẻ mặt thèm rỏ rãi, khiến sắc mặt của Bạch Lộ ngày càng trở nên u ám.
Mà vừa vặn một màn cường hôn mạnh mẽ thoáng chốc hiện ra trước mắt, càng làm cho nỗi bực tức của Bạch Lộ thêm toán loạn.
Đôi môi ấm áp của nàng, thân thể mềm mại của nàng, làm sao có thể bị tên hỗn đản nào động tới?
Cố nén sự tức giận mạnh mẽ ở trong đầu, Bạch Lộ chậm rãi nói:” Ngươi không cảm thấy nam nhân này rất nguy hiểm sao? Trở mặt vô tình. Đều là nói những nam nhân có nam nhân vị cả!
Bọn họ vì quyền lợi sự nghiệp, sẽ hi sinh những vật họ đang sở hửu, kể cả vợ của mình!”
” Hừ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, ta Lâm Quân Tử thế nhưng không sợ nguy hiểm, trở mặt vô tình? Ta so với hắn còn vô tình hơn!”
Phủ học sĩ bị cháy.
“Hừ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, ta Lâm Quân Tử thế nhưng không sợ nguy hiểm, trở mặt vô tình? Ta so với hắn còn vô tình hơn!”
Lâm Quân Tử dừng khẩu khí một chút, nàng rất kinh nghiệm hướng dẫn chu đáo cho Bạch Lộ:” Không cần thiên trường đại cửu, chỉ cần hiện tại mình nắm giữ, những lời này ngươi nghe có hiểu gì không?
Chính là ta thích một nam nhân như vậy, một nam nhân cường thế bá đạo, là một nam nhân cực phẩm a! Cho dù gả cho hắn một ngày, cũng là hạnh phúc!”
Lâm Quân Tử mơ ước vô hạn, đôi mắt hiện ra hoa anh đào.
Vẻ mặt của nàng trở nên đa tình, si mê, tinh thần của Bạch Lộ bị đả kích vỡ tan.
” Ôi…”
Trong đêm tịnh mịch, tinh thần Bạch Lộ sa sút, hắn thở dài một tiếng, trong miệng rên rỉ, hắn định đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Quân Tử nghi hoặc hỏi thăm:” Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Hay ngươi cũng bị trúng thuốc mê, ngươi có thể đứng lên không?”
” Ta…Lòng ta đau!”
Lông mày Bạch Lộ nhíu lại, vô cùng ủy khuất, tinh thần tổn hại, buồn bã.
Đáng tiếc là Lâm Quân Tử đối với sự khổ sở của Bạch Lộ lại không chút lưu ý, nàng vẫn như cũ chuyên tâm nghĩ về Đại học sĩ.
Đột nhiên nàng nghĩ ra cái gì đó, nàng kinh động kêu lên:” Ai nha, vậy Đại học sĩ giờ thế nào? Hắn chắc đã tỉnh? Chúng ta dừng lại chờ bọn họ tới tìm ta!”
Bạch Lộ càng thêm ủy khuất, chỉ kém chưa bưng mặt khóc rống lên!
Vì sao bây giờ ngươi chỉ quan tâm lo lắng cho hắn a, ta thương ngươi, ngươi đều không nhìn thấy sao?
Lâm Quân Tử đều không để ý đến suy nghĩ của Bạch Lộ, nàng gõ “Thùng thùng” vào thùng xe, rồi hướng Cửu Nguyệt ở phía ngoài nói:” Cửu Nguyệt, dừng xe lại, ta phải đợi người!”
Cửu Nguyệt không có chủ ý, cũng không dám dừng xe, nhưng vẫn lo sợ hỏi:” Công tử…”
Bạch Lộ quay về phía Cửu Nguyệt thấp giọng nói:” Tiếp tục chạy đi.”
Lâm Quân Tử trừng mắt nhìn Bạch Lộ, không vui nói:” Vì sao không dừng lại? Hắn nhất định sẽ tìm đến ta!”
Bạch Lộ cúi đầu xuống, nhẫn nại, thanh âm u ám nói:” Hắn có việc, phải về phủ học sĩ, nghe nói phủ của hắn bị cháy!”
“A?”
Lâm Quân Tử hoảng sợ, vội vàng nói:”A? Chúng ta đi giúp hắn! Cứu hỏa, ngươi có thạo không?”
Trên gương mặt khôi ngô của Bạch Lộ hiện lên tia cười khổ:” Ta đào hôn, ngươi mất trí nhớ, ngươi xác đinh chúng ta có thể đến giúp hắn?”
Ngươi là thuốc giải của ta
Trên gương mặt khôi ngô của Bạch Lộ hiện lên tia cười khổ:” Ta đào hôn, ngươi mất trí nhớ, ngươi xác đinh chúng ta có thể đến giúp hắn?”
“A? Thế nhưng, thế nhưng, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu …”
Nhiệt tình của Lâm Quân Tử vẫn dâng trào.
Bạch Lộ vô lực nằm trên cái sạp ở trên xe ngựa, hừ ra một tiếng:” Ta choáng váng đầu, ngươi cứu ta trước đi!”
Lâm Quân Tử khing ngạc một chút, nàng bị Bạch Lộ dọa, vội vàng bổ nhào tới, ôm lấy đầu của hắn, nhẹ nhàng lay động.
” Uy, ngươi làm sao vậy? Có phải dược tính của thuốc mê vẫn còn a! Có thuốc giải không? Làm thế nào để cứu ngươi a? Nhanh nói ta biết!”
Bạch Lộ tựa đầu vào lòng Lâm Quân Tử, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng, tựa như đang nói mê, hắn nhẹ nhàng nói:” Ngươi chính là thuốc giải của ta, không được rời xa ta!”
Để đánh trả Đại học sĩ, Bạch Lộ lại sử dụng nội lực trong cơ thể, nội công của hắn vì cứu trợ Lâm Quân Tử còn chưa khôi phục.
Dựa vào nội lực tung ra thuốc mê, chiêu thiên nữ tán hoa, lại làm phủ tạng của Bạch Lộ bị thương.
Hơn nữa trong lòng lại khó chịu, lúc này, Bạch Lộ thực sự ngất xỉu.
Lâm Quân Tử thật sự sợ hãi, nàng vội vàng quay về phá ngoài xe nói với Cửu Nguyệt:” Uy, Cửu Nguyệt, Bạch Lộ ngất rồi, mau dừng xe lại, phaỉ làm sao bây giờ?”
Cửu Nguyệt hoảng hốt dừng xe, hắn kiểm tra tình hình của Bạch Lộ, rồi cho hắn ăn một viên thuốc.
Sau đó, vẻ mặt đau khổ nhìn Bạch Lộ nói:
“Công tử a, ngươi sao lại cực khổ dằn vặt mình, không đáng a! Người ta đều đã có người trong lòng, tâm đã bay rồi, ngươi cần gì phải nhọc công làm khổ chính mình a!”
Nói xong, Cửu Nguyệt chuẩn bị tiếp tục đánh xe chạy đi, cũng không có liếc mắt nhìn Lâm Quân Tử.
Lâm Quân Tử không hiểu gì cả, cái gì yêu thương nhung nhớ, tâm bay, cái gì vất vả?
Chủ tớ hai người này đang diễn Song Hoàng gì a?
*Soang Hoàng: hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)
Nàng quản không được nhiều như vậy, hướng về phía Cửu Nguyệt ở ngoài xe nói:
” Ngươi đừng vội đánh xe, ta đi mua chút gì cho Bạch Lộ ăn, một ngày nay ta thấy hắn chưa ăn gì, có lẽ do đói quá mơí ngất xỉu!”
Quả nhiên Cửu Nguyệt không đánh ngựa, nhưng lại hèn mọn phun ra một câu:” Hừ, ngươi vẫn còn chút lương tâm!”
Lâm Quân Tử vội vã xuống xe, cũng không biết là thị trấn nào.
Trông thấy một quầy bán ít bánh bao, nàng liền chạy tới, mua ba phần bánh bao.
Bộc bạch
Lâm Quân Tử vội vã xuống xe, cũng không biết là thị trấn nào.
Trông thấy một quầy bán ít bánh bao, nàng liền chạy tới, mua ba phần bánh bao.
Khi xoay người trở về, đụng phải tên ăn mày, suýt nữa thì rơi hết bánh bao đang gói trong lá sen.
Nhìn ánh mắt phát sáng của tên ăn mày với mấy cái bánh bao, Lâm Quân Tử không chịu được liền đưa cho hắn hai cái bánh bao, sau đó, lên xe chạy đi.
Nhưng Bạch Lộ vẫn chưa tỉnh, Lâm Quân Tử đành đem bánh bao đưa cho Cửu Nguyệt.
Bạch Lộ nằm cuộn mình trong một góc của thùng xe, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Quân Tử nhìn hàng lông mày mang theo chút nhăn trên khuôn mặt tuấn tú, trong ngực dâng lên cảm giác không đành lòng.
Khe khẽ thở dài, nam nhan này tuy rất giống một cô nương, nhưng tuyệt đối là một người tốt a!
Lâm Quân tử tiến lại gần, đem đầu Bạch Lộ nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, khiến hăn thoải mái ngủ một chút.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Bạch Lộ, Lâm Quân Tử thở dài nói:” Ngươi không có việc gì, ngủ một chút là tốt rồi, tuy rằng ngươi không thích hợp làm bạn trai, làm tình nhân tốt, nhưng ngươi lại thích hợp làm tỷ tỷ tốt của ta!”
May mắn Bạch Lộ đang ngủ say không nghe đươc một hồi bộc bạch tâm tư của Lâm Quân Tử, bằng không, nhất định sẽ đâm vào vách thùng xe tự sát.
Đêm dài lặng lẽ, hai người dựa sát vào nhau, ở trên xe ngựa lắc lư, nặng nề ngủ.
Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta - Giang Cửu Nhi Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta