Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:58:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hị biết rồi, em đi đi.” Sau khi Đinh Tiểu Hủy rời đi, Đồng Ánh Diêu hoàn toàn đặt tâm tư vào công việc. Cho đến khi làm xong hết, nàng xem thời gian đã sắp 8 giờ rưỡi. Nhanh chóng thu thập mọi thứ, lấy cặp tài liệu, nàng đi khỏi văn phòng, bắt một chiếc tắcxi đến quán karaoke. Khi Đồng Ánh Diêu đi vào căn phòng chứa gần ba mươi người thì đã sắp 9 giờ. Đinh Tiểu Hủy vừa thấy đến nàng đến, vẫy vẫy tay với nàng: “Trưởng phòng, ngồi ở đây nè.” Sau đó bưng một mâm bánh sủi cảo vừa kêu đến: “Chắc là chị đói bụng rồi, bánh sủi cảo này vừa kêu đó.”
“Cám ơn.” Đồng Ánh Diêu ngồi ở vị trí bên trong nhất. Nàng tưởng rằng mình là người đến trễ nhất, không ngờ Lí Tắc Hàn còn trễ hơn nàng mấy phút. Hắn vừa vào cửa, lập tức được mọi người hoan hô.
“Anh Hàn, anh tới trễ quá, phạt anh uống một ly.” Người nói chuyện là Tiểu Mã, là một nhân viên trong phòng của Lí Tắc Hàn
“Khách hàng không cho anh đi.”
“Không có lý do gì hết, trễ là trễ.”
“Tiểu tử thối, anh uống là được.” Đồng Ánh Diêu nhìn hắn đứng đó, không chút xấu hổ, dùng hết sức một hơi uống sạch rượu trong ly. Nàng chỉ có thể lắc đầu, được hoan nghênh không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh? Vừa rồi nàng thấy rất nhiều nữ đồng nghiệp đều cố ý vô tình nhích ra vị trí bên cạnh một chút, bộ dáng chờ mong Lí Tắc Hàn đi qua ngồi ở bên cạnh mình. Xem ra tin tức của Như Phượng không phải là không có căn cứ.
Lí Tắc Hàn thả cái ly trống không xuống, ánh mắt nhìn về bốn phía, tìm chỗ ngồi còn trống. Đồng Ánh Diêu đang ăn, ánh mắt lơ đãng bắt gặp đôi mắt đang tìm kiếm kia. Nhìn thấy hắn đi tới, nàng ngạc nhiên. Không thể nào, chỗ này đã không ngồi được nữa.
“Đồng Ánh Diêu, ngồi nhích qua một chút.” Lí Tắc Hàn vẫn giữ thái độ muôn thuở nói chuyện với nàng.
“Nhưng mông của tôi không muốn động đậy.” Hơn nữa nàng tuyệt đối không muốn ngồi cùng hắn. “Trưởng phòng Lí, chỗ bên kia khá rộng, đi qua đó ngồi đi!”
“Sao cô nói nhiều quá vậy!” Thân hình cao lớn mạnh mẽ ngồi xuống vị trị nhỏ nhoi bên cạnh nàng, không chút thương hương tiếc ngọc đẩy cả người nàng qua một bên. Đồng Ánh Diêu đại khái biết vì sao Lí Tắc Hàn lại lựa chọn ngồi ở bên cạnh nàng. Có thể là vì hắn trước mắt độc thân, không muốn gây hiểu lầm không cần thiết. Nhưng nàng thì khác, cả công ty mọi người đều biết hai người bọn họ không hợp nhau. Chỉ số xẹt điện là dzero cho nên ngồi ở bên cạnh nàng có thể giảm được rất nhiều phiền toái.
Hắn thấy tiện nhưng nàng lại không thấy tiện, thật là chật chội.
Quên đi, coi hắn là người tàng hình. Có điều muốn coi loại quái vật to lớn này như tàng hình chỉ sợ rất khó! Đồng Ánh Diêu không để ý tới cái tên bên cạnh. Nàng tao nhã cầm lấy chiếc đũa, gắp bánh sủi cảo, chuẩn bị cho vào trong miệng, không ngờ lại bị nửa đường chặn lại. Lí Tắc Hàn kéo tay nàng qua, đem bánh sủi cảo trên tay nàng ăn vào trong bụng.
“Sao anh ăn bánh sủi cảo của tôi?” Hơn nữa muốn ăn không biết tự mình gắp sao.
“Đem khách hàng của tôi đoạt đi rồi. Chỉ ăn một cái bánh sủi cảo của cô, có gì phải kêu.” Lí Tắc Hàn cắn bánh sủi cảo nói.
“Tôi không ngờ trưởng phòng Lí là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, chuyện lâu như thế còn nhớ rõ.” Đồng Ánh Diêu hoàn toàn không có ý nhượng bộ.
“Chuyện đó không lâu chút nào, được không? Là chuyện mới phát sinh vài ngày.”
“Chỉ là một khách hàng nho nhỏ, có cần so đo như vậy sao? Cùng lắm thì cả mâm bánh sủi cảo đều để anh ăn là được.” Muốn ăn thì nói, nói nhiều như vậy làm gì.
“Được đó, thật là cám ơn cô.”
“Không có gì.”
“Còn dám nói.”
“Tôi không giống ai đó không có lịch sự. Người ta nói cám ơn với tôi, tôi đương nhiên phải nói không có chi.”
“Được được, cô lịch sự nhất.”
“Cám ơn lời khen ngợi của anh.” Trong phòng một nửa là ca hát, một nửa khác là nhìn hai vị trưởng phòng kế hoạch đấu võ mồm từ công ty tới phòng karaoke. Ngày sinh tháng đẻ thật là không hợp.
Tiểu Mã phát biểu ý kiến đầu tiên. “Anh Hàn, nói thật, nếu không biết hai người luôn không hợp thì giờ phút này em sẽ tưởng rằng hai người đang liếc mắt đưa tình đó.”
“Đừng giỡn nhàm chán như vậy!” Đồng Ánh Diêu và Lí Tắc Hàn đồng thời nói.
“Rất ăn ý, ha ha.” Tiểu Mã cười nói. Lúc này bài hát trên màn hình là “Dù chết cũng yêu”. Tuy không biết là ai bấm nhưng mọi người đều biết đây là bài tủ khi karaoke của Lí Tắc Hàn, bởi vậy có người kêu:
“Anh Hàn, bài của anh nè.” Có người đưa mic tới, Lí Tắc Hàn vươn tay nhận lấy, bắt đầu ca hát. Không khí trong phòng lại bắt đầu sôi nổi lên…
Nhị Kiến Khiêu Tình Nhị Kiến Khiêu Tình - Mễ Nhạc