Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Tường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đinh Tường
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 8 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1384 / 27
Cập nhật: 2019-03-17 17:31:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 : Mất Tích
ột bức tranh ư? – người mặc áo trắng kia ngạc nhiên, cầm tờ giấy lên dò xét.
Trên mặt giấy là bức vẽ hình hai đứa trẻ con đang nắm tay nhau tươi cười dạo bước trên một cánh đồng.
- Em lo lắng điều gì trong bức tranh này vậy?
- Lỗi… – nó vừa mở lời, thốt lên được một từ.
- Sao cơ, thứ gì lỗi vậy?
- Là lỗi của em… – nó nói mà mặt không có chút biểu cảm – là do em nên nhỏ mới bỏ đi luôn rồi.
Người kia tỉ tê:
- Sao em lại nghĩ vậy? Em chả làm gì sai cả.
Nó cứ thừ người ra mà nhìn vào khoảng không.
- Nghe anh nói này, em không làm gì có lỗi cả, dù cho cô bé ấy có bỏ đi vì em thì đó cũng không phải là lỗi của em đâu.
Câu nói an ủi ấy cứ khiến nó lưu tâm mãi. À phải rồi, hình như trước đây cũng từng có người đã an ủi nó bằng mấy lời tương tự như vậy, đó là một người mà nó luôn tôn trọng, người mà nó luôn coi như anh trai ruột của mình.
o O o
- Hộc… Hộc…
- Uyên lên kí rồi hả? – nó thở hổn hển.
Nhỏ nói giọng khiêu khích:
- Gì chứ, xuống xe! Để tui đạp cho, yếu đuối thiệt!
- Ừa, biết tới nơi rồi nên mới đòi chở hử?
Vẫn là chỗ cũ, nơi những bậc thang gỗ đang chỉ chờ có người đặt bước lên. Nơi căn nhà nhỏ trống trải, trên vách tường úa màu đã có chỗ phủ rêu xanh, che khuất bao lời hứa hẹn và mong ước của những vị khách lạ từng ghé qua. Có cơn gió thổi mơn man cũng làm cho giỏ xe nó lắc lư, nó gác chân chống rồi với tay lấy cái cặp trên giỏ xuống cũng đảo mắt ngó quanh.
Tháng 5, à không, chính xác phải là tháng 11, vào độ cuối thu đầu đông, là mùa nở rộ của những bông hoa cỏ lau trắng muốt tinh khiết, trải rộng cả một cánh đồng bát ngát. Nó vội bước lên từng bậc thang mà mắt cứ dán vào những bông hoa ở phía dưới, chúng làm cho nó mơ mộng đủ thứ.
- Nay tới đây thôi nghe! – nhỏ Uyên gấp mấy cuốn tập tiếng anh lại, bỏ vào giỏ – bài thi ngày mai ráng mà chép bài đi á!
- Gì chớ? Đừng có coi thường tôi à!
- Nói chớ nhiêu đó đủ được bảy điểm rồi, ráng lên!
Ngày mai là ngày thi cuối cấp đầu tiên của tụi thằng Ân, nó sắp sửa bước chân vào học cấp ba, tối nay, nó sẽ phải vùi đầu vào xấp tập đề cương một cách ngán ngẩm.
Nó với nhỏ thong thả dắt bộ chiếc xe đạp cọc cạch ra ngoài đầu đường, vừa mới ngồi lên yên thì thấy có người chạy chiếc Dream dừng lại sát bên hỏi:
- Thằng Ân đây mà phải không? dạo này lớn tướng nhỉ?
- Ô, anh Trường!!! – nó reo lên vui mừng.
Nhỏ Uyên coi bộ ngơ ngác:
- Ủa ai đó Ân?
- Anh Trường gà xóm trên đó, hồi xưa hay chơi năm mười với tụi mình á nhớ không? lâu rồi mình không qua nhà thằng Tâm nên cũng chả gặp ảnh.
- A, nhớ rồi! Nay anh để cái đầu nhìn ngộ quá, em nhận hổng ra luôn! – nhỏ đáp.
- Bây đi ăn không, anh khao! Anh mới trúng vé số mà không biết rủ ai đi ăn mừng chung, có bây tâm sự chuyện ngày xưa cũng vui phết nhể! – Anh nọ cười rộ, đặng vỗ bộp bộp vài cái lên yên sau ra hiệu cho một đứa leo lên anh chở.
- Lên đi kìa! – nó đẩy vai nhỏ Uyên – anh chạy chầm chậm thôi cho em theo nữa!
Đấy là một quán lẩu nhỏ bên đường Hoàng Diệu cách đó không xa, cả ba ngồi vui vẻ đến tận tám giờ tối, thằng Ân được anh Trường thả cho vài cốc bia đến đỏ hết mặt mũi, còn nhỏ Uyên thì chỉ dám nhấp môi.
Dăm ba câu chuyện lung tung, thằng Ân thấy anh Trường vẫn cứ như xưa, là kiểu người vui tính, hiền lành, dễ cảm thông với người khác. Từ đó tới giờ ảnh luôn là mẫu đàn ông mà nó luôn muốn hướng đến.
Sau cái ngày hôm đó nó bắt đầu tìm đến nhà anh nọ nhiều hơn, cứ hễ có chuyện gì không hài lòng thì nó lại đến tâm sự với ảnh, giống như một người bạn thân, một người anh ruột thịt vậy. Nó muốn nói cảm ơn ảnh về nhiều thứ, nhưng lại ngại ngùng nên chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Nhất là những tuyệt chiêu ảnh chỉ cho nó để tán đổ nhỏ Uyên, thực ra là vài mảnh giấy nhỏ trong cuốn bí kíp cũ kĩ mà ảnh tự viết ra thôi, tuy vậy nhưng nó vẫn răm rắp học theo một cách thích thú, có vẻ như nó rất có thiện cảm với ảnh.
- Anh cừ thật đấy!! gì cũng biết!!
- Dĩ nhiên, ba cái trò này chú cứ để anh chỉ dạy cho!
- Mà sao anh vẫn ế vậy?
- Hừ.. Anh đá người ta hơi nhiều nên giờ còn ở vậy đấy, mốt anh sẽ cho em thấy anh đã thật tâm rồi thì sẽ đến mức nào!
o O o
Tháng 7 năm 2012. Tiền học phí càng lúc càng đè nặng lên vai thằng Ân, nó hoàn toàn đánh mất thời gian cho việc làm thêm tại quán thịt cầy Long mập. Cô Quỳnh và anh Trường gà đã tìm mọi cách để giúp đỡ, nhưng nó đều nhất quyết cự tuyệt. Sau khi đi chung với nhỏ Uyên lên trường làm một số thủ tục nhập học về, nó gấp gáp quành đầu xe đạp đi, chỉ vội nói với nhỏ Uyên một tiếng:
- Nói cô Quỳnh phần tui miếng cơm nha, tối nay về nhà hơi trễ nên chắc không kịp nấu nướng gì rồi!!
Nhỏ Uyên mở miệng định nói nhưng đã thấy bóng nó mất hút sau dãy tre già đầu đường. Nhỏ vẻ mặt đăm chiêu một hồi, rồi quyết định bí mật đến chỗ làm thêm của nó xem thế nào.
Quán “Long Mập” nằm trên đường Phạm ngũ Lão cách nhà nhó hơn hai cây số, mất khoảng mười đến mười lăm phút chạy xe đạp từ nhà đến.
Con bé Thùy Linh cũng đã thi đỗ vào một trường cấp ba có tiếng trong thành phố, sao bao nhiêu năm làm việc tại đây, đến giờ này hai đứa có vẻ đã rất thân thiết với nhau.
- Cuối tuần này đi xõa một bữa đi, tao sắp lãnh lương!! – con bé hí hửng.
- À thôi. Cuối tuần tao bận học nhóm rồi. – thằng Ân gãi gãi đầu, xua tay.
- Gì! Hai tháng nay chạy bàn suốt, nay được ngày rảnh tao rủ mày lại không đi, mày… được lắm! – Thùy Linh nhíu mày, giọng có vẻ hơi bực bội pha lẫn với thất vọng.
Thấy nét mặt con bé nhăn nhó buồn bã, nó lại có chút mềm lòng, thở dài nói:
- Haizzz. Thôi được rồi, để tao nói lại với người ta.
Phải vậy chứ!! – thế quyết định chủ nhật tuần này nghen. – Con bé bỗng vui vẻ hẳn lên, trông rất khoái trí hào hứng, đặng đưa tay kẹp ngang cổ của nó.
Thằng Ân vùng vằng thoát ra khỏi, ho nhẹ vài cái. Nó xoay người bước ra cửa tính là sẽ quét dọn đằng trước quán trước khi khách tới đông, bỗng thấy có một đứa con gái đang đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào nó, đó là nhỏ Uyên. Nó hốt hoảng vội quay lại nhìn Thùy Linh, con bé cũng đã nhìn thấy nhỏ Uyên, đang tươi cười vẫy tay chào.
Đã khá lâu nó không dẫn nhỏ tới chỗ làm thêm của nó, vì có vài lần tới đây thái độ của nhỏ khá khó hiểu, như kiểu vừa hoài nghi vừa tức tối trong lòng. Nhỏ nói không có thiện cảm với con bé Thùy Linh và còn nói nó không nên thân thiết với con bé ấy, nhưng mà bây giờ đây, nó chẳng biết phải nói gì, chỉ bất lực nhìn nhỏ nghiêm mặt rồi vội vã bỏ đi.
Khoảng 7 giờ 10 phút, thằng Ân đã đạp xe về đến nhà, nó chẳng thèm bật công tắc điện, chỉ mở cửa dắt xe vào trong rồi chạy qua nhà nhỏ. Mẹ nhỏ Uyên đang lục sục dưới bếp, thấy nó qua bèn hỏi:
- Đã ăn gì chưa?
- Hì. Dạ nhà còn cơm không cô Quỳnh? – nó nhếch mắt, cười ngượng ngùng.
- Tao chả lạ gì, giờ này đi làm về là biết chưa ăn gì rồi! tao hỏi chơi vậy thôi, xuống đây! – mẹ nhỏ nói xong vẫy vẫy tay.
- Uyên đâ..
- Nó đang sốt! – mẹ nhỏ cắt ngang lời nó. – từ lúc chiều về nhà tới giờ chẳng nói chẳng rằng, nằm lì trên gác, vừa nãy cô lên sờ trán thấy nóng ran, giờ đang pha cho nó bát cháo đấy.
Thằng Ân nghe vậy liền bước vội lên gác, thấy nhỏ Uyên đang nằm quay mặt vào tường, phủ kín chăn lên người. Nó khẽ ngồi xuống, đưa tay đặt lên trán nhỏ Uyên, bỗng bị cánh tay của nhỏ hất văng ra, nó buồn rầu ngồi lặng thinh một hồi, rồi cất tiếng hỏi:
- Dậy… ăn cháo được chứ?
Không nghe có tiếng trả lời, nó gãi đầu thất vọng, không biết phải làm gì, lại nói thêm một câu:
- Hồi chiều… thật ra…
- Ông về nhà đi! – giọng nhỏ cất lên khàn khàn, nghe thật rầu rĩ mà ảm đạm.
Sáng hôm sau, thằng Ân xin phép nghỉ ốm, nó ngồi trước hiên nhà anh Trường, buồn bã nhìn trời nhìn đất.
- Hôm nay, anh không đi làm à?
- Anh cũng giống em thôi, xin nghỉ ốm! – anh Trường cười cười, vỗ vai nó.
- Em đừng có buồn, hồi trước anh với cô bé kia cũng giận nhau cả tháng trời đấy!
- Thế.. ai là người làm hòa trước vậy anh?
- Uhmm… Chắc là anh, hà hà, em cứ tóm gọn lại trong một bữa đi chơi, à xa hoa một xíu nhé, mà thế bọn con gái mới nguôi được.
Lời nói của ảnh chẳng biết có thấu được chút gì từ tâm lý bọn con gái hay không, nhưng nó thấy được từ ấy sự chân thành, thẳng thắn.
Có thể hôm chủ nhật nó sẽ hủy kèo hẹn với nhỏ Thùy Linh, nó phải làm điều gì đó. Cũng được 15 tuổi rồi, cũng đã đặt chân vào trường cấp ba rồi, đây chính là thanh xuân của nó, nó sẽ không để cho sợi dây tơ ấy tuột mất khỏi tầm tay, so với những lời lẽ hào nhoáng bên ngoài thì chân thành trong bản chất vẫn sẽ là thứ quyết định.
Thanh xuân của nó là người con gái ấy, là mái tóc đen dài thướt tha dịu dàng ấy, là mỗi khi thẹn thùng nhìn ngắm nhau không ai mở miệng đấy, là mỗi khi nóng giận rồi lại tìm cách hàn gắn đấy. Không. Thanh xuân của nó… chỉ là sự trốn chạy.
Những Bậc Thang Những Bậc Thang - Đinh Tường Những Bậc Thang