You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241: Chương 236
gười trong lòng nên trường tương tư thủ, những lời này xoay trong đầu Tương Nghi suốt cả buổi tối, đến nửa đêm, nàng cũng không thể chợp mắt.
Dương lão thái gia đối với việc Gia Mậu và Bảo Trụ muốn đi theo Ca Lạp Nhĩ đến Bắc Địch rất là tán thưởng: "Vậy mới tốt chứ, nam nhi nên ra sức vì nước! Các con tết cũng không ngoài việc theo chân người lớn tế bái tổ tiên, ngoài ra cũng không có chuyện gì hay mà làm, ăn ăn uống uống, đi theo đám kia hồ bằng cẩu hữu của các con uống rượu khoác lác, không phải là đang lãng phí thời gian sao!"
"Ông nội, ông kể rõ ràng với mẹ con, con lập tức đi ngay viết thư, xin ông nội giao cho mẹ thay con." Bảo Trụ nghe ông nội tán thành mình đi Bắc Địch, trái tim mới an định lại, mẹ viết thư tới giục hắn trở về, thúc giục hắn xin nghỉ trở về với Thôi đại tướng quân, hắn vẫn không nghe theo lời mẹ dặn, lần này lại không trở lại kinh thành ăn tết, chỉ sợ mẹ sẽ hết sức oán hận rồi: "Con giúp Ca Lạp Nhĩ giải quyết xong Bắc Địch, sẽ về kinh thành đi thăm mẹ, ông nội giúp con nói với mẹ nha."
Dương lão thái gia cười ha ha: "Đó là tự nhiên."
Gia Mậu cũng nhờ Dương lão thái gia với nói một câu với ông bà nội, hắn căn bản cũng không muốn viết thư về —— viết thư về kết quả là trưởng bối mắng một trận thôi, còn không bằng để cho Dương lão thái gia đi giải thích, bọn họ có bối phận như nhau, dù sao phải nhìn mặt mũi của ông, cho dù có giận cũng không tiện phát ra.
Cứ quyết định như vậy, Phương tẩu phụng bồi Tương Nghi ở Ngọc Tuyền Quan chờ bọn họ trở lại, Liên Kiều đi theo Gia Mậu Bảo Trụ và Ca Lạp Nhĩ đi Bắc Địch, ngày mai Lâm Mậu Dung theo Dương lão thái gia trở lại kinh thành.
Tương Nghi giương mắt ngắm Gia Mậu, thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt, phảng phất không có nửa phần thần sắc trách tội, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an như cũ, buổi tối nằm dài trên giường, làm thế nào cũng không có cách chìm vào giấc ngủ.
Chuyện ngày hôm nay, lướt qua đầu của nàng, phảng phất như hình vẽ tươi sáng, thế nào cũng không xóa được, nàng nhớ ánh mắt Gia Mậu, nhìn mình thật sâu, như có điều suy nghĩ.
Nàng cũng không phải là không muốn đi cùng hắn, chẳng qua là... Tương Nghi nắm chặt đệm giường, trong lòng hối tiếc không chịu nổi, khi đó Phương tẩu nói nàng tư chất không đủ, không thể tập võ, nàng cũng buông thả bản thân, chỉ là theo chân luyện chút căn cơ, thuật thổ nạp dưỡng sinh hộ thể, nếu biết chuyện tương lai, nàng dù thế nào cũng sẽ yêu cầu học chút công phu phòng thân.
Tiếng đệm giường vang vốn rất nhỏ, nhưng trong ban đêm yên tĩnh này lại hết sức chói tai, Liên Kiều trên giường nhỏ đối diện trở mình, ánh mắt nhìn sang Tương Nghi: "Cô nương, sao vậy? Ngài không ngủ được?"
Tương Nghi gật đầu một cái: "Trong nội tâm của ta giống như có thứ gì, luôn không có cách nào ngủ."
"Cô nương, không bằng ta đi ra ngoài với ngài một chút?" Liên Kiều xoay mình đứng lên, sờ y phục, bắt đầu cài nút áo hoa, một trận tiếng vang tất tất tốt tốt: "Ta cũng không ngủ được nữa."
Tương Nghi vén chăn lên ngồi dậy: " Được."
Hai người mặc xong y phục đi ra ngoài, rón rén bước qua hành lang dài dằng dặc, lúc sắp đến cửa phòng Gia Mậu, thì nghe đến bên trong truyền đến một tiếng tằng hắng, Tương Nghi không tự chủ được đứng lại, nhìn qua cửa sổ phòng
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng