Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
HƯƠNG 1
VỤ BẮT CÓC THẦN BÍ
“Ding ling ling…ling ling ling…”
Tiếng chuông tan học đang reo vui tai là một sự giải thoát đối với Quách Tiễn Ni tôi, vừa mới tải được phần mềm game di động mới nhất,cuối cùng có thể chơi thoải mái rồi.
Làm ra vẻ ngoan ngõan với bà cô mặt tròn như cái bánh bao suốt năm mươi phút,mặt của tôi cũng muốn tê cứng luôn rồi.-,.-^
Đành chịu thôi,ai bảo tôi quyết định làm một nữ sinh lặng lẽ bình thường trong cuộc sống học sinh cấp ba mới bắt đầu này làm chi?Ôi thật là nhớ nhung những cảnh tượng hòanh tráng thời cấp hai quá-lúc học ở Trung học Đông Nguyên,à,và cả Tịnh Mỹ,là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy…
“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bỗng dưng trong huyện náo vang lên một giọng nói lạnh băng tựa hồ phát ra từ tủ lạnh, mà hình như giọng nói này đang chĩa vào tôi, khiến tôi bất giác hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.
Khi cằm của tôi nghếch lên vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của người cất lên giọng nói đó, đột ngột tôi cảm thấy giống như có thứ gì đó chèn cứng lại, không thể nhúc nhích.
O_O^ Đầu óc tôi bắt đầu quay vòng vòng,quay vòng…
Phải dùng từ gì để hình dung gương mặt này nhỉ? “Đẹp kinh hòang”? Chính xác là đẹp kinh hòang!
Gương mặt trắng trẻo,toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo góc cạnh, mắt đen nhánh sâu thẳm,mà mỗi cái chớp mắt như có làn song nhấn chìm người đối diện; hàng lông mày rậm, sống mũi thẳng,nét môi hòan mỹ,tóat lên vẻ cao quý và tao nhã.Đây…đâu đâu có giống người,mà là bạch mã hòang tử trong truyện cổ tích mới phải!
*O_O*O_O*O_O*O_O*
“A_O^ Woa!anh ấy đẹp trai quá!!!”
“A_O^ Đúng là đẹp chết người,lạnh kinh người!!!”
“A_O^ Giống Nguyên Bân!”
“A_O^ Sai bét, đẹp trai hơn Nguyên Bân nhiều!”
Đám mê trai trong lớp đã bắt đầu xầm xì bàn tán về cậu ta,còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động và lên bắt đầu chụp ảnh cậu ta điên cuồng,vừa chụp vừa la hét, đầu óc tôi vẫn chóang váng, chưa thể tỉnh táo lại.
“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bạch mã Hòang tử trong truyện cổ tích lặp lại câu hỏi lần thứ hai với vẻ mặt không chút biểu cảm,có vẻ trình độ quốc văn cũng không hơn tôi là bao.
“Bạn ấy chính là Quách Tiễn Ni!(*>oooTheo tiếng kêu gào của đám mê trai đó, tôi phát hiện mình đã rời khỏi mặt đất,cái tên mà ban nãy vẫn được tôi xưng tụng là bạch Mã Hoàng Tử trong cổ tích ấy, lúc này đang hung hăng kéo một cánh tay tôi, lôi tôi ra khỏi chỗ ngồi.
“>o< Ê, anh làm gì thế?Bỏ tôi ra! Cái tên chết tiệt này!”Tôi liều mạng chống cự,nhưng hắn chẳng mảy may phản ứng,giống như đang kéo lê cây chổi quét nhà vậy.
Hả? “Chổi quét nhà”? “Chổi quét nhà”? Tôi bị làm sao thế này,lại còn so sánh mình với cây chổi quét nhà.Chết tiệt,sức mạnh của hắn sao mà lớn thế,sự chống cự của tôi chỉ đổi bằng việc hắn nắm lấy cánh tay tôi càng chặt hơn càng chặt hơn…
“>o< Cứu tôi với!Người đâu!Có kẻ bắt cóc tôi!”Trời ơi! Tiếng kêu thảm thiết của tôi dường như chẳng mấy hiệu quả, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn theo,trong ánh mắt ấy hình như thóang qua nét“ngưỡng mộ”, “ghen ghét”, “đố kỵ” nữa! T^T Chóang…
Giờ tôi mới biết thế nào là bi ai, cho đến khi đầu của tôi bị nhét vào một chiếc xe đua hào nhóang đến độ tôi không thể biết nổi tên của nó…
Tôi,Quách Tiễn Ni, đã bị một tên đẹp trai như thể không phải là người bắt cóc đi một cách kỳ lạ như vậy,muốn lôi tôi đi đâu đây???T_T
<>
CHƯƠNG 2
BẠN TRAI THỨ 99 CỦA TÔI
Chiếc xe chạy như bay trên đường,gió tạt ngang tai tôi vù vù, cái tên chết tiệt kia lái xe nhanh như muốn tự sát ấy.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?Nhà tôi không có tiền đâu!”~~( Khi thở đều đặn rồi, tôi bắt đầu hỏi thẳng hắn ta--)
Không có phản ứng.-_-
“Anh bị câm hả?Nói đi chứ!”( Xem ra khí thế vẫn chưa đủ)
“Anh có biết tôi là ai không hả?Tôi là Quách Tiễn Ni đấy!!”~~>o“Hừ~” Lại còn cười lạnh?! Gì thế này!!
“~~p(>o“>o< Cô muốn chết hả?” Cuối cùng hắn đã có phản ứng.Hắn tóm lấy tôi ném về chỗ ngồi,cố gắng quay vô-lăng, vật lộn mãi một lúc sau, tạ trời đất,chiếc xe cuối cùng đã ổn định,nhưng cũng đã ngừng lại.
“Bệnh viện Ái Nhân?Anh đưa tôi đến bệnh viện làm quái gì thế?Anh…”
“Tôi vẫn chưa nói hết,lại bị biến thành cây chổi quét nhà…
Tôi thề: Cả đời tôi không bao giờ đụng đến cây chổi nữa! p(>oBước chân hắn cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh.Cửa phòng mở ra, tôi bị hắn ta lôi vào trong.
“Cái đồ chết tiệt này! Tự tôi biết đi!” Tôi vừa hét lên với hắn,vừa cật lực gạt cái “gọng kềm” đang khóa chặt cổ tay tôi,thật là,đau chết đi mất.Tay tôi sắp bị hắn làm gãy rồi đây này! Cái tên khốn khiếp,chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.~~>_<
~~“Đây chính là cô gái mà cậu thích?”-_- Là giọng của tên chết tiệt ấy,tràn ngập sự chế giễu và bất mãn,hình như đang nói với người nằm trên giường.
“Cái gì?Cái gì mà cô gái cậu thích?” Tôi rời ánh mình ra khỏi cổ tay đỏ ửng,nhìn về phía chiếc giường.
O_O“Lý…Lý Tú Triết?” Nhìn thấy cái người đầu quấn băng đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh,suýt nữa tôi không dám tin vào mắt mình.
“Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?” Tôi tiến lại giường cậu ta,nhìn gương mặt cách đây không lâu còn tươi cười hớn hở với tôi, cảm thấy giọng nói của mình đang run lên.Dù gì,dù gì cậu ấy cũng là bạn trai cũ của tôi!
“-_- Sao cậu lại ra nông nỗi này à? Phải hỏi cô đấy! Cái tên chết tiệt này nói có thể ấm áp chút được không,tôi thấy sau lưng tôi cũng lạnh run lên.
?_? “Hỏi tôi?Tại sao lại hỏi tôi?Bọn tôi chia tay rồi đâu có gặp lại nhau nữa!” Tôi đứng lên,trả lời với vẻ bất hạnh,hồi ức lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu…
Nhắc đến Lý Tú Triết,cậu ấy là bạn trai thứ 99 của tôi,cũng chính là người cuối cùng đến lúc này.Ngoài ra,đó cũng chính là người có thời gian tôi quen ngắn nhất.
Thân là“thợ săn ác quỷ” của trung học Đông Nguyên, trách nhiệm của tôi là chuyên đối phó với những tên con trai hư hỏng dám xem thường nữ sinh,vũ khí tuyệt diệu để đối phó với bọn hắn là-cưa đổ bọn hắn, cuối cùng một tuần sau đá *** bọn hắn đi.
Còn cái tên ngố này, chưa đến một tuần mà dám đòi tôi sinh con cho hắn! hơn nữa còn tỏ tình trên kênh phát thanh tòan trường hàng tuần nữa chứ…Trời ơi! Chẳng lẽ trong đầu hắn tòan đậu phụ ư?T^T
“Cái tên này suốt ngày trốn học đi uống rượu, uống xong còn kiếm người đánh lộn,đánh đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện.”-_-
“O_O Woa! Thì ra anh cũng biết nói một câu dài như vậy!” Sự kinh ngạc của tôi đổi lại bằng một cái lườm đầy tròng trắng.
“Tiễn Ni…>_< Tiễn Ni…” Là giọng của Tú Triết,cái tên này ngủ cũng không yên giấc,cái đầu quấn lấy băng trắng của hắn không ngừng lắc trái lắc phải trên gối, mồ hôi từng giọt chầm chậm lăn ra khỏi dải băng…
<>
CHƯƠNG 3
SÓNG GIÓ BỆNH VIỆN
Không hiểu vì sao, tôi lại chạy đến bên giường nắm tay hắn ta.
“-_- Cậu ta suốt ngày gọi tên cô, dù là lúc đang uống rượu,đánh nhau,hay là khi hôn mê trên giường như bây giờ!”
Thật khâm phục cái tên lạnh lùng vẫn có thể mặt không cảm xúc,thản nhiên điềm tĩnh đứng bên cạnh giải thích như thế.
“Cậu ấy bị thương không nặng lắm chứ?” Tôi hỏi
“Lần này còn tạm, chỉ bị tóac đầu.”
“Cái gì mà‘lần này còn tạm’? Anh còn mong có lần sau à?”~~( Tôi lườm hắn một cái)
“Do cô tạo ra đấy!” Tên này,hắn tưởng hắn là ai? Dám “định tội” tôi thế à?
“Nên cô phải chịu trách nhiệm,tiếp tục chăm sóc cậu ấy!”
“Cái… cái gì? Anh nói gì vậy? Có nhầm không thế?Có phải tôi nghe lộn không?”
“Cô, phải,chịu,trách,nhiệm!!!-_- Hắn ta nói với vẻ rất trịnh trọng,như thể đây là trách nhiệm mà tôi không thể rũ bỏ được vậy.
“>_< Gì…gì chứ? Não của anh có phải bị úng thủy rồi không? Anh là ai hả?Anh dựa vào đâu mà bảo tôi chịu trách nhiệm?” Tôi thật sự nổi giận,xưa nay chưa hề có ai dám nói với tôi như vậy.~~:-(
“Cô không có lựa chọn!” Tôi có thể nhìn ra ham muốn nhào tới bóp cổ tôi mà tên này đang cố kiềm chế.
“Không,đồng ý! Không đồng ý! Tôi không chịu đâu!” Tôi vừa gào lên với hắn,vừa cuống cuồng lao ra mở cửa chạy ra ngoài…
Trời ơi, cái tên đáng sợ này vẫn đuổi kịp,tiếng bước chân mỗi lúc một gần.Nhìn thấy phía trước có hai cô y ta, mang những dụng cụ thuốc men đến,tôi túm lấy họ đẩy mạnh về phía tên khốn kia, ngay sau đó là tiếng người và tiếng đổ vỡ lỏang xỏang rất kinh hãi.~^O^~ ha ha! Trông như một chiến trường rồi…
“Cái tên chết tiệt,đi chết đi!” Tôi đứng ở phía xa xa nhảy nhót làm mặt hề với cái tên đang bị cô y tá đè đến mức không bò dậy nổi, phẫn nộ giơ nắm đấm và làm động tác đạp mấy cái về phía hắn, sau đó cười ha ha chạy ra khỏi bệnh viện.
Dám không biết trời cao đất dày đấu với“Thợ săn ác quỷ” ta đây hả?Hừ
! Muốn chết à?
Cảm giác thắng lợi thật sảng khoái thật sự rất sảng khoái!...~^.^…
“Đến đây,đến đây,có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi…” Đến buổi tối ngủ nằm mơ,tôi vẫn còn dương dương đắc ý làm mặt hề với tên ấy.
Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử - Tiểu Ni Tử