This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Ném Đá Giấu Tay
ị đánh một trận bầm dập cha con Chương Chính Huyền đều ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Bởi vì chỉ muốn làm mất mặt mũi 2 người này, Thiên Lộc Tử cũng đã khống chế độ mạnh yếu. Còn không đến mức đem hai người đánh bán thân bất toại, bất quá đánh thành đầu heo đúng là không thể tránh khỏi.
Trong lúc Thiên Lộc Tử đánh người, Nhậm Thư Hoài không ra mặt ngăn trở thì thôi cũng được đi bởi vì hắn là người khởi xướng, thế nhưng lãnh đạo vậy mà cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Vì thế, Chương Chính Huyền chỉ cảm thấy trong nội tâm phiền muộn đến muốn thổ huyết, không phải là do bị đánh, mà là bị do tức đến thổ huyết đấy.
Bình thường hắn cho những người kia không ít chỗ tốt, hôm nay hắn gặp nạn roài, một chút người gọi là minh hữu lại thờ ơ xem kịch vui, hắn há có thể không tức giận được sao. Đến lúc này, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là tai vạ đến nơi thân người nào người nấy lo.
Đánh xong, Thiên Lộc Tử mang theo Kỷ Ngọc Nhàn ly khai Dương Đại. Ba nữ lưu manh cũng theo sát hắn, bảo là muốn gặp Hàn Phong, Hàn Vũ.
Thiên Lộc Tử cũng không am hiểu thu thập tàn cuộc, bởi vậy đương nhiên mang cục diện rối rắm này ném cho Nhậm Hoài Viễn.
Cái gì? Nhậm Thư Hoài làm không được? Đây không phải còn có Kỷ Trường Thiên à. Kỷ Trường Thiên cũng giải quyết không được? Vậy cũng không có chuyện của ta, còn có Cao Phong, thành viên Long Nha đã xuất ngũ ở đây.
Không có hậu phương bảo đảm cho hắn, Thiên Lộc Tử tự nhiên không không đi đánh người ngay giữa bàn dân thiên hạ tại Dương Đại sao? Sau đó ai sẽ giúp mình chùi đít đây. Đương nhiên, hắn trước khi động tay động chân đã nghĩ kỹ.
Nói ví von thì là nếu như đi ăn nhà hàng, Thiên Lộc Tử ăn xong liền phủi mông một cái rồi rời đi, thì Nhậm Hoài Viễn, Kỷ Trường Thiên cùng Cao Phong là ở lại rửa chén.
Tiêu sái đi ra khỏi trường Đại học Dương Đại, hai người liền đón chiếc taxi rồi hướng Bệnh Viện Nhân Dân số 2 tại Dương Thành mà đi.
Trong xe, chung quanh đã không có người ngoài, cũng không còn cố kỵ người ta nhìn, Kỷ Ngọc Nhàn rốt cuộc hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình:
- Thiên Lộc, kỳ thật ta cảm thấy muốn đối phó Vệ Đông Hải bọn hắn, vẫn còn cách làm sạch sẽ hơn một chút mà.
Thật là nữ nhân thông minh ah, biết rõ là nam nhân lưu mặt mũi, cũng biết cách giải quyết tốt nhất.
Thiên Lộc Tử trong nội tâm tán thưởng, trên mặt lại hiện ra nụ cười mỉm nói:
- Ta làm sao không biết lần này huyên náo có chút quá, mà kỳ thật là ta cố ý đấy.
- Vì sao?
Mặt không hiện ra vẻ ngoài ý muốn, Kỷ Ngọc Nhàn, tựa hồ đã sớm biết đáp án.
- Lập uy! Lấy thực lực ta bây giờ, ở bên ngoài trường đại học ắc cũng chẳng có tiếng tăm gì. Nhưng ở Dương Đại có thể dễ dàng, chỉ có tại Dương Đại lập uy, những người trong trường sẽ không đối với các ngươi tạo ra bất lợi nào, cho dù muốn rat ay đối với các ngươi cũng sẽ muốn cân nhắc một chút hậu quả. Thế nhưng mà lần này chỉ sợ cũng muốn phiền toái Lão cày ruộng rồi.
- Ta biết.
- Ngươi không trách ta?
- Không trách.
Kỷ Ngọc Nhàn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, khóe miệng có chút vểnh lên.
Thiên Lộc Tử lại đột nhiên ngẩn người. Không ai có thể biết được hắn một người luôn sống trong cô độc, cũng chỉ có lúc cùng Kỷ Ngọc Nhàn cùng ba thổ hào đi chung với nhau, cảm giác cô độc của hắn mới có thể bớt đi.
Bởi vậy, hắn vô luận như thế nào đều muốn bảo vệ bọn hắn, không tiếc hết thảy sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Thiên Lộc Tử theo bản năng lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một chút, lại phát hiện điện thoại không có gì. Mà bên cạnh hắn, Kỷ Ngọc Nhàn đã mở ra điện thoại của nàng.
- Cha ta muốn gặp ngươi!
Kỷ Ngọc Nhàn đưa điện thoại di động cho Thiên Lộc Tử.
- Ha ha, Lão cày ruộng ngươi khỏe chứ?
Thiên Lộc Tử cười nói, hắn đã đoán được Kỷ Trường Thiên tìm hắn làm gì rồi.
- Khá lắm tên khốn nạn!
Quả nhiên, Kỷ Trường Thiên mắng:
- Ta cho ngươi đi Dương Đại là vì bảo hộ Ngọc Nhàn, không phải cho ngươi đi nháo sự. Ta nói tiểu tử ngươi có thể an phận một chút được không? Đánh giáo quan, rồi còn mang 23 tên cao thủ Taekwondo đánh gãy tứ chi, đã thế lại còn đánh lãnh đạo trường học bầm dập, ngươi toàn làm chuyện hư hỏng.... Bộ ta kiếp trước thiếu nợ ngươi hay sao mà giờ phải đi chùi đít cho người hoài hả?
Thiên Lộc Tử cũng không phản bác, cứ để Kỷ Trường Thiên ở một bên mắng chửi, hắn dứt khoát đưa điện thoại di động ném ra xa. Hắn có thể hiểu được tâm tình của lão. Dù gì thì đi chùi đít cho người khác, chuyện này chẳng mấy ai muốn làm.
- Khốn khiếp, ngươi nếu lại làm ra ba cái chuyện hư hỏng như thế nữa, liền không nên nói quen biết ta, ta không có năng lực lớn như vậy. suốt ngày lau mông cho ngươi.
Rống hết câu này, Kỷ Trường Thiên liền cúp điện thoại cái rụp.
Thiên Lộc Tử cười. Bị mắng còn cười, thằng này chắc bị bại não.
Suy nghĩ nhiều làm gì, hắn cười là vì hắn nghe được Kỷ Trường Thiên ý tứ ---- sự việc lần này hắn liền thu thập tàn cuộc, chỉ là sau này sẽ không.
Đưa điện thoại di động trả cho Kỷ Ngọc Nhàn, Thiên Lộc Tử rất muốn gọi điện thoại cho Kỷ Trường Thiên, hỏi một chút hắn muốn giải quyết vụ này như thế nào. Nhưng mà cứ nghĩ đến việc tiếp tục nghe chửi, vẫn là thôi đi.
Ngay tại Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn đi đến bệnh viện nhân dân thứ hai của Dương Thành, tổng cục trưởng cục cảnh sát Dương Thành, La Thiên Tường đang ngồi ở trước bàn làm việc, trong tay đang cầm một phần văn kiện xem xét.
Dưới háng, nữ trợ lý của hắn đang blowjob, nhưng chỉ có cái là nàng làm cách nào tên cục trưởng này cũng không cứng nổi, hắn hiện tại không có một chút tâm tư chơi nữ nhân.
Trên văn kiện ghi lại, đúng là vụ việc vừa xảy ra tại Dương Đại “vụ án 23 người bị đánh gãy tứ chi.”
Vốn, vụ án trọng đại như vậy phát sinh tại khu vực của hắn, điều nên làm là phải dẫn người tới tra rõ. Người gây án, Thiên Lộc Tử đúng là đã từng được hắn phái xe cảnh sát đưa đến Dương Đại, hắn làm sao không nhớ rõ được.
Hơn nữa ngay tại lúc nãy, điện thoại trực tiếp từ thủ trưởng ra lệnh, nói là cho hắn bằng bất cứ cách nào cũng muốn đem chuyện lần này đè xuống. Nếu không làm được tự cuốn gói xéo đi.
Thượng cấp ra lệnh, muốn giải quyết vụ án bình thường, hắn liền làm theo là được.
Thế nhưng mà vụ án này có quá nhiều người chứng kiến, dĩ nhiên tạo thành dư luận xã hội. Hắn nếu không có cái lý do chính đáng liền đem sự tình đè xuống, kết quả chắc chắn là đi tong cái chức cục trưởng này mà thôi.
Giải quyết không tốt còn bị cấp trên đá bát ra đường, đến lúc đó chỉ có nước ăn mày. Mà thậm chí, đến lúc đó hắn không chỉ mất chén cơm, thậm chí còn sẽ bị mời đi ăn cơm tù bóc lịch với mấy đại bàng.
Quan lớn hơn một cấp liền có thể đè chết người, La Thiên Tường muốn làm không đẹp, thủ trưởng cấp trên của hắn nhất định sẽ bất mãn, đến lúc đó hắn đồng dạng phải ngã ngựa.
- Móa! Tự nhiên không không lại dính vào vụ này, ta quá xui xẻo đi. Cái tên Trương Thiên Lộc này thật đúng là biết gây chuyện, hắn đến đây mới vài ngày, đã làm rối tung hết. Khốn khiếp!"
La Thiên Tường mắng to, đốt 1 điếu thuốc ngậm lên miệng, một tay cầm văn bản tài liệu suy nghĩ đối sách, tay kia tức thì nắm đầu nữ trợ lý gắt gao đè xuống dán chặt vào hạ bộ của hắn.
Đúng vào lúc này, cửa phòng liền bị đá văng, một thân ảnh nhanh nhẹn dũng mãnh chợt hiện ra, sau đó tiện tay đóng cửa lại. Người tới không phải ai khác, đúng là thành viên đã xuất ngũ từ Long Nha, Cao Phong.
La Thiên Tường kinh hãi, ngay trong cục cảnh sát tự nhiên xuất hiện cái tên mặt âm trầm như sát thủ thế này.
- Ngươi là người nào?
La Thiên Tường bất động thanh sắc hỏi, tay âm thầm đi lấy súng ngắn để trong hộc bàn.
- Nếu như ngươi không muốn chết, liền đem hai tay giơ lên.
Cao Phong cầm trong tay khẩu Colt M2000, thanh âm không có chút cảm tình.
La Thiên Tường sắc mặt trắng bệch, ngoan ngoãn giơ hai tay lên. Bị người dùng súng chỉ vào đầu, hắn tuy là cục trưởng cục cảnh sát vẫn là lần đầu tiên. Đồng thời, hắn cũng không hiểu đại hán trước mắt làm sao vào được tới đây. Chẳng lẽ cục cảnh sát đã sa sút đến độ có thể cho người ngoài tự do đi ra đi vào?
- Ngươi là ai? Muốn làm gì?
La Thiên Tường miệng hỏi, vụng trộm dùng chân đá một cái vào dưới háng nữ trợ lý, ra hiệu nàng lấy súng.
Nữ trợ lý cũng phát giác được sự tình không được bình thường, rất nhanh hiểu ý, liền lấy tay mò lên đai lưng La Thiên Tường, trên đai lưng có súng.
- Cho con bồ của ngươi bước ra ngoài ngay, không ta bắn là chết cả hai đứa.
Cao Phong giọng lạnh như băng nói.
Gặp quỷ rồi, La Thiên Tường hoàn toàn không biết Cao Phong như thế nào có thể thấy nữ trợ lý đang nằm dưới bàn được, cái kia nữ trợ lý tức thì sợ tới mức không dám động đậy.
- Còn không bò ra?
La Thiên Tường tức giận đá một cái nữ trợ lý.
Nữ trợ lý không dám lãnh đạm, quần áo cũng không đoái hoài tới liền đứng lên.
- Mặc quần áo vào! Rồi cút ra ngoài!
Cao Phong gầm lên, đằng đằng sát khí thật là dọa người.
Nữ trợ lý nào dám nói cái gì nữa, đem quần áo vứt trên mặt đất nhanh chóng mặc vào, ngay sau đó mắt nhìn chằm chằm mặt Cao Phong, sau đó xám xịt chạy ra ngoài.
Cao Phong lúc này mới đem súng ngắn thu hồi, ngồi trước mặt La Thiên Tường, đem huân chương công đức của Long Nha ra đưa trước mặt hắn rồi nói:
- Ta biết rõ ngươi đang giải quyết vụ việc lần này.
La Thiên Tường sắc mặt liền biến đổi, hắn làm cục trưởng cục cảnh sát thành phố, đương nhiên nhận ra cái huân chương công đức này. Thế nhưng hắn cũng mịt mờ, mình làm quá nhiều chuyện xấu rồi, chẳng biết là cái tên Long Nha trước mặt mình muốn nói tới chuyện nào
Vì thế, La Thiên Tường kể cả ý nghĩ muốn chết cũng có, người bị Long Nha nhìn chằm chằm vào như vậy có người nào có kết cục tốt đâu. Trước đó, hắn có thể chưa từng nghe nói qua Long Nha còn có thời gian đi giám sát cái chức cục trưởng nhỏ như hắn.
Thấy La Thiên Tường sắc mặt phờ phạc, Cao Phong cũng đã đoán được người này suy nghĩ cái gì, vì vậy hắn chỉ chỉ văn bản tài liệu mặt bàn:
- Ta không phải tới đây vì mấy cái chuyện dơ bẩn của ngươi, ta là vì cái này mà đến. Ta biết rõ cấp trên của ngươi đã ra lệnh, muốn ngươi mang sự tình này đè xuống.
Nghe xong nửa câu La Thiên Tường nhẹ nhàng thở ra, nhưng là sau khi nghe nửa câu còn lại hắn lần nữa căng thẳng thần kinh, trong nội tâm so đo: chẳng lẽ Long Nha sẽ muốn hạ thủ với thủ trưởng của hắn?
Nghĩ tới đây, La Thiên Tường thử thăm dò:
- Ngài tới tìm ta là vì việc này sao?
Vì lý do an toàn, hắn đã không thừa nhận cũng không phủ nhận.
- Ta là tới giúp ngươi đè xuống vụ án này.
Cao Phong cũng không cùng La Thiên Tường nói chuyện dông dài, vô thẳng vấn đề.
La Thiên Tường nghe được liền biết là đại hỉ, nếu như có Long Nha ra mặt, như vậy sự tình tự dễ làm hơn nhiều rồi. Hắn đang vì chuyện này phiền não, kết quả lập tức có cứu tinh tới đây.
- Long Nha định làm gì?
La Thiên Tường thử thăm dò.
- Ta đại biểu cá nhân ta, không có nghĩa là Long Nha.
Cao Phong nhíu mày một cái tiếp tục nói:
- Thông qua ta điều tra, trong vụ án này, 23 người bị hại thật ra đều dùng ma túy. Ta đã kiểm tra phòng của bọn hắn tìm được thuốc phiện. Vật chứng vẫn còn ở đó, ngươi lập tức dẫn người tới lục soát! Ta hi vọng ngươi đừng nên động cái tên Trương Thiên Lộc kia, ngươi biết phải làm sao rồi đó.
Nếu như đến lúc này, La Thiên Tường vẫn không biết giải quyết chuyện này như thế nào, vậy hắn liền không xứng làm cục trưởng rồi.
- Tôi hiểu rồi.
La Thiên Tường khuôn mặt cười tươi như hoa, sáng lạng vô cùng, như trẻ nhỏ được cho kẹo.
- Very good!
Cao Phong gật gật đầu chơi thêm câu tiếng anh, đứng lên đi ra ngoài cửa, vừa đi được hai bước lại quay đầu lại nói:
- Ngươi nếu như còn muốn ngồi vị trí này lâu một chút, nên chỉnh đốn tác phong làm việc của mình đi!
La Thiên Tường toàn thân chấn động, đây là Long Nha cảnh cáo! Vì thế, hắn tranh thủ gật đầu nói phải, phải.
Phong Lưu Đạo Sĩ Phong Lưu Đạo Sĩ - Nhiệt Hỏa Hồng Liên