Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Min
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 943 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 02:01:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
zumin? Em nghe nói chàng mới đến Ai Cập? – Chàng đoán quả không sao mà.
-Phải! Ta mới đến Ai Cập ba hôm. – Nhưng sao giọng Izumin có chút gì giận dỗi.
-Chàng sao vậy? – Nhận ra có điều gì đó khác lạ, Xya nghiêng đầu hỏi.
-Không. – Chẳng lẽ hoàng tử mà lại nói là vì nàng về từ hôm qua mà hôm nay mới đến gặp ta? – Ta không sao.
-Em về Tê Bê từ hôm qua nhưng phải thu xếp chút việc cho anh trai em - Raian nên giờ mới đến gặp chàng. – Không hiểu Xya có đọc được suy nghĩ của Izumin không mà lại nói đúng ý chàng đến vậy.
-Ta nghe nói Ai Cập có tục lệ anh em lấy nhau. – Izumin nhếch mép cười, không rõ có mỉa mai gì không. Coi bộ chàng phải đồng ý lấy Kami rồi.
-Chàng đừng nói bậy! Anh Raian và chị Asisư yêu nhau đó! Họ nghe được là nguy to! – Xya ra hiệu im lặng. Nhưng không phải là Izumin đang ghen đó chứ? Đôi môi nàng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.
-Phải rồi, bông hoa đó đâu? Bông hoa mà tên đó tặng nàng ấy?
-Hoa? – Xya nhíu mày suy nghĩ – Phải rồi! Cái bông hoa hồng tỉ muội mà anh Raian tặng đó sao?
-Hồng tỉ muội?
-Phải. – Xya gật đầu – Anh ấy muốn khen em là em gái ngoan!
-Còn nhớ 3 điều kiện không? – Izumin chuyển sang vấn đề khác – Ta muốn em sang Hitaito, giả làm vợ chưa cưới của ta.
-Vì sao? – Xya buột miệng hỏi – Vì sao anh lại chọn em?
-Ta không muốn lấy Kami. Hơn nữa … Carol đang hạnh phúc như vậy, ta không muốn…
-Chàng đã nghĩ đến việc một lần nữa cướp chị Carol về làm vợ phải không? Còn việc chàng nhờ em, chỉ đơn thuần là vì em đã hứa với chàng sẽ giúp chàng làm 3 việc? Chàng hỏi em về Raian, chỉ vì chàng tốt bụng sợ em yêu Raian mà phải gỉa làm vợ chưa cưới của chàng sao? – Tuy nói vậy nhưng điều Xya mong là một câu phủ định, chỉ cần nói “không phải” thôi, xin chàng hãy nói không đi!
-… - Izumin im lặng. Khi đó, chàng chợt nghĩ đến
-Vậy là em đã nói đúng – Chợt có cái gì trong Xya đổ vỡ. Là hi vọng sao? Không, không chỉ là hi vọng mà còn là trái tim – Xin lỗi thưa hoàng tử. Tôi chợt thấy hơi mệt nên xin phép về phòng trước – Giọng nói khách sáo này, không phải lần đầu tiên gặp chàng cũng được nghe đó sao? Nhưng sao cảm giác khi nghe lúc đó và bây giờ khác nhau quá vậy –Đôi chân bước nhanh hơn như muốn chạy trốn cảm giác yếu đuối đang trào dâng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má... rơi xuống đất, vỡ tan... Thế nhưng... có ai đã không thấy được điều đó...
Nhìn Xya nhanh chân bước về phòng, Izumin thở dài. Chàng đã làm tổn thương cô bé sao?
Xin lỗi, Xya à. Có lẽ ta đã quá vô tình…
0o0o0o00o0o0o0o00o0o0
-Hoàng tử, người không đợi công chúa Xya sao? – Ruka hỏi khẽ.
-Nàng ấy không giúp ta đâu! – Chàng cười nhẹ - Cũng đúng thôi!
-Nhưng, thưa hoàng tử,... - Ruka hơi ngập ngừng – Xya, nàng ấy … - Chàng chỉ tay về phía cô công chúa Ai Cập đang đi đến.
Izumin nhìn về hướng Ruka chỉ.
-Xya, sao em lại...? – Izumin nhíu mày khó hiểu.
-Em không muốn nợ ai bất cứ điều gì! – Xya nói ngắn gọn. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ một chút cảm xúc.
-Được. – Izumin chợt thấy niềm vui nhen nhói trong lòng. Chàng nói với quân lính – Chuẩn bị xuất phát!
0o0o0o0o00o0o0o0o00o0
Xya nhìn bầu trời trong xanh trên cao kia mà thở dài. Nàng ở Hitiato đã hơn một tuần. Izumin đã không phải cưới Kami và nàng được đối xử như hoàng tử phi tương lai. Thế nhưng, nàng vẫn không sao quên được, đối với Izumin, nàng chỉ là thế thân của chị Carol. Có lẽ vĩnh viễn là như vậy.
Giữa nàng và Izumin ngày càng có khoảng cách, không phải do Izumin mà là do Xya. Mỗi khi Izumin tươi cười, nàng lại nghĩ nụ cười đó là của chị Carol mà không hiểu tại sao. Có lẽ nụ cười đẹp nhất của mỗi người đều dành cho người họ yêu chăng? Và người đó chính là Carol.
-Xya, em đang nghĩ gì vậy? – Izumin bắt chuyện.
-Không gì cả! - Câu nói này, như là Xya đang giận Izumin vậy. Nhưng Xya biết rõ, nàng đang cố khép mình trong một vỏ bọc cứng cáp để tránh bị tổn thương.
-Ta biết, em vẫn còn đang nghĩ đến việc ta nhờ em là vì không muốn làm tổn thương Carol.
-… - Xya mím chặt môi ngăn cho bản thân không được khóc. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Izumin đều khiến nàng rơi lệ.
-Ta đã quá ích kỉ, nhưng … xin em, ta muốn thấy nụ cười của em.
-… - Xya vẫn im lặng.
-Phải rồi! – Izumin chợt nhớ ra điều gì đó – Đi theo ta! – Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Xya, đưa nàng đi đâu đó. Có lẽ Izumin chỉ nhìn về nơi định tới nên không để ý rằng trên môi ai đó đã nở một nụ cười e ấp như đóa hàm tiếu. Một nụ cười mà chàng mong chờ.
Trước mặt Xya là một mảnh đất rộng trồng vô vàn thảo mộc. Và trong số đó, nàng có thể nhận ra diện tích không nhỏ của cây nha đam.
-Nàng biết chữa bệnh bằng thảo mộc phải không? – Izumin hỏi, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Xya, chàng tiếp tục – Ruka báo cho ta đó mà. Với lại, lần trước, nàng đã suýt lạc cũng chỉ vì mấy cái cây vớ vẩn đó, nên ta…
-… - Nàng nhíu mày. Vậy là Izumin cũng quan tâm đến nàng phải không? – Cám ơn. – Nàng khẽ lẩm bẩm.
-Nàng nói gì vậy? Ta không nghe được. – Izumin tinh quái nhìn nàng.
-Cám ơn chàng. – Xya cười nhẹ nhưng thật hạnh phúc.
-Phải vậy chứ! – Izumin ngắm nụ cười chàng mong chờ. Không phải là nụ cười rạng rỡ khi mọi khi, nhưng vẫn rất đẹp, đẹp tuyệt vời.
Chợt, một người lính hối hả chạy tới, cắt ngang bầu không khí vui vẻ:
-Thưa hoàng tử, hoàng hậu bị ngất ạ!
-Sao cơ? – Izumin và Xya đồng thanh – Ta đến ngay! – Nói rồi Izumin vội vã tiến về tẩm cung hoàng hậu.
Cung điện Hitaito luôn yên ắng tới mức khiến người ta cảm giác lạnh lẽo.
Chỉ có một điều mà người ta rất thích ở đây, chính là ngắm Địa Trung Hải, nhất là vào bình minh hoặc hoàng hôn.
Biển rộng bao la vời nhiều đợt sóng xô vào bờ, càng rực rỡ dưới ánh nắng yếu đuối của mặt trời hoàng hôn. Nhưng … cảnh hoàng hôn khiến ai ngắm nhìn cũng có cảm giác buồn man mác. Phải chăng do biển hay do chính lòng người?
-Mậu hậu à, người đã khỏe chưa? Sắp tối rồi người không nên ở ngoài này, gió biển độc lắm! – Izumin lo lắng.
-Không sao đâu hoàng nhi. Ta đã khỏe hơn nhiều rồi – Bà trấn an – Con bé Xya giỏi quá!
-Dạ…? Ý mẫu hậu là…
-Sáng sớm con bé đã dậy nấu đồ ăn sáng, rồi còn đích thân lấy và sắc thuốc cho ta. Chiều và tối cũng vậy. Ai mà lấy được cô bé chắc phúc đức lắm đây!
-Người đó chính là hoàng nhi đó mẫu hậu. Rồi con sẽ lấy cô ấy mà – Izumin đùa.
-Thực sao?
-… - Izumin im lặng lắng nghe.
-Thực là con yêu cô bé sao? Ta trước nay chưa từng cấm đoán con bất cứ điều gì. Nhưng riếng với Xya, ta không cho phép con được làm điều gì tổn hại với cô bé. Nếu không con đừng trách mẫu hậu.
-Con yêu Xya mà mẫu hậu… – Izumin vẫn làm ra vẻ không hiểu.
-Nếu thực là con yêu Xya thì không bao giờ con nói với ta một cách thản nhiên như vậy đâu Izumin à. Con là con ta, con nghĩ gì ta đều biết hết, đừng cố giấu ta làm gì!
-Bác à! Con đến rồi đây – Giọng nói trong vắt như đang hát thánh ca mà thanh như tiếng chuông ngân này chỉ có thể là Xya. Nhìn thấy Izumin, nàng vui vẻ chào – Chàng cũng ở đây sao Izumin?
-Con đến rồi sao? Izumin, con cũng ở lại ăn tối cùng ta và Xya chứ?
-Thưa mẫu hậu – Chàng cố tránh đôi mắt to tròn đang nhìn chàng như muốn nài nỉ chàng ở lại – Con còn có chút việc. Chúc mẫu hậu và Xya ăn ngon miệng!
-Vậy được. Con đi đi.
-Bữa tối của hoàng tử em cũng làm sẵn rồi, chàng có thể ăn bất cứ lúc nào chàng muốn.
-Cám ơn nàng! – Xya nhìn theo bóng Izumin khuất dần trong ánh chiều tà.
Hoàng hậu nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã gần đó.
Một tuần nay, bà quen với việc sáng sáng dậy sớm làm một vài động tác thể dục nhẹ. Ai cũng cần tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, điều này ai cũng biết. Nhưng tập phải vào đúng thời gian mới có hiệu quả. Thế nên, cứ đến chiều, trong thời gian Xya chuẩn bị bữa tối bà luyện tập một số động tác Xya chỉ dạy.
Như thường lệ, hai cô người hầu mang vào hai món ăn, đặt trên bàn rồi lễ phép cáo lui.
Bà từ từ ngồi nhìn đĩa đồ ăn. Lại là những món ăn dân dã, dễ ăn nhưng thơm ngon không kém bất cứ loại cao lương mĩ vị nào. Từ bé bà đã sinh ra trong gia đình giàu có. Bà là con của tể tướng, sống trong nhung lụa đã quen, lớn lên được tiến cử vào cung và chiếm được cảm tình của hoàng thượng nên có thể nói cuộc sống không phải chịu vất vả nghĩ về kế sinh nhai. Thế nhưng, bà lại luôn thích những thứ gì bình dị, tự nhiên. Giống như cô bé ở trước mặt vậy. Không cao quí, không sang trọng lại càng không kiểu cách nhưng khiến ai cũng hài lòng.
-Luôn vui cười khiến người khác quên đi mệt mỏi, nhưng đôi khi lại quên mất rằng bản thân cũng có lúc cần khóc để vơi đi mỗi buồn.
-Dạ, bác nói gì vậy? Con nghe không hiểu.
-Không có gì đâu. Lại đây ăn đi – Bà cười hiền từ - Hai món này là món gì vậy?
-À, là cải bắp xào thịt gà và cháo cúc hoa – Nàng trả lời, lần lượt chỉ vào từng món ăn.
-Ta bắt đầu thôi – Hoàng hậu nói, tay cầm đôi đũa, thử món cải bắp ào thịt gà. Thịt gà và cải bắp đều chín kĩ, ngấm đều gia vị nhưng không mất đi màu sắc riêng – Món cháo cúc hoa này được làm thế nào vậy?
-Dạ, con lấy hoa cúc rửa sạch, đun sôi rồi lọc lấy phần nước trong. Gạo vo sạch, đổ vào nồi đun với nước hoa cúc đã lọc. Khi cháo chín nhừ thì bỏ đường phèn vào đun đến khi nào đường tan thì bắc ra. Một món ăn đơn giản nhưng có tác dụng rất tốt với người lớn tuổi đó bác.
-Ngon lắm! – Bà nhận xét sau khi thưởng thức một thìa cháo. Nhờ có đường phèn mà cháo có vị ngọt thanh, lại thêm hương thơm của hoa cúc khiến không ai có thể cưỡng lại món ăn này – Con cũng ăn đi.
-Dạ.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Chợt, hoàng hậu khẽ nhíu mày. Tim bà lại co bóp không bình thường rồi.
Nhận ra điều này, Xay vội đỡ bà ra giường, lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn cho bà uống:
-Bác đỡ hơn rồi chứ?
-Thỉnh thoảng nó muốn trêu ta nên mới như vậy. Đừng lo làm gì – Bà đùa.
-Không được. Tình hình này không thể kéo dài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
-Ta hiểu. Để ta suy nghĩ đã… – Bà đưa mắt nhìn bầu trời đang tối dần.
Màu đen huyền bí đang nhuốm dần lấy không gian…
-Thưa hoàng thượng, công chúa và sứ giả xứ Libia đang ở đại điện đợi người – Một anh lính chạy vào báo.
-Được – Menfuisư gật đầu ra hiệu đã nghe, đoạn quay sang nói với vợ - Carol, ta phải tiếp sứ giả. Nàng ở đây đợi ta, đừng ra gần sông Nil, đã đến mùa nước lên rồi đấy.
-Em biết rồi mà. Chàng cứ đi đi!
Carol cười nhẹ, đẩy Menfuisư đi. Sau khi nhìn Menfuisư cho tới khi chàng đi khuất, nàng nhẹ nhàng đi dạo quanh vườn thượng uyển. Không khí ở đây thật trong lành, đương nhiên vì ở đây có nhiều cây cối, lại không có đủ thứ khí độc từ nhà máy.
Chợt Carol thấy nhớ nhà. Xya nói người có mang dễ đa cảm là vậy. Nàng sờ tay vào bụng, mỉm cười nhẹ. Nhanh thật, em bé trong bụng nàng đã được 7 tuần 5 ngày tuổi rồi. Ngày ngày, Menfuisư đều áp tai vào bụng nàng để nghe động tĩnh của “cô con gái nhỏ” – chàng luôn khẳng định đứa bé là nữ. Vì chuyện này mà hai vợ chồng đã nhiều lần tranh luận.
-Con gái ngoan của ta, ta yêu con lắm! Mau mau chào đời nhé con! – Menfuisư nhẹ nhàng nói, tay sờ vào bụng Carol dù rằng vào thời điểm này bụng nàng hoàn toàn chưa hề lớn ra.
-Sao chàng dám khẳng định con là con gái chứ? – Tuy nói vậy, Carol cũng ấm lòng lắm chứ. Đây có phải cảm giác khi mang thai chăng?
-Vì ta muốn có một đứa con xinh đẹp, thông minh hệt như nàng vậy – Menfuisư tỉnh bơ nói, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Carol.
-Vậy thì em muốn con là con trai. Một đứa con trai hào hoa, tài giỏi không phải cũng rất tuyệt sao?
-Phải. Ta yêu nàng và yêu con rất nhiều! – Menfuisư ôm lấy Carol. Cảm giác sắp được làm cha quả là kì diệu!
-Em cũng vậy! – Carol dựa dào vòng tay vững chắc của Menfuisư. Nàng đã thực sự không còn quan tâm đến khoảng cách 3000 năm giữa họ, vì tình yêu đã đưa họ hòa làm một.*
Nàng lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Con là niềm hạnh phúc của mẹ. Mẹ yêu con!” – Carol thì thầm với đứa con trong bụng.
Có lẽ do nàng tưởng tượng, nhưng nàng nghĩ mình đã cảm nhận được một cái đạp nhẹ của đúa bé trong khi thai nhi giờ mới bắt đầu có các bộ phận trên khuôn mặt và tay chân.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
-Công chúa và sứ giả Libia cầu kiến – Vị tổng quản thông báo. Từ cửa điện, hai người bước vào.
-Thần, sứ giả sứ Libia bái kiến hoàng thượng!
-Thiếp, Kaputa, công chúa xứ Libia cúi chào hoàng thượng! – Cô gái tự xưng là công chúa xứ Lbia giả vờ đỏ mặt thẹn thùng.
-Các người cầu kiến có chuyện gì? – Menfuisư hỏi thẳng. Vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo của chàng làm vị sứ giả có chút phẫn nộ. Nhưng đối với cô công chúa bên cạnh thì quả là có sức hấp dẫn lớn.
-Thưa hoàng thượng, quốc vương xứ Libia chúng tôi muốn kí hiệp ước với Ai Cập các ngài. Tất cả đều được ghi trong đây – Nói rồi vị sứ giả đưa ra một cuộn da lớn – Xin hoàng thượng xem!
-Được. Ta sẽ xem – Menfuisư nở một nụ cười hài lòng. Chàng biết sớm muộn gì đất nước này cũng phải lệ thuộc vào Ai Cập - Trong thời gian đó mời quí vị ở lại Tê Bê nghỉ ngơi vài hôm.
-Dạ. Thiếp rất vui lòng! – Cô công chúa Kaputa như chỉ chờ có vậy. “Nụ cười của anh ấy thật đẹp. Chắc anh ấy đã mê mẩn sắc đẹp của Kaputa này nên mới mời ta ở lại”
-Người đâu? – Menfuisư ra lệnh – Đưa công chúa và sứ giả đây đến khu Đong nghỉ ngơi.
-Tuân lệnh – Một anh lính tiếp chỉ - Mời công chúa và sứ giả - Chàng đưa tay hướng về phía cửa điện. Cô công chúa ngúng nguẩy bỏ đi sau khi liếc mắt đưa tình với Menfuisư.
“Thật là đáng sợ! Sao trên thế gian lại có một cô gái như vậy chứ? Thật khác xa so với Carol bé bỏng của ta. Carol! Ta đến thăm nàng đây” – Chàng hoàng đế trẻ nghĩ thầm.
-Bãi triều!
Nữ Hoàng Ai Cập Nữ Hoàng Ai Cập - Min