A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephenie Meyer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 717 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 03:51:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[Mục
ôi chỉ nhận ra những con mắt. Và khi điểm từng đôi mắt một, tôi không khỏi cảm thấy căng cứng toàn thân. Tôi cố gắng căng mắt ra để có thể nhìn cho rõ hơn, có tới hơn sáu cặp mắt đang chú mục vào chúng tôi. Một, hai, ba… tôi nhẩm đếm những đôi mắt trong đầu đến hai lần.
Họ có tới mười người.
– Hay thật – Edward lẩm bẩm, phải chú tâm lắm mới nghe được lời anh.
Bác sĩ Carlisle chậm rãi bước lên trước một bước – một động tác đầy cẩn trọng, ra chiều đoan chắc.
– Chào tất cả mọi người – Ông lên tiếng với những con sói không rõ hình dạng.
– Cảm ơn – Edward lên tiếng bằng một giọng ngang phè, nghe rất lạ, và tôi nhận ra những lời nói này là thay cho Sam. Bất giác, tôi nhìn trân trân vào đôi mắt lấp láy ở giữa, đôi mắt nằm ở vị trí cao nhất, của con sói cao nhất đội. Torng bóng tối trùng trùng, thật không thể nào phân định được hình dáng của con sói đen tuyền, to lớn.
Edward lại lên tiếng một cách rắn rỏi, thông ngôn cho Sam.
– Chúng tôi sẽ quan sát và lắng nghe, ngoài ra, không làm gì cả. Đây là điều duy nhất chúng tôi đề nghị để tự chủ.
– Như vậy là quá đủ rồi – Bác sĩ Carlisle trả lời – Con trai của tôi, Jasper – Nói đến đây, bác sĩ chỉ tay về phía Jasper đang đứng, căng thẳng và đã sẵn sàng – … có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Cậu ta sẽ chỉ cho chúng ta cách chiến đấu, cách thức đánh bại họ. Tôi tin các bạn có thể áp dụng điều đó cho lối tấn công của mình.
– Bọn họ khác các người sao? – Edward lên tiếng thay Sam.
Bác sĩ Carlisle gật đầu.
– Bọn họ hãy còn rất trẻ – vừa mới bước chân vào kiếp sống này vài tháng thôi. Có thể coi đó là những đứa trẻ. Họ không có kỹ năng hay chiến lược, chỉ có mỗi sức mạnh cơ bắp. Tối nay, quân số của họ là hai mươi. Chúng tôi lo mười tên, các bạn lo mười tên còn lại – sẽ không có khó khăn gì đâu. Quân số này có lẽ sẽ còn giảm xuống tiếp. Những ma-cà-rồng mới sinh thường tàn sát lẫn nhau.
Một thứ tiếng ùng ục bất ngờ rộ lên, râm ran trong nhóm người sói, đó là một thứ âm thanh gù gù khe khẽ mang hơi hướng của niềm phấn khích.
– Nếu cần, chúng tôi sẵn lòng nhận lãnh trách nhiệm nhiều hơn – Edward thông ngôn, giọng nói của anh đã bớt phần lãnh đạm.
Bác sĩ Carlisle mỉm cười.
– Chúng ta sẽ liệu chừng tình hình cụ thể.
– Ông có biết khi nào họ đến không, và họ đến như thế nào?
– Họ sẽ vượt núi trong bốn ngày, đến khoảng xế trưa. Khi họ đến, Alice sẽ giúp chúng ta chặn đường.
– Cảm ơn đã chia sẻ thông tin. Chúng tôi sẽ xem xét – Một thoáng rì rào, những cặp mắt lần lượt hạ thấp xuống.
Không gian im ắng trong khoảng hai nhịp tim, rồi Jasper tiến lên trước một bước, đứng giữa người sói và ma-cà-rồng. Cũng chẳng khó khăn gì để nhận ra anh ta – làn da trắng muốt nổi bật giữa bóng đêm, giống mắt sói. Jasper trao đổi một ánh nhìn cảnh giác với Edward và nhận được nơi anh một cái gật đầu. Sau đó, Jasper quay lưng về phía đội sói, thở dài, ra chiều khó chịu.
– Bố nói đúng – Jasper chỉ nói riêng với chúng tôi; có vẻ như đang cố gắng phớt lờ những “khán giả” ở đằng sau mình – Đám người đó sẽ chiến đấu không khác gì những đứa trẻ. Có hai điểm quan trọng nhất, chúng ta cần phải nhớ, đó là: đầu tiên, không được để tay họ bắt trúng mình, và thứ hai, đừng tấn công theo tiêu chí “quyết một trận sống mái cho hả”. Tất cả các ma-cà-rồng mới sinh, trước các cuộc chiến, đều đã chuẩn bị sẵn một tinh thần như thế. Chỉ cần ta liên tục tấn công họ từ mọi phía, và liên tục đổi hướng, đám người chưa có kinh nghiệm ấy sẽ rối trí và ứng biến chậm. Thế nào, Emmett?
Emmett bước ra khỏi hàng với nụ cười rộng mở.
Jasper lùi về phía cuối sân, giữa những đồng minh là kẻ thù. Anh ta vẫy tay gọi Emmett.
– Được rồi, Emmett trước tiên. Anh ấy là một ví dụ điển hình về lối tấn công của ma-cà-rồng “vắt mũi chưa sạch”.
Emmett sa sầm mặt xuống.
– “Ta” sẽ nương tay cho “nhà ngươi” được nhờ – Người anh cả làu bàu.
Jasper cười toe toét.
– Điều tôi muốn nói là Emmett lúc nào cũng tin tưởng vào sức mạnh của mình. Ma-cà-rồng mới cũng chẳng có ý niệm về chiến thuật giống như vậy. Cử giở toàn lực ra đi, Emmett.
Sau câu nói đó, Jasper lùi xuống vài bước, cả thân mình căng cứng.
– Được rồi Emmett – anh cố gắng bắt em nhé.
Câu nói vừa dứt, tôi không còn thấy Jasper đâu nữa – anh ta chỉ còn là cái bóng mờ khi Emmett lao vào đối thủ của mình không khác gì một con gấu, miệng còn ngoác ra cười, cổ họng thì gầm gừ. Emmett nhanh không thể tả, nhưng không giống như Jasper. Hình thái của anh ta không khác gì một hồn ma – cứ mỗi khi đôi tay to khoẻ của Emmett tự tin đón lấy cái hình ảnh mờ nhạt ấy, thì những ngón tay không khác gì xiết vào hư vô. Bên cạnh tôi, Edward đổ người ra trước theo dõi một cách toàn tâm toàn ý, đôi mắt dán chặt vào cuộc chiến quyết liệt. Đột ngột, mọi chuyển động đều ngừng lại, Emmett hoàn toàn bất động.
Jasper đã tóm gọn anh trai mình từ phía sau, những chiếc răng của anh ta chỉ còn cách cổ họng của Emmett vỏn vẹn đúng một xăngtimét.
Emmett hậm hực la lối.
Những tiếng phấn khích nho nhỏ xuất hiện râm ran giữa những khán giả sói.
– Làm lại, làm lại – Emmett khăng khăng, nụ cười tắt ngóm.
– Bây giờ đến phiên em – Edward phản đối.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Các ngón tay tôi đan chặt thêm nữa vào các ngón tay của anh.
– Khoang đã – Jasper cười thật tươi và bước lùi lại – Anh muốn cho Bella thấy cảnh này trước.
Tôi căng thẳng nhìn anh ta vẫy gọi Alice lại.
– Tôi biết cô luôn lo lắng cho cô ấy – Anh giải thích với tôi trong lúc cô bạn tôi hồn nhiên bước vào “võ đài” – Tôi muốn cô hiểu rằng tại sao điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Trong thâm tâm, tôi vẫn biết Jasper sẽ chẳng bao giờ để cho Alice gặp phải bất cứ một nguy hiểm nào, nhưng làm sao có thể không thót tim cho được khi chứng kiến cảnh anh ta thu mình lại, lấy đà trước mặt cô bạn. Toàn thân Alice bất động. Cô bạn tôi đứng sau Emmett, trông không khác gì một con búp bê đang mỉm cười hiền lành. Jasper lao lên trước, rồi trong tíc tắc, lách về mé trái của cô bạn tôi.
Alice vẫn nhắm mắt.
Tim tôi nhói lên, loạn nhịp khi Jasper bất ngờ bổ thẳng về phía Alice.
Jasper lao tới, rồi mất dạng, xuất hiện ở phía khác. Cô bạn tôi vẫn tuyệt nhiên không có lấy bất kì một phản ứng nào.
Jasper lượn quanh, xồ tới Alice một lần nữa, rồi thu mình lại lấy đà ở sau lưng cô bạn, giống lúc đầu tiên; tuy nhiên, trước mọi tình thế, Alice vẫn chỉ yên lặng mỉm cười, hai mắt vẫn không mở.
Bây giờ, tôi có dịp quan sát cô bạn của mình kỹ càng hơn.
Alice đang di chuyển, nhưng có điều tôi không nhận ra mà thôi; nãy giờ, tôi chỉ tập trung vào các cú tấn công của Jasper. Cô bạn tôi thật ra chỉ di chuyển một chút xíu vừa kịp lúc thân hình của Jasper xộc tới chỗ cô ấy, rồi lách người né tránh đôi tay của Jasper đang nhắm tới thắt lưng.
Jasper càng xáp lại gần, Alice càng di chuyển nhanh hơn. Cô bạn tôi như người đang khiêu vũ – lần lượt bung ra các động tác xoay vòng, thu mình, lắc người. Jasper cũng không khác gì một bạn nhảy, cũng lướt đến, cũng vươn tay, nhưng không bao giờ chạm được tới Alice, giống như những màn múa balê. Cuối cùng, Alice cười thành tiếng.
Không rõ từ đâu, từ lúc nào, Alice đã đu được mình lên lưng Jasper, đôi môi của cô kề gần cổ “địch thủ”.
– Bắt được anh rồi nhé – Cô bạn tôi reo lớn lên và đặt một nụ hôn vào cổ Jasper.
Jasper cười khúc khích, lắc đầu.
– Em đáng sợ thật đấy.
Giữa bầy sói lại có tiếng xì xào. Lần này là âm thanh của sự cẩn trọng, cảnh giác.
– May mắn cho họ đã biết thêm được một chút kinh nghiệm – Edward thì thầm, tỏ ra thích thú. Sau đó, anh hô lớn – Đến em – Anh bóp nhẹ tay tôi một cái rồi bước lên.
Alice thay chỗ anh, đến đứng bên cạnh tôi.
– Tuyệt quá đi chứ, phải không bạn? – Alice hỏi một cách tự mãn.
– Quá tuyệt! – Tôi tán thành, mắt vẫn không rời khỏi Edward lấy một giây khi anh lướt nhanh đến chỗ Jasper, nhẹ nhàng không một tiếng động; mọi động tác của anh đều mềm mại nhưng không kém phần thận trọng, giống hệt một con mèo rừng.
– Mình vẫn luôn để ý đến bạn đó nha, Bella – Alice bất chợt thì thào, giọng nói của cô bạn khiêm tốn âm lượng đến mức dù cô ấy đang kề miệng sát vào tai tôi, tôi vẫn phải khó khăn lắm mới tiếp thu được.
Đôi mắt của tôi lập tức hướng sang Alice nhưng ngay sau đó lại quay trở về ngay với Edward. Anh đang nhìn Jasper chăm chú, cả hai đang nhử nhau khi anh rút ngắn dần khoảng cách giữa hai người.
Thái độ của Alice mang đầy vẻ trách cứ.
– Nếu bạn còn chưa nguôi mấy cái quyết định đó là mình sẽ nói cho anh ấy biết liền – Cô bạn cảnh báo tôi vẫn bằng cái giọng nhỏ nhẹ ấy – Bạn mà tự đặt bản thân mình vào vòng nguy hiểm thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Bạn cho rằng một khi bạn chết rồi thì họ sẽ dừng tay lại ấy hả? Họ sẽ vẫn quyết đấu, và tất cả bọn mình cũng vậy. Bạn sẽ chẳng thay đổi được điều gì đâu, vậy nên ráng mà sống cho ngoan, bạn nhé?
Tôi nhăn nhó, cố gắng không để tâm đến những lời căn dặn của cô bạn.
– Mình vẫn đang quan sát đó nha – Alice lặp lại.
Giờ thì Edward đã ở rất gần Jasper, cuộc đọ sức này trông có vẻ bình thản hơn những cuộc so tài vừa nãy. Jasper có cả một thế kỉ kinh nghiệm hỗ trợ ình, anh ta cố gắng phát huy tất cả các kỹ năng có được, tuy nhiên, trước khi hành động, trong một phần nhỏ của giây, Jasper buộc phải ngừng tất cả các suy nghĩ. Edward di chuyển có phần nhanh hơn, các động tác của Jasper dành cho anh thật lạ lùng. Hai anh em liên tục bổ vào nhau, nhưng không ai chiếm được thế thượng phong cả; những tiếng gầm gừ đầy bản năng vang lên không ngớt. Thật là khó khăn trong việc theo dõi trận đấu, nhưng quay mặt đi còn khó khăn hơn. Cả hai di chuyển quá nhanh, và người trần mắt thịt như tôi không thể nào nhìn ra được họ đang làm gì. Thảng hoặc, những đôi mắt sói sắc lẻm lại thu hút sự chú ý nơi tôi. Tôi có cảm giác họ quan tâm đến chuyện này còn hơn cả tôi – có lẽ còn hơn cả những điều họ nên quan tâm nữa.
Cuối cùng, bác sĩ Carlisle hắng giọng.
Jasper cười, bước lùi lại. edward cũng đứng thẳng người lên, nụ cười tươi tắn nở trở lại trên môi.
– Tiếp tục thôi – Jasper lên tiếng – Trận này hoà.
Mọi người lần lượt thay phiên nhau – bác sĩ Carlisle, Rosalie, rồi bà Esme và quay vòng lại Emmett. Khi Jasper liên tục tấn công bà Esme, tôi co rúm người lại, chỉ dám liếc nhìn. Đó là trận đấu khó theo dõi nhất. Thế rồi Jasper giảm tốc độ, tuy vậy, vẫn chưa đủ mức độ chậm để tôi có thể nhận diện được những chuyển động của anh ta. Jasper tiếp tục chỉ dẫn.
– Mọi người đã rõ tất cả chưa? – Jasper hỏi – Chỉ có vậy thôi – Rồi anh ta nói thêm – Tập trung mọi hướng. Đừng quên mục tiêu của họ. Liên tục di chuyển.
Edward nãy giờ vẫn luôn tập trung, quan sát và lắng nghe những điều thuộc về tâm tưởng.
Mi mắt càng nặng, tôi càng khó theo kịp diễn biến xung quanh. Dẫu sao, tôi cũng chưa chợp mắt lần nào, lần ngủ gần nhất cách đây cũng ngót nghét hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tôi tựa người vào Edward, để i mắt rũ xuống một cách tự nhiên.
– Sắp xong rồi em – Anh thì thào bảo tôi.
Và Jasper đã chứng thực điều đó; lần đầu tiên kể từ nãy đến giờ, anh ta quay mặt về phía những khán giả sói, tâm trạng lại trở nên khó chịu.
– Ngày mai, chúng tôi sẽ tiếp tục tập dợt. Mong các bạn hãy tự nhiên, thoải mái đến quan sát.
– Vâng – Edward trả lời thay cho giọng nói điềm tĩnh của Sam – Chúng tôi sẽ có mặt.
Rồi anh thở dài, vỗ vỗ vào tay tôi, đoạn dìu tôi tiến đến chỗ gia đình của anh.
– Người sói cho rằng việc làm quen với mùi của chúng ta sẽ rất có lợi, để tránh sau này xảy ra lần lẫn. Nếu chúng ta thật yên ắng, họ sẽ nhận dạng được dễ dàng hơn.
– Tất nhiên rồi – Bác sĩ Carlisle trả lời Sam – Cứ làm những gì các bạn cho là cần thiết.
Đội sói lần lượt đứng cả dậy, những tiếng gầm gừ vang lên khe khẽ.
Mắt tôi lại mở tròn xoe, quên cả mệt mỏi.
Đêm dài đang đến hồi kết thúc, đường chân trời vẫn chưa hiện rõ nhưng từ đằng xa, bên kia những ngọn núi, những đám mây đã bắt đầu ửng sắc hồng. Khi người sói tiến đến gần, đột nhiên hình dáng, màu sắc của họ lại hiện ra sáng rõ.
Sam vẫn dẫn đầu, điều đó không có gì lạ. Đó là một con quái vật khổng lồ có màu lông của bóng đêm vừa bước ra khỏi những cơn ác mộng của tôi – theo đúng nghĩa của từ này; kể từ khi tôi nhìn thấy Sam và đồng đội của anh ta trên cánh đồng, họ bắt đầu bước vào những cơn mơ hãi hùng của tôi ít nhất một lần.
Giờ thì tôi đã có thể trông thấy tỏ tường được tất cả, tôi đã có thể đếm được những đôi mắt ở đằng xa; có vẻ như hơn mười đôi thì phải. Đúng là đội sói đang có thêm thành viên mới.
Trong nhỡn giới của mình, tôi nhận ra Edward đang quan sát tôi, cẩn thận đo lường từng phản ứng nơi tôi.
Sam tiến đến bác sĩ Carlisle đang đứng ở đầu, cả đội của anh ta bám theo sát đuôi. Jasper cứng người lại, trong khi Emmett đứng bên phía bên kia của bác sĩ Carlisle, vẫn trong trạng thái thư giãn và trên môi anh vẫn còn nụ cười.
Sam khụt khịt mũi đánh hơi vị bác sĩ, anh ta khẽ nhăn nhó; sau đó, mũi của anh ta chuyển sang Jasper.
Mắt tôi lướt nhìn xuống đàn sói, ghi nhận thêm vài thành viên mới. Có một con sói lông xám trắng nhỏ hơn những con khác rất nhiều, trên gáy nó dựng lên mấy món đồ trông thật ngộ nghĩnh. Lại có một con sói khác, con sói mang bộ lông màu cát lộ rõ vẻ lóng ngóng và vụng về. Tiếng gầm gừ mang đầy tính kiềm chế của nó cất lên khe khẽ khi Sam bước nhanh hơn, bỏ lại nó giữa bác sĩ Carlisle và Jasper.
Tôi dừng mắt trước một con sói đi ngay sau lưng Sam. Bộ lông của nó có màu nâu đỏ, rậm và dài nhất bầy. Con sói cao ngang ngửa Sam, so với toàn đoàn thì nó là con sói to thứ hai. Dáng vẻ của nó vô cùng tự nhiên, hoàn toàn trơ cảm xúc trước những gì được xem là thử thách của đồng đội.
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, con sói màu nâu đỏ quay lại, nhìn tôi bằng đôi mắt đen quen thuộc.
Tôi chăm chú nhìn con sói ấy, cố gắng tin vào điều đã biết, và hoàn toàn có thể tự nhận thức được vẻ thắc mắc lẫn ngỡ ngàng đến bị mê hoặc của mình.
Mõm con sói ấy chợt hé mở, hai má nhướng lên để lộ hàm răng. Lẽ ra đó đã là một hành động đe doạ đáng sợ, ngoại trừ chiếc lưỡi của nó lè sang một bên, tạo thành một kiểu cười rất “sói”.
Tôi bật cười khúc khích.
Cái miệng cười của Jacob mở rộng hơn nữa. Cậu ta bỏ hàng, phớt lờ ánh mắt của những đồng đội đi sau mình, hồn nhiên chạy ngang qua Edward và Alice rồi dùng lại trước mặt tôi ở khoảng cách không quá nửa mét. Con sói cứ đứng ở đó, ánh nhìn của nó hơi đưa sang phía Edward.
Edward đứng yên không động đậy, giống hệt như một pho tượng, mắt vẫn bám sát theo từng phản ứng của tôi.
Jacob ngồi xuống, cúi đầu cho ngang với tầm mặt tôi; cậu ta quan sát vẻ mặt và đo lường phản ứng của tôi y như Edward.
– Jacob? – Tôi thều thào.
Đáp lại câu hỏi ấy là tiếng khùng khục thoát ra từ lồng ngực của con sói, nghe như tiếng cười.
Tôi vươn tay, những ngón tay run run, khẽ áp lên má người bạn mình.
Đôi mắt đen láy của kẻ đối diện khép lại, cả cái đầu to lớn của con sói ngả hẳn vào tay tôi. Từ trong cổ họng của nó thoát ra những tiếng ậm ừ…
Bộ lông của con sói vừa mềm lại vừa ráp, và thật ấm áp trong tay tôi. Một cách hiếu kì, tôi đưa tay mơn nhẹ lên lớp lông ấy, lướt dần lên cổ – nơi có màu lông sậm hơn – để cảm nhận độ mịn của nó. Tôi đã bỏ quên lời cảnh báo, quên mất thực tại chúng tôi đang ở gần nhau đến mức nào. Jacob bất ngờ liếm lên mặt tôi, từ cằm cho đến ngang tóc.
– Ôi trời! Ở dơ quá đi, Jake! – Tôi phàn nàn, rụt người lại và đánh bốp vào đầu cậu bạn, như thể cậu ra vẫn đang ở trong hình hài của con người. Con sói Jacob tức thì né tránh, giữa hai hàm răng nhơn nhởn của nó bỗng thoát ra một tiếng sủa không khác gì một tiếng cười.
Tôi vội vã đưa tay áo sơ mi lên chùi mặt, và không thể ngăn một tiếng cười khanh khách.
Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng mình là tâm điểm chú ý của mọi cặp mắt, tất thảy họ đang nhìn tôi chằm chằm; họ – nhà Cullen và bầy sói. Các thành viên của nhà Cullen đều tỏ ra khó hiểu trước hành vi của tôi và bộc lộ rõ thái độ khó chịu. Còn các gương mặt của những con sói thì không thể hiện rõ nội tâm cho tôi đoán định. Nhưng tôi nghĩ rằng Sam đang không vui.
Còn Edward – anh thất vọng và cáu kỉnh thấy rõ. Tôi hiểu rằng anh đã hy vọng nơi tôi có một phản ứng khác, chẳng hạn như thét ré lên và bỏ chạy vì sợ. Đằng này, Jacob lại khiến tôi bật cười.
Những con sói khác bắt đầu bỏ đi, không thôi ngoái lại nhìn gia đình Cullen. Jacob vẫn ngồi bên cạnh tôi, nhìn theo bóng đồng đội xa dần, rồi khuất dạng trong cánh rừng âm u. Chỉ còn có mỗi hai con sói đang ngập ngừng đứng đợi ở chỗ mấy cái cây cổ thụ, lặng lẽ quan sát Jacob, dáng điệu vô cùng lo lắng.
Edward thở dài, và – chẳng đoái hoài gì đến Jacob – tiến thẳng đến, nắm lấy tay tôi.
– Đi chưa em? – Anh lên tiếng.
Nhật thực (Eclipse) Nhật thực (Eclipse) - Stephenie Meyer