Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephenie Meyer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 717 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 03:51:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[Mục
hông có kế hoạch nào đặc biệt cả – Tôi trả lời một cách cẩn trọng, hy vọng cậu bạn sẽ nhận ra sự chắc nịch trong câu nói đó mà không cần phải có thêm một lời giải thích nào nữa. Hiện thời, tôi chẳng muốn đề cập đến chuyện ấy. Vì hai lẽ, Jacob đâu có ý muốn tìm kiếm một cuộc nói chuyện khó khăn để làm gì. Và lẽ khác, tự bản thân cậu cũng có thể nhận ra những nỗi khổ sở đang có trong tôi – Chậc, chị phải đi dự tiệc tốt nghiệp. Tiệc tốt nghiệp của chị ấy – Tôi nói giọng chán nản – Alice thích tiệc tùng lắm, cô ấy đã mời cả thị trấn. Thế mới sợ chứ.
Jacob mở mắt ra trong lúc nghe tôi nói, một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên đôi môi của cậu, làm cho vẻ mệt mỏi có vơ bớt được phần nào.
-Em không được mời. Đau lòng quá – Cậu châm chọc.
-Hãy coi như em được mời đi. Đây là buổi tiệc của chị mà. Chị muốn mời ai cũng được.
-Cảm ơn chị – Người thiếu niên đáp một cách mỉa mai, hai mi mắt khép lại một lần nữa.
-Chị mong em sẽ đến – Tôi nói mà không mảy may có lấy một hy vọng – Sẽ vui lắm. Chị muốn nói là chị rất vui.
-Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi – Jacob trệu trạo đáp – Sẽ… thú vị lắm… - Sau đó là im bặt.
Vài giây sau, tôi nghe tiếng cậu bạn thở đều.
Tội nghiệp Jacob. Tôi lặng lẽ quan sát gương mặt cậu trong lúc ngủ, và không khỏi thích thú. Khi Jacob chìm vào cõi mộng, bao nhiêu vẻ cảnh giác, cay nghiệt biến đi mất; hình ảnh cậu bé đã từng là người bạn thân nhất của tôi – từ trước khi có chuyện người sói – đột nhiên hiện về. Cậu trẻ ra rất nhiều, trông cậu đúng là Jacob của tôi.
Tôi nép mình vào chiếc ghế chờ cậu bạn tỉnh dậy, hy vọng cậu sẽ ngủ được một lúc để lấy lại được những gì đã mất. Tôi chuyển các kênh, nhưng cũng chẳng có nhiều để mà lựa chọn. Cuối cùng, tôi quyết định xem mục vào bếp, dù trong thâm tâm biết rõ một điều rằng sẽ chẳng bao giờ đưa những cách làm công phu đó vào bữa tối của ngài cảnh sát trưởng. Jacob tiếp tục thở sâu, tiếng thở lớn dần. Tôi bật nút tăng âm lượng, cảm thấy thoải mái một cách lạ lùng, có cả một chút buồn ngủ nữa. Tôi có cảm giác như căn nhà này an toàn hơn căn nhà của tôi, có lẽ là vì chẳng ai đến đây tìm tôi. Tôi bắt đầu thu mình lại trên ghế, nghĩ đến chuyện chợp mắt một lát. Lẽ ra tôi đã ngủ rồi, nhưng tiếng thở của Jacob to quá, không thể nào để ngoài tai cho nổi. Cuối cùng, thay vì ngủ, tôi để tâm trí lang thang, lang thang…
Kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng hoàn tất, hầu hết các môn tôi đều hoàn thành một cách dễ dàng. Ngoại lệ duy nhất là môn “Tích phân – Vi phân”, rốt cuộc đã trở thành quá khứ, không rõ sẽ rớt hay đậu. Sự học của tôi ở trường trung học như vậy là cũng đến hồi kết thúc. Và thực lòng, tôi cũng không rõ mình cảm nhận thế nào về điều này. Tôi không thể nhìn nó một cách khách quan được, khi kiếp người của tôi cũng theo nó mà kết thúc.
Không biết Edward định sử dụng cái lý do “hoàn toàn không phải là lúc em đang sợ hãi thế này” tới bao lâu. Đến một lúc nào đó, tôi sẽphải giữ vững lập trường của mình đến cùng mới được.
Nếu tôi có đầu óc thực tế, tôi chỉ việc nhờ bác sĩ Carlisle biến đổi mình ngay khi vừa bước chân qua ngưỡng cửa tốt nghiệp là xong.
Ng.uồ.n.từ. s.it.e.Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Thị trấn Forks sắp nguy hiểm không thua gì vùng chiến sự. Không, đúng ra phải nói thị trấn Forks chính là vùng chiến sự. Vậy mà tôi không nghĩ ra… đây sẽ là cái cớ hợp lý để khỏi phải tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp. Tôi bất giác mỉm cười khi hình dung ra lý do đơn giản nhất cần phải biến đổi. Ngớ ngẩn thật… nhưng mà có tính thuyết phục đấy chứ.
Tuy vậy, dẫu sao cũng không thể phủ nhận là Edward đã nói đúng: tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng. Và tôi không muốn thực dụng quá. Tôi muốn Edward là người sẽ đưa tôi đến kiếp sống mới. Ước muốn này thật ra chẳng hợp lý chút nào, tôi biết chứ. Tôi còn dám khẳng định rằng – chừng hai giây sau khi bị cắn và nọc độc bắt đầu thiêu đốt, lan theo các huyết mạch trong cơ thể – tôi sẽ chẳng còn mảy may quan tâm xem ai là người thực hiện vết cắn đó. Vậy cho nên ai cắn thì cũng vậy thôi.
Nhưng nói gì thì nói, thật khó mà giải thích được, ngay cả bản thân tôi, rằng tại sao điều ấy lại có ý nghĩa đến như thế. Chỉ vì một lẽ anh là người phải chọn lựa – anh, vốn muốn bảo vệ tôi tới mức không cho tôi bước vào kiếp sống mới, lại phải hành động để bảo vệ tôi. Thật trẻ con, nhưng tôi lại thích cái ý nghĩ rằng đôi môi anh là điều cuối cùng tôi còn cảm nhận được. Và còn vì một lẽ khác – tôi sẽ không bao giờ cất nổi lời, vì ngượng – đó là tôi muốn chính chất độc trong anh xâm nhập và biến đổi con người tôi. Theo cách đó, xét về tình lẫn lí, tôi là người của anh.
Nhưng tôi biết thế nào anh cũng sẽ đưa cái điều kiện kết hôn ra làm khiên chắn – bởi lẽ trì hoãn là mục tiêu anh theo đuổi đến cùng, mà tác dụng của nó thì chẳng biết thế nào mà lần cả. Tôi cố hình dung ra cảnh thông báo với bố mẹ chuyện tôi – Bella – sẽ kết hôn vào mùa hè này. Rồi tôi còn phải kể cho Angela, Ben và Mike nghe nữa. Không, tôi không làm được. Tôi không biết phải nói gì. Thông báo ọi người biết rằng tôi sẽ trở thành ma-cà-rồng xem ra còn dễ dàng hơn. Và tôi còn dám đoan quyết rằng ít ra “bà Reneé” – khi nghe tôi bày tỏ tường tận sự tình – thể nào cũng sẽ nằng nặc phản đối chuyện tôi kết hôn còn hơn cả chuyện tôi sẽ trở thành ma-cà-rồng. Tôi nhăn mặt lại khi tưởng tượng ra vẻ mặt hãi hùng của mẹ. Thế rồi chỉ trong một cái chớp mắt, tôi thấy hiện ra hình ảnh lạ lùng về Edward và tôi đang ngồi trên một chiếc xích đu bằng gỗ, cả hai mặc những bộ quần áo thuộc về thời kì khác – cái thời kì mà tôi đeo chiếc nhẫn của anh trao chẳng khiến cho ai phải ngạc nhiên. Đó là một chốn giản dị, nơi tình yêu được định nghĩa bằng những điều giản dị nhất: một cộng một bằng hai…
Jacon khụt khịt mũi và trở mình. Cánh tay của cậu bạn tuột khỏi ghế, và vô hình trung ghìm chặt tôi vào cơ thể của cậu. Ôi trời ơi, cậu ta nặng quá! Lại còn nóng nữa. Chỉ mới có hai giây thôi mà tôi đã thấy nực nội lắm rồi.
Tôi cố gắng thoát khỏi cánh tay của Jacob mà không làm cậu phải thức giấc, nhưng cuối cùng tôi cũng vẫn phải vận đến một ít sức; và khi tôi đã thoát ra khỏi được cánh tay đang ghìm giữ mình thì đôi mắt của người thiếu niên đột ngột mở bừng ra. Cậu ta nhổm ngay dậy, dáo dác ngó quanh quất, đầy lo lắng.
-Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? – Jacob hỏi liên hồi, hoàn toàn không có một ý niệm gì về phương hướng.
-Chỉ là chị thôi, Jake. Chị xin lỗi đã làm em thức giấc.
Jacob quay sang nhìn tôi, chớp chớp mắt, bối rối.
-Chị Bella?
-Ừ, anh chàng ngủ gục.
-Ôi trời! Em ngủ quên hả? Cho em xin lỗi nhé! Em thiếp đi được bao lâu rồi?
-Cũng xong được vài món của bếp trưởng Emeril rồi. Chị quên không đếm.
Jacob lại gieo mình xuống ghế, bên cạnh tôi.
-Ôi. Em xin lỗi. Thật đấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho cậu.
-Đừng áy náy thế. Chị rất vui vì em đã ngủ được một chút.
Jacob ngáp một cái thật đã rồi duỗi người.
-Dạo này em vô dụng lắm cơ. Chả trách sao bố em cứ bỏ đi hoài. Em chán quá mà.
-Đâu có, em tuyệt lắm – Tôi xác định.
-Thôi, mình ra ngoài chơi đi chị. Em cần phải cho tay chân vận động chút ít, chứ không lại ngủ chẳng biết trời trăng gì nữa.
-Jake à, ngủ lại đi em. Chị sẽ không sao đâu. Có gì chị sẽ gọi điện thoại cho Edward đến đó chị về – Vừa nói, tôi vừa vỗ nhẹ vào túi… thất thần… túi trống không – Trời, chị phải  mượn điện thoại của em rồi. Chắc chị để quên điện thoại di động trên xe – Tôi tìm cách giải quyết vấn đề.
-Không! – Jacob khăng khăng, chộp vội lấy tay tôi – Không, chị ở lại đi. Khó khăn lắm chị mới xuống đây được. Em không ngờ là mình lại để phí thời gian đến thế.
Vừa nói, Jacob vừa kéo tôi đứng dậy, dẫn tôi ra ngoài, cậu phải cúi xuống khi đi qua cửa. Trong lúc cậu bạn ngủ, trời đã trở lạnh – một cái lạnh không đúng mùa – hẳn là sắp có bão. Khí trời cứ như là đang ở tháng Hai chứ chẳng phải tháng Năm vậy.
Dường như bầu không khí rét mướt đã làm cho Jacob trở nên lanh lợi hơn. Cậu bạn tôi đi tới đi lui nơi hàng hiện trước nhà cả phút đồng hồ, kéo theo cả tôi nữa.
-Mình quả là ngốc nghếch quá đi mất – Cậu làu bàu với chính bản thân mình.
-Chuyện gì vậy Jake? Không có gì thì em nên đi ngủ đi – Tôi nói kèm theo một cái nhún vai.
-Em muốn nói chuyện với chị. Ôi, thật không thể tin được.
-Thế thì em nói đi – Tôi thúc giục.
Jacob nhìn vào mắt tôi một tíc tắc rồi nhìn trớ sang những thân cây. Có vẻ cậu bạn đang ngượng ngùng, và cái nước da sẫm màu như thế kia của cậu đã che giấu được những điều mà người khác muốn đoán biết qua nét mặt.
Hốt nhiên, những lời lẽ của Edward lúc ngừng xe cho tôi xuống vang lên với nội dung tiên thị rằng Jacob sẽ cho tôi biết những gì cậu ta đã thét lên trong đầu. Tôi nhấm nhấm môi.
-Nào – Jacob bắt đầu cất lời – Em tính làm điều này khác đi một tí – Cậu ta bật cười, có cảm giác như đang cười với chính mình – Dịu dàng hơn – Jacob nói thêm – Em đã chuẩn bị hết rồi, nhưng mà… - Nói đến đây, người thiếu niên ngước mắt nhìn lên trời; sắc mây đã sẫm lại, chiều đang buông – Giờ mà nói thì trễ quá.
-Em đang nói cái gì vậy? – Tôi hỏi.
Jacob hít vào một hơi thật sâu.
-Em muốn nói với chị điều này. Chị cũng biết rồi… nhưng em nghĩ dù sao đi nữa, em cũng nên nói ra, để mọi thứ rõ ràng hơn.
Tôi đứng lại, người bạn nhỏ cũng không bước nữa. Một cách dứt khoát, tôi rụt tay về, khoanh lại trước ngực. Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng mình không hề muốn biết những gì người con trai đang đứng trước mặt sắp sửa thốt ra thành lời.
Đôi lông mày của Jacob nhíu lại, đôi mắt sâu hoắm của cậu lại càng giống như bị đẩy sâu vào góc tối. Chúng đen kịt khi nhìn xoáy vào mắt tôi.
-Tôi phải lòng em mất rồi, Bella ạ – Jacob thổ lộ bằng một giọng cứng cỏi, đanh gọn – Bella, tôi yêu em. Tôi muốn em chọn tôi, thay vì chọn hắn. Tôi biết em không có cùng cảm xúc như tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói ra sự thật để em hiểu rằng em có quyền lựa chọn. Tôi không muốn từ nay giữa hai chúng ta lại có điều gì đó hiểu lầm.
Nhật thực (Eclipse) Nhật thực (Eclipse) - Stephenie Meyer