Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Min
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 943 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 02:01:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
nh Menfuisư, chị Carol, em về rồi đây – Xya chạy tới ngôi nhà nhỏ ngoài trời, nằm trong vườn thượng uyển xanh mướt, bên cạnh dòng sông Nil hiền hòa. Không có ai ra đón mừng Xya trở về vì lẽ dĩ nhiên, Xya về sớm hơn so với lịch trình.
-Xya? – Carol giật mình, giọng nói trong trẻo đó, là em nàng. Nàng giật mình nhìn về phía có tiếng nói – Xya, em về rồi sao?
-Dạ, em hoàn thành sớm nên về luôn – Xya ôm chầm lấy Carol – À quên – Nàng đẩy Carol ra – Đoán xem đây là ai?
Xya dứt lời, một chàng trai xuật hiện. Mái tóc đen dài ngang vai đặc biệt, môi nở nụ cười hạnh phúc đoàn tụ, mắt nhìn nàng đầy yêu thương. Đây chẳng phải là…
-Anh Raian? – Carol ngỡ ngàng.
-Anh đây. Quên anh rồi sao con bé này – Kết thúc câu trả lời không phải một cái cốc đầu yêu như mọi khi, mà Rian ôm lấy cô em gái bé bỏng – Nín đi nào, cô bé mít ướt này, làm nũng vậy mà lấy được chồng hả? – Chàng trêu, lấy bàn tay to lớn lau đi nhưng giọt lệ hạnh phúc từ đôi mắt xanh biếc như biển cả kia. Carol khẽ nấc.
-Tại… hức… em bất ngờ … hức.. mà.
-Được rồi, nín ngay, không Xya đánh anh đó.
-Đương nhiên rồi, ai làm chị Carol khóc thì không thể tha – Nghe đến tên mình, Xya đừng việc chơi với chú hổ nhỏ trên tay mà lém lỉnh đáp.
-Có chuyện gì vậy? – Menfuisư tới gần – Tên này là…
-Anh trai em, Raian – Xya nhanh nhảu trả lời.
-Vậy cũng là… - Menfuisư thắc mắc.
-Phải. Anh Raian cũng là anh trai của chị Carol – Xya xác nhận.
-Xin chào. Hân hạnh được quen biết – Một tác phong lịch sự của chàng giám đốc lịch lãm.
-Hân hạnh. Carol, nàng mới khóc hả?
-Em vui quá mà – Carol vẫn nấc nhỏ.
- Xya – Một giọng nói trầm nhưng không đục vang lên – Chị nghe nói em về rồi? – Không ai khác, là Asisư. Nàng nhạc nhiên nhìn người con trai đang đứng bên Xya. Nàng không hoa mắt chứ? Chẳng phải là con người nàng yêu thương, người một lần làm trái tin nàng khô héo nhưng nàng vẫn ngày đêm mong chờ đây sao?
-Asisư – Raian ôm lấy người chàng yêu – Anh nhớ em nhiều lắm. Anh xin lỗi, chắc anh đã làm em đau khổ rất nhiều. Anh yêu em, yêu em Asisư ạ. Em tha lỗi cho anh chứ?
-Ngốc – Asisư lau đi nhưng giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt. Vậy là lâu nay nàng ngỡ là nàng khóc hết nước mắt rồi chứ? – Không tha thứ cho anh thì anh bảo em phải làm sao bây giờ?
-Mọi người có vẻ vui quá – Xya thở dài – Mỗi mình em là cô đơn thôi.
-Chàng hoàng tử Hitaito đến Ai Cập đó, có vẻ đang chờ em – Carol trêu.
-Chờ gì chứ? – Tuy nói vậy, mặt Xya hơi đỏ còn tim nàng thì đập nhanh hơn – Em còn một tin vui, định nói ọi người, nhưng chắc chẳng ai muốn nghe đâu nhỉ? – Xya (giả vờ) thở dài.
-Chuyện gì vậy? – Mọi người tò mò.
-Có gì đâu. Mọi người tiếp tục vui vẻ đi – Xya ngó lơ.
-Con bé này – Raian cốc yêu vào đầu Xya – Có nói không hả?
-Xya, nói cho chị nghe với – Asisư dịu dàng.
-Nói như chị Asisư có phải dễ nghe không – Xya bĩu môi, một hành động đáng yêu trong mắt ai đó ( không phải những người được nhắc tới hiện tay) – Anh Menfuisư, dạo này chị Carol rất kì lạ phải không?
-Phải. Ăn nhiều hơn này, dữ hơn này, hay khóc hơn nữa, à còn hay bị nôn khi đến bữa ăn… - Menfuisư liệt kể ra và kết quả nhận được một cú đánh vào hông vì tội “dám kể tội em”
-Theo những gì em khám cho chị Carol và em học được trong trường Y, Carol đã…
-Có thai – Raian nhíu mày. Chàng có nghe nói về hiện tượng này.
-Phải. Chị ấy đã có thai hơn 5 tuần – Xya nhẩm tính. Đáng lẽ nàng nên làm nghề luật sư công chứng chuyên xác nhận mọi việc.
-Tuyệt vời quá – Asisư cười. Tuy mỗi người một suy nghĩ nhưng nội dung chính cũng là như vậy.
-À, phải rồi, trong thời gian này tính tình chị Carol sẽ rất thất thường. Anh tuyệt đối phải chiều thèo và không được làm chị ấy buồn, tất nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chị ấy – Câu này nghe giống như ra lệnh vậy.
-Trời. Ta mà nghe ai dám nói Pharaong là có quyền lực tối cao thì xử tội chết ngay – Menfuisư than trời. Mọi người cười lớn, đầy sản khoái, vui vẻ khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Gia đình đoàn tụ, ai ai cũng hạnh phúc.
Những đóa thủy vu trong vườn bắt đầu nở rộ.
Thế nhưng, gần đó có một người theo dõi cuộc đoàn tụ hạnh phúc này lại siết chặt những ngón tay. Không ai khác ngoài người đó……….
Izumin đã tới Ai Cập tính cả hôm nay là được hai hôm. Kinh thành Ai Cập quả khác xa so với Hitaito. Một bên là kinh thành rộng lớn được bảo vệ chặt chẽ bởi luật lệ của quân đội nhưng ngoài ra còn là sự yêu mến, kính trọng và gắn bó với triều đình. Ở đây, bất cứ nơi nào chàng cũng có thể nghe được tiếng cười nói của những cô cung nữ, những câu chuyện của các chàng lính xa nhà hay sự sầm uất nhộn nhịp của khu chợ lớn trước hoàng cung. Thật vui vẻ vẻ ấm cúng biết bao. Nhưng Hitaito thì ngược lại. Cũng là kinh thành rộng lớn nhưng chỉ có những người linh chỉ biết làm theo lệnh. Hoàng cung luôn yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng thì thầm khe khẽ của của các tì nữ. Đó cũng là lí do vì sao người Ai Cập luôn hiền lành còn người Hitaito thì khá hiếu chiến.
Hiện tại, Izumin đang đi dạo trong vườn thượng uyển với xanh mát của nhưng cây cổ thụ lớn, đỏ tươi, hồng thắm, vàng nhạt của những đóa hoa kết hợp với tiếng chim hót líu lo. Thật chảng khác gì chốn bồng lai tiến cảnh. Vừa đi, chàng vừa nghĩ về lí do chàng tới Ai Cập.
----------------------Flash Back--------------------
-Nhi thần bái kiến phụ vương, nhi thần bái kiến mẫu hậu – Izumin cúi đầu hành lễ - Xin chào công chúa Kami.
-Hoàng nhi, con không cần đa lễ - Quốc vương Hitaito khoát tay.
-Hôm nay phụ vương truyền con đến đây có chuyện gì ạ?
-À, ta muốn bàn với con con về lễ thành hôn với Kami
-Thưa phụ vương, từ trước tới giờ con chưa từng đồng ý đám cưới này. Xin phụ vương xét lại – Kami chợt thấy khó chịu vì những lời nói này
-Kami có gì con không ưng ý? Nàng thông minh, xinh đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi cả, lại là công chúa của Hi Lạp hùng mạnh, chẳng phải sẽ là một người vợ rất tuyệt vời sao?
-Nhưng……. – Izumin tính phản đối – Con không hề yêu nàng ấy. Con sẽ không bao giờ lấy người mà con không yêu.
-Ngay bây giờ, nói cho cha biết, con yêu ai? Hoàng phi Ai Cập Carol sao? Ta không nghĩ chúng ta sẽ một lần nữa chiến đấu với Ai Cập cho đến khi đủ mạnh.
-Con……. – Izumin ngập ngừng, Kami mỉm cười đắc thắng “chàng sẽ phải thuộc về em”. Chàng tự hỏi “người mình yêu là ai ư?”, chợt, hình ảnh Xya đang nô đùa vui vẻ cùng chú hổ Min với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa rạng đông – Phụ hoàng nghĩ sao về Xya? – Chàng tránh dùng từ “yêu”.
-Xya? Cô công chúa tài giỏi của Ai Cập? – Izumin gật đầu –Cô bé đó đương nhiên không có gì để chế trách cả. Ta rất ưng ý. Nhưng liệu nàng ấy có chịu thành thân với con không?
-Sao phụ hoàng lại hỏi vậy?
-Ta cho con một tuần để đưa cô bé về đây.
-Người cứ tin ở con. Con xin phép xuất phát ngay.
Quốc vương Hitaito có vẻ hài lòng vì sự lựa chọn của Izumin mà quên mất cô công chúa Hi Lạp đứng gần đó. Nàng đang tức giận với quyết định này “Được lắm. Chàng đã làm em bẽ mặt trước nhiều người lại còn nhắc đến tên con bé đó. Để xem chàng có được hạnh phúc bên nó không” Rồi nàng quay người về phòng mà không chào hỏi quốc vương và hoàng hậu Hitaito.
-------------------End Plash Back--------------------
Chợt, chàng thấy con bồ câu trắng quen thuộc bay đến. Là thư của Ruka.
“Kinh chào hoàng tử. Chắc người đang ở kinh thành Tê Bê. Công chúa Xya sẽ tới Tê Bê trong vài giờ nữa”
Izumin nhẩm tính. Vậy chắc chắn chàng sẽ đưa Xya tới Hitaito đúng thời hạn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Vài giờ sau…………….
Izumin nghe tiếng ồn từ cổng kinh thành là biết công chúa Ai Cập đã về nên họ mới chào đón rầm rộ như vậy. Chàng nhanh chóng đi ra ngoài để đón nàng vào cung. Thế nhưng,từ giữa dòng người nhộn nhịp, Xya khoác tay một chàng trai tuấn tú vui vẻ cùng nhau bước vào cung. Chàng nhíu mày ngạc nhiên, ai mà thân thiết với Xya vậy?
Chợt, chàng bỏ đi ý định ra đón Xya mà nép người đi theo nàng. Xya và và chàng trai này thân thiết với nhau đến độ Izumin không ngờ tới. Qua vườn thượng uyển, chàng trai đó ngắt một cành hoa đưa cho Xya khiến cô bé cười rạng rỡ. Chàng khó chịu. Vui như vậy thì ta sẽ tặng cho nàng cả vườn hoa, lúc đó không cười đừng trách ta.
Rồi sau đó, cuộc vui đoàn tụ cũng không khiến chàng hiểu ra vấn đề vì chàng chỉ để ý mỗi chuyện Xya luôn đứng bên cậu thanh niên đó và cười đùa với cậu ta.
Phải hỏi cho ra lẽ mới được – Izumin quyết định.
-Anh Menfuisư, chị Carol, em về rồi đây! – Xya chạy tới ngôi nhà nhỏ ngoài trời, nằm trong vườn thượng uyển xanh mướt, bên cạnh dòng sông Nil hiền hòa.
-Xya? – Carol giật mình, đó là em nàng – Xya, em về rồi sao?
-Dạ, em xong sớm nên về luôn – Xya ôm chầm lấy Carol – À quên - Em có một bất ngờ cho chị đây! Chị đoán thử xem đây là ai?
Xya dứt lời, một chàng trai xuật hiện. Mái tóc đen dài ngang vai, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc, mắt nhìn Carol đầy yêu thương.
-Anh Raian? – Carol ngỡ ngàng.
-Anh đây! Quên anh rồi sao? Con bé này...! – Không phải cái cốc yêu như mọi khi nữa mà thay vào đó là một cái ôm của niềm vui đoàn tụ. – Nín đi nào, cô bé mít ướt này! Làm nũng vậy mà lấy được chồng hả? – Chàng trêu, lấy bàn tay to lớn lau đi những giọt lệ hạnh phúc từ đôi mắt xanh biếc như biển cả kia. Carol khẽ nấc:
-Tại… hức… em bất ngờ … hức.. mà.
-Được rồi, nín đi nào! Nếu em còn khóc Xya sẽ đánh anh đó.
-Đương nhiên rồi, ai làm chị Carol khóc thì không thể tha – Nghe đến tên mình, Xya dừng việc chơi với chú hổ nhỏ trên tay mà lém lỉnh đáp.
-Có chuyện gì vậy? – Menfuisư tới gần – Tên này là…
-Anh trai em, Raian – Xya nhanh nhảu trả lời.
-Vậy cũng là… - Menfuisư thắc mắc.
-Phải. Anh thông minh quá! – Xya lém lỉnh xác nhận.
-Xin chào. Hân hạnh được quen biết – Raian lên tiếng.
-Rất hân hạnh. Carol, nàng khóc sao?
-Em vui quá mà – Carol vẫn nấc nhỏ.
- Xya –Một giọng nói khác xuất hiện – Chị nghe nói em về rồi? – Không ai khác, là Asisư. Nàng nhạc nhiên nhìn người con trai đang đứng bên Xya. Nàng không hoa mắt chứ? Chẳng phải là con người nàng yêu thương, người đã từng làm trái tim nàng khô héo nhưng nàng vẫn ngày đêm mong chờ đây sao?
-Asisư – Raian ôm lấy người chàng yêu. Chỉ đơn giản là gọi tên... nhưng sao ấm lòng đến lạ....
----------------- Khu vực phía Đông, dành riêng cho nữ hoàng-------------------
-Asisư – Raian khẽ gọi một lần nữa cái tên đã khắc sâu trong tâm trí chàng – Em……
-Anh muốn nói gì thì cứ nói đi. Sau đó anh có thể rời khỏi đây hay đi đâu là việc của anh, tôi không quan tâm – Asisư lạnh lùng. Không phải nàng có trái tim băng giá. Nàng rất vui, rất hạnh phúc khi gặp lại Raian nhưng nàng không dám bộc lộ cảm xúc ấy. Vì nàng hạnh phúc khi bên anh bao nhiêu thì sẽ đau khổ khi rời xa anh bấy nhiêu. Thà rằng cả hai đau khổ một lúc còn hơn cứ kéo dài vĩnh viễn, phải không?
-Sao em nỡ lạnh lùng với anh như vậy? – Raian nhìn nàng với ánh mắt đau đớn, hơi có phần oán trách. Đáp lại chàng vẫn chỉ là cái nhìn vô cảm. Raian tiếp – Anh biết, anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh không đúng khi oán trách em trong khi em là ân nhân của cha anh. Anh không đúng khi chỉ nghĩ cho riêng mình. Và nhất là, anh đã bỏ mặc em trong khi em cần có anh…
-Anh định đến đây để kể cho tôi về lỗi lầm của anh chăng? – Asisư biết, giọng nói của nàng đã có phần rung động. Hãy nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền của nàng, tới tận cùng, rồi chàng sẽ thấy một con người nhỏ bé, cô đơn luôn mong muốn có ai ở bên để xua đi lạnh giá trong lòng.
-Anh biết, anh không xứng đáng để được tha lỗi – Anh nhìn vào mắt nàng – Nhưng xin em, hãy cho anh dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại những lỗi lầm ấy.
-………… - Đáp lại chàng là khoảng không im lặng. Bờ vai gầy của Asisư run lên – Tại sao? Tại sao anh luôn làm tôi hạnh phúc, rồi lại đưa tôi đến địa ngục của sự đau khổ? Tại sao anh cứ luôn chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình – Raian vội ôm Asisư vào lòng – Xin em đừng khóc. Những giọt nước mắt của em khiến anh đau lắm. Như hàng vạn mũi tên đâm vào tim anh vậy.
-Anh còn muốn làm tôi đau đớn đến thế nào anh mới vừa lòng – Raian giật mình nhìn xuống, áo chàng đã ướt đẫm bởi nước mắt của Asisư – Em … em nói vậy là sao?
-Tôi nói là tôi yêu anh. Dù anh làm tôi đau khổ tôi cũng yêu anh. Dù anh bỏ mặc tôi thì tôi vẫn yêu anh. Tôi không thể nào mà dừng lại cái tình cảm này được – Nàng nghẹn ngào.
-Asisư – Raian gọi tên nàng trong niềm vui sướng – Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ giọng nói, nhớ khuôn mặt, nhớ nụ cười, nhớ mọi thứ về em. Anh yêu em, Asisư Em có thể cho phép ở bên em suốt đời để bù đắp cho lỗi lầm của mình không?
-Ngốc. Em cũng nhớ anh nhiều lắm – Cả hai mỉm cười hạnh phúc.
Khung cảnh đầy màu hồng chợt bị gián đoạn bởi một vài tiếng thì thầm:
“Đó, em bảo mà, thể nào chị Asisư cũng đồng ý!”
“Carol của ta giỏi quá!”
“Ngọt ngào quá! Chẳng khác gì xem phim tình cảm cả!”
Đương nhiên, có xa nhau bao lâu rồi, có nhớ nhau bao lâu cũng phải tạm gác lại vì khán giả quá … lộ liễu.
-Menfuisư, Carol, Xya. Các em đang làm gì vậy? – Giọng nói ngọt ngào nhưng khiến cho người nghe lạnh sống lưng.
-À, em định tìm chị có chút việc ấy mà – Carol nở một nụ cười dễ thương nhằm xoa dịu sự nóng giận của hai nhân vật chính.
-Xem phim tình cảm do anh chị đóng – Xya nhún vai, tự làm tự chịu mà.
-Hai em thì chị có thể hiểu được nhưng Menfuisư, em là một Pharaong, sao không ngăn cản hai nhóc kia?
-Em chiều theo mọi ý muốn của Carol mà! – Chàng tinh nghịch đáp.
-Thật là! Giờ thì ai cũng hạnh phúc rồi! – Xya thở dài – Mỗi mình em là cô đơn thôi!
-Chàng hoàng tử Hitaito đến Ai Cập đó – có vẻ như đang chờ em... – Carol trêu.
-Chờ gì chứ? – Tuy nói vậy, mặt Xya đỏ ửng lên như trái dâu chin mọng còn tim nàng thì đập nhanh hơn – Em còn một tin vui, định nói ọi người, nhưng chắc chẳng ai muốn nghe đâu nhỉ? – Xya thở dài.
-Chuyện gì vậy? – Mọi người tò mò.
-Có gì đâu! Mọi người tiếp tục vui vẻ đi! – Xya ngó lơ.
-Con bé này! – Raian cốc yêu vào đầu Xya – Có nói không hả?
-Xya, nói cho chị nghe với! – Asisư dịu dàng.
-Nói như chị Asisư có phải dễ nghe không! – Xya bĩu môi, một hành động đáng yêu trong mắt ai đó – Anh Menfuisư, dạo này chị Carol rất kì lạ phải không?
-Phải! Ăn nhiều hơn này, dữ hơn này, hay khóc hơn nữa, à còn hay bị nôn khi đến bữa ăn… - Menfuisư liệt kể ra và kết quả nhận được một cú đánh vào hông vì tội “dám kể tội em”
-Nếu em đoán không nhầm thì chị Carol đã …
-Có thai – Raian nói tiếp, điều này quá dễ để đoán đối với chàng.
-Đúng rồi. Chị ấy đã có thai hơn 5 tuần – Xya nhẩm tính.
-Tuyệt vời quá! – Asisư cười.
-À, phải rồi. Trong thời gian này, tính tình chị Carol sẽ rất thất thường. Anh tuyệt đối phải chiều theo và không được làm chị ấy buồn, tất nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chị ấy. – Câu này nghe giống như ra lệnh vậy.
-Trời! Ta mà nghe ai dám nói Pharaong là có quyền lực tối cao thì xử tội chết ngay. – Menfuisư than trời. Mọi người cười lớn, đầy sảng khoái.
Gia đình đoàn tụ, ai ai cũng hạnh phúc.
Những đóa thủy vu trong vườn bắt đầu nở rộ.
Thế nhưng, gần đó có một người theo dõi cuộc đoàn tụ hạnh phúc này lại siết chặt những ngón tay. Không ai khác ngoài người đó……….
Izumin đã tới Ai Cập tính cả hôm nay là được hai hôm. Kinh thành Ai Cập quả khác xa so với Hitaito. Một bên là kinh thành rộng lớn được bảo vệ chặt chẽ bởi luật lệ của quân đội nhưng ngoài ra còn là sự yêu mến, kính trọng và gắn bó với triều đình. Ở đây, bất cứ nơi nào chàng cũng có thể nghe được tiếng cười nói của những cô cung nữ, những câu chuyện của các chàng lính xa nhà hay sự sầm uất nhộn nhịp của khu chợ lớn trước hoàng cung. Thật vui vẻ vẻ ấm cúng biết bao. Nhưng Hitaito thì ngược lại. Cũng là kinh thành rộng lớn nhưng chỉ có những người linh chỉ biết làm theo lệnh. Hoàng cung luôn yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng thì thầm khe khẽ của của các tì nữ. Đó cũng là lí do vì sao người Ai Cập luôn hiền lành còn người Hitaito thì khá hiếu chiến.
Hiện tại, Izumin đang đi dạo trong vườn thượng uyển với xanh mát của nhưng cây cổ thụ lớn, đỏ tươi, hồng thắm, vàng nhạt của những đóa hoa kết hợp với tiếng chim hót líu lo. Thật chảng khác gì chốn bồng lai tiến cảnh. Vừa đi, chàng vừa nghĩ về lí do chàng tới Ai Cập.
----------------------Flash Back--------------------
-Nhi thần bái kiến phụ vương, nhi thần bái kiến mẫu hậu – Izumin cúi đầu hành lễ - Xin chào công chúa Kami.
-Hoàng nhi, con không cần đa lễ! - Quốc vương Hitaito khoát tay.
-Hôm nay phụ vương truyền con đến đây có chuyện gì ạ?
-À, ta muốn bàn với con con về lễ thành hôn với Kami.
-Thưa phụ vương, từ trước tới giờ con chưa từng đồng ý đám cưới này. Xin phụ vương xét lại! – Kami chợt thấy khó chịu vì những lời nói này
-Kami có gì con không ưng ý? Nàng thông minh, xinh đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi cả, lại là công chúa của Hi Lạp hùng mạnh, chẳng phải sẽ là một người vợ rất tuyệt vời sao?
-Nhưng……. – Izumin tính phản đối – Con không hề yêu nàng ấy. Con sẽ không bao giờ lấy người mà con không yêu.
-Ngay bây giờ, nói cho cha biết, con yêu ai? Hoàng phi Ai Cập Carol sao? Ta không nghĩ chúng ta sẽ một lần nữa chiến đấu với Ai Cập cho đến khi đủ mạnh.
-Con……. – Izumin ngập ngừng, Kami mỉm cười đắc thắng “chàng sẽ phải thuộc về em”. Chàng tự hỏi “người mình yêu là ai ư?”, chợt, hình ảnh Xya đang nô đùa vui vẻ cùng chú hổ Min với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa rạng đông – Phụ hoàng nghĩ sao về Xya? – Chàng tránh dùng từ “yêu”.
-Xya? Cô công chúa tài giỏi của Ai Cập? – Izumin gật đầu –Cô bé đó đương nhiên không có gì để chế trách cả. Ta rất ưng ý. Nhưng liệu nàng ấy có chịu thành thân với con không?
-Sao phụ hoàng lại hỏi vậy?
-Ta cho con một tuần để đưa cô bé về đây.
-Người cứ tin ở con. Con xin phép xuất phát ngay.
Quốc vương Hitaito có vẻ hài lòng vì sự lựa chọn của Izumin mà quên mất cô công chúa Hi Lạp đứng gần đó. Nàng đang tức giận với quyết định này: “Được lắm! Chàng đã làm em bẽ mặt trước nhiều người lại còn nhắc đến tên con bé đó! Để xem chàng có được hạnh phúc bên nó không!” Rồi nàng quay người về phòng mà không chào hỏi quốc vương và hoàng hậu Hitaito.
-------------------End Plash Back----------------------
Chợt, chàng thấy con bồ câu trắng quen thuộc bay đến. Là thư của Ruka.
“Kinh chào hoàng tử. Chắc người đang ở kinh thành Tê Bê. Công chúa Xya sẽ tới Tê Bê trong vài giờ nữa”
Izumin nhẩm tính. Vậy chắc chắn chàng sẽ đưa Xya tới Hitaito đúng thời hạn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Vài giờ sau…………….
Izumin nghe tiếng ồn từ cổng kinh thành là biết công chúa Ai Cập đã về nên họ mới chào đón rầm rộ như vậy. Chàng nhanh chóng đi ra ngoài để đón nàng vào cung. Thế nhưng,từ giữa dòng người nhộn nhịp, Xya khoác tay một chàng trai tuấn tú vui vẻ cùng nhau bước vào cung. Chàng nhíu mày ngạc nhiên, ai mà thân thiết với Xya vậy?
Chợt, chàng bỏ đi ý định ra đón Xya mà nép người đi theo nàng. Xya và và chàng trai này thân thiết với nhau đến độ Izumin không ngờ tới. Qua vườn thượng uyển, chàng trai đó ngắt một cành hoa đưa cho Xya khiến cô bé cười rạng rỡ.
Chàng khó chịu. Vui như vậy thì ta sẽ tặng cho nàng cả vườn hoa, lúc đó không cười đừng trách ta.
Rồi sau đó, cuộc vui đoàn tụ cũng không khiến chàng hiểu ra vấn đề vì chàng chỉ để ý mỗi chuyện Xya luôn đứng bên cậu thanh niên đó và cười đùa với cậu ta.
Phải hỏi cho ra lẽ mới được – Izumin quyết định.
Đương nhiên, thân là một hoàng tử, Izumin nói là làm. Chàng … quay người đi về phòng, cố lờ đi những tiếng cười kia.
Đừng vội nghĩ hoàng tử xứ Hitaito mà lại quay lưng đi như vậy, thiên hạ sẽ cười chê, chỉ là Izumin nghĩ rằng nếu hỏi chốn đông người e không tiện. Sớm thôi, Xya sẽ đến tìm chàng.
Nữ Hoàng Ai Cập Nữ Hoàng Ai Cập - Min