If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 271: Chương 268
óng đêm mù mịt, ánh trăng như nước chiếu lên đầu đường, một mảnh trong trẻo, hơn mười bóng dáng từng bước ép sát, dồn một nam một nữ kia đến một góc chết.
Tương Nghi giữ chặt vạt áo Gia Mậu, thấp giọng nói: "Gia Mậu, chúng ta cùng bọn họ nói rõ ràng, trốn không thoát coi như xong, chúng ta trở về đi, ta không thể để cho chàng mất danh tiếng."
"Tương Nghi, danh tiếng thì có gì quan trọng? Chẳng lẽ còn so ra kém tự do tự tại của chúng ta? Nàng mặc kệ đi, ta liều mạng với đầu mục một phen, nếu là có thể đánh thắng được hắn, vậy nói không chừng chúng ta còn có một con đường ra." Gia Mậu vừa quan sát phó tướng tiến tới gần kia, trong nội tâm âm thầm vừa nghĩ, nếu có thể bắt giữ hắn, dùng dao nhỏ kề vào cổ của hắn, bắt hắn đưa mình và Tương Nghi ra khỏi thành, đây mới là biện pháp tốt nhất.
Tương Nghi quay đầu lại nhìn nhìn Phương tẩu, thấy nàng đứng đó không nhúc nhích, trong lòng có vài phần lo âu, thoạt nhìn phó tướng này là có vài phần công phu trong người, Gia Mậu đi đấu với hắn, không khác lấy trứng chọi đá, chỉ là chuyện tới nước này, đây là biện pháp duy nhất.
Phó tướng kia nhảy một cái qua tới, Gia Mậu mới bắt lấy tay của hắn, chuẩn bị vặn hắn té ngã trên đất, vài người sau lưng chạy vội tới, mọi người một phen vặn vẹo bắt được Gia Mậu, sắc mặt Tương Nghi trắng bệch, nhào tới, bắt lấy tay của một người dùng sức lay: "Các ngươi buông tay, buông tay, mau mau buông tay!"
"Buông tay? Ngươi cũng đừng nghĩ chạy!" Một quân sĩ dễ dàng níu lấy Tương Nghi: "Đi, cùng tình lang của ngươi về binh mã tư đi, có lời gì, thì đến đó mà nói!"
"Chớ có đụng vào!" Phó tướng kia quát lớn một câu, hai người này ăn mặc thoạt nhìn, là công tử tiểu thư gia đình lớn, chắc chắn sẽ có người tới tìm, vạn nhất thủ hạ của mình tay chân vụng về làm thương tổn bọn họ, ngược lại không được tốt - - trong kinh thành khắp nơi đều là người làm quan, trên Phong Nhã lầu bên Kim Minh trì rơi xuống một tấm ván gỗ, đập chết mười người, nhất định là có sáu là quan viên trên tứ phẩm.
Thủ hạ nghe phó tướng kia quát bảo ngưng lại, vội vàng ngừng tay, lúc này Gia Mậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tướng quân, chỉ cần ngươi không làm thương hại nàng, như thế nào cũng có thể."
"Hai người các ngươi theo ta về binh mã tư trước, ta không phải là người vô duyên vô cớ hành hình lung tung, dù sao cũng phải lên tiếng hỏi thân thế hai người các ngươi, mời người trong nhà tới đón các ngươi hồi phủ." Phó tướng xoay người lên ngựa: "Mang đi."
"Đại nhân, bên kia vốn còn có một người, giờ đã không thấy!" Một quân sĩ chợt nhớ tới người thứ ba kia, quay đầu nhìn lại, dưới mái hiên rỗng tuếch, chỉ có ánh trăng tịch mịch đầy đất.
Tương Nghi xoa xoa mắt, lúc nãy còn thấy Phương tẩu ở đây, lúc này bên kia lại không thấy bóng dáng.
Phương tẩu... Đêm nay giống như rất cổ quái, Tương Nghi đi theo những quân sĩ kia từ từ đi về phía trước, trong lòng đột nhiên có vài phần nghi hoặc, Phương tẩu không nên là như thế này, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?
Trong phòng ánh sáng tắt hết, trên mặt Dương lão phu nhân có một tia tươi cười: "Quả nhiên là bị ngũ thành binh mã tư bắt đi? Vận khí nọn họ cũng thật sự tệ, sao vừa ra cửa đã gặp tuần tra ban đêm."
Dung đại phu nhân lại không có tâm trạng tốt như Dương lão phu nhân, nàng lo lắng trùng trùng: " Mẫu thân, trong đại lao ngũ thành binh mã tư cũng không phải là chỗ người ở, sao Gia Mậu có thể qua đêm ở
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng