Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 205 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 759 / 1
Cập nhật: 2023-03-26 22:44:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 139: Bận Đi Làm Việc Không Đạo Đức
gươi không người phải ngu xuẩn. Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì?" Sở Trường Ca cảm thấy để hai nữ nhân tính cách quái dị này xung đột, kẻ bị hại sẽ chỉ là hắn.
Thu Thủy Âm nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, nói: "Ta muốn theo làm quân y."
Sở Trường Ca: "Được, ta nói với Thịnh vương một tiếng, cho ngươi đi tiền tuyến."
Đôi mắt Thu Thủy Âm khẽ nhúc nhích, "Không hỏi ta vì sao muốn làm quân y?"
"Vì sao muốn hỏi?" Sở Trường Ca không đáp hỏi lại.
"Không có gì." Thu Thủy Âm lạnh lùng bỏ qua, nói: "Cám ơn ngươi giúp ta việc này."
Sở Trường Ca nói: "Không cần cảm tạ ta, đây là ta còn nợ ngươi." Sau đó nói với nha hoàn đưa Thu Thủy Âm đến khách viện: "Mang vị tiểu thư này đi gặp Vương gia, cũng chuyển cáo Vương gia, đáp ứng yêu cầu của nàng."
"Dạ." Nha hoàn lĩnh mệnh.
Thu Thủy Âm do dự một lát, xoay người theo nha hoàn đi ra ngoài, đi ra vài bước, lại dừng lại quay đầu nhìn Sở Trường Ca, cách vài giây mới nói: "Ta chỉ có một bằng hữu là ngươi. Nếu ta bất hạnh gặp nạn, mong ngươi giúp ta nhặt xác, đem ta táng tại một địa phương rời xa nguồn nước." Đời này, nàng đã nghe tiếng nước đủ rồi.
Sở Trường Ca sợ run một chút, nói: "Ngươi sai rồi. Ta không phải bằng hữu của ngươi. Nếu ngươi hy vọng sau này có người giúp ngươi nhặt xác, liền thừa dịp còn sống, đi kết giao một ít bằng hữu đi."
Nghe vậy, trong lòng Thu Thủy Âm đau xót, sớm biết rằng hắn là người tuyệt tình, lại không dự đoán được hắn là người tuyệt tình đến thế. Trên đời này, nàng chỉ nhận thức một người là hắn! Nàng nghĩ là, trên miệng hắn lạnh lùng, trong lòng cũng đã đem nàng xem là bằng hữu. Nàng quả nhiên quá ngây thơ rồi. Bà bà nói không sai, tâm nam nhân nếu ở trên người ngươi, ngươi liền có thể cưỡi lên trên đầu hắn, nếu không ở trên người ngươi, cho dù ngươi nguyện ý hóa thành bụi bặm dính vào lòng bàn chân hắn, hắn cũng sẽ ngại nhiều, đem ngươi thường xuyên tẩy đi.
"Ta đã biết." Thu Thủy Âm như mất hồn, nản lòng quay đầu lại, đang muốn rời đi, chợt nghe phía sau có người nói: "Nếu ngươi muốn cùng một người nam nhân làm bằng hữu..." Thu Thủy Âm dừng chân, không quay đầu, lẳng lặng chờ đợi câu dưới.
"Trước hết phải trở thành bằng hữu với thê tử của hắn."
Nếu muốn cùng một người nam nhân làm bằng hữu, trước hết phải trở thành bằng hữu với thê tử của hắn. Trong lòng Thu Thủy Âm không ngừng nhấm nuốt những lời này, dần dần lĩnh ngộ. Đúng vậy, Sở Trường Ca thương thê tử của hắn như vậy, làm sao có thể cùng với nữ nhân khác thân cận? Trừ phi, nữ nhân kia là bằng hữu của thê tử hắn. Một nam nhân yêu thê tử của mình, sẽ không bạc đãi bằng hữu của thê tử.
Trong lòng Thu Thủy Âm cười khổ, chính mình quả thực đã quên nên cùng người kết giao như thế nào.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Thu Thủy Âm xoay người, mặt hướng Mộ Dung Vân Thư, còn thật sự gần như cố chấp nhìn nàng, "Vì sao nói cho ta biết điều đó? Không sợ ta đem hắn cướp đi?"
Mộ Dung Vân Thư loan môi cười, trong mắt ý cười vô cùng nồng đậm, coi như nghe được chuyện thực đáng cười, "Nếu chàng bị cướp đi, chính là mắt Mộ Dung Vân Thư ta bị mù. Mà theo ta được biết, nhà Mộ Dung không có người mù, ta cũng sẽ không là ngoại lệ." Dừng một chút, nàng lại nói: "Về phần ta vì sao nói cho ngươi, đại khái là vì —— ngươi cứu phu quân của ta, ta cùng ngươi trở thành bằng hữu, không tính là phiền phức."
Thu Thủy Âm phức tạp nhìn nàng hồi lâu, nói: "Ngươi thật sự tự tin."
"Ta làm đây là khích lệ." Mộ Dung Vân Thư cười nói.
Thu Thủy Âm giật giật khóe miệng, cuối cùng nói: "Từ sau khoảnh khắc này, ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta. Tuy rằng ta còn không rõ ràng lắm bằng hữu rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng mà phu quân của bằng hữu, ta tuyệt không mơ ước, đây là nguyên tắc của ta. Cho nên ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không cùng ngươi tranh hắn."
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư cong lên, cười mà không nói.
*
Thu Thủy Âm đi rồi, Sở Trường Ca cảm thấy trong lòng không nỡ, "Nàng cùng nàng ta kết bạn?"
"Vì sao không?" Mộ Dung Vân Thư nhướng mi, nói: "Nàng ta là người có thể kết giao."
"Nhưng nàng ta..." Đối với phu quân của nàng có ý đồ nha! Sở Trường Ca rất là thất bại, nàng đối hắn rất tin tưởng, hay căn bản là không cần?
Mộ Dung Vân Thư giống như xem thấu tâm tư của hắn, cười khanh khách nói: "Chàng đối với nàng ta mà nói, chính là mở mắt ra nhìn thấy con gà mái đầu tiên, cho nên nghĩ rằng không thể thiếu."
"... Có thể không cần lấy gà mái làm so sánh không?" Cho dù phải dùng gà, có thể dùng gà trống không.
Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Nàng chính là không biết trên đời này còn có rất nhiều nam nhân tốt, cho nên mới muốn dựa vào chàng."
Sở Trường Ca hai mắt nhíu lại, "So với ta tốt hơn?"
Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, "Không ai nói chàng là nam nhân tốt."
"Nàng cũng cho rằng như vậy?" Giọng nói Sở Trường Ca thay đổi.
Mộ Dung Vân Thư nhìn chằm chằm lá trà phiêu động trong chén trà, thật bình tĩnh nói: "Không ai nghĩ rằng chính mình có gì đó không tốt." Cúi đầu, hai má có điểm hồng.
Đáp án này làm cho Sở Trường Ca thực vừa lòng. Người khác cho rằng như thế nào không sao cả, nàng nhận thức hắn tốt là đủ rồi.
Đột nhiên, Sở Trường Ca như là nghĩ tới cái gì, mày kiếm nhíu lại, nói: "Ta nghĩ tới một vấn đề."
Mộ Dung Vân Thư hơi hơi giương mắt, "Cái gì?"
"Lúc trước vì sao nàng đáp ứng gả cho ta?"
"... Là cưới."
"Được, là cưới. Lúc trước vì sao nàng đáp ứng cưới... Đáp ứng việc hôn nhân này?" Hai chữ 'cưới ta' Sở Trường Ca thật sự nói không được.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy rũ mắt xuống, yên lặng bắt tay xoay chén trà, thật lâu sau, nói: "Bởi vì lúc ấy thực cần một nơi để dựa vào, mà chàng vừa vặn nguyện ý cho thiếp mượn bả vai."
"Nếu là người khác, nàng cũng sẽ đáp ứng sao?" Sở Trường Ca nhíu mày, đối với trả lời của nàng không quá vừa lòng. Cứ nghĩ đến nếu lúc ấy không phải là mình đi cầu hôn, nàng cũng sẽ đáp ứng, trong lòng sẽ không thích.
Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: "Nếu là người khác, chàng cũng sẽ cầu hôn sao?"
Sở Trường Ca bị nàng hỏi á khẩu không trả lời được. Nếu là người khác, hắn cũng sẽ cầu hôn sao? Có lẽ sẽ không, có lẽ sẽ có. Thứ duyên phận này, ai nói được đâu? Chó ngáp phải ruồi cũng tốt, trúng mục tiêu nhất định cũng thế, dù sao hắn hướng nàng cầu hôn, mà nàng đáp ứng. Hắn chỉ có thể nói, nếu hắn sớm biết rằng chính mình sẽ yêu thương nàng, hắn nhất định sẽ không hướng người khác cầu hôn.
Sở Trường Ca đột nhiên cảm thấy, chính mình có thể ban đầu rung động rồi cuối cùng yêu thương với cùng một người, thật sự là trời cao ban ân.
Nếu thời điểm gặp nhau lúc trước nàng đã tẩy tẫn duyên hoa (xóa hết tình duyên, chắc ý là không yêu ai nữa), hoặc là hắn sớm trải qua tang thương, bọn họ còn có thể đem đối phương giống như sinh mệnh mà coi trọng sao?
Không, nhất định sẽ không. Nếu sinh mệnh của hắn từng xuất hiện qua một Mộ Dung Vân Thư, như vậy từ nay về sau liền chỉ có một.
May mắn, may mắn nàng là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng.
"Cám ơn nàng." Sở Trường Ca bỗng nhiên hạ xuống trên đầu nàng nụ hôn nhẹ nhàng.
Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, "Cảm tạ cái gì?"
Sở Trường Ca mỉm cười, không tiếng động đem nàng ôm vào trong lòng.
Cám ơn nàng, xuất hiện đúng lúc như vậy, không sớm, cũng không trễ một bước, tại cùng thời gian cùng địa điểm chúng ta nhất định gặp nhau, nàng cùng ta gặp nhau, cũng từ nay về sau không rời một bước.
"Vân Thư."
"Dạ?"
"Không có gì, chỉ muốn biết nàng có phải còn ở đây hay không."
Trong lòng Mộ Dung Vân Thư ấm áp, đỏ mặt ôn nhu nói: "Chàng ở trong này, thiếp còn có thể đi nơi nào?"
Nghe vậy, trong cặp con ngươi đen trầm như nửa đêm của Sở Trường Ca lóe ra ánh sáng nhu hòa như ánh trăng sáng tỏ, làm như thế nào, mới có thể cho ông trời biết, hắn bắt đầu tin số mệnh. Tin trúng mục tiêu nhất định, tin trời ban thưởng lương duyên, tin sống cùng nhau chia sẽ, chết sẵn có lời thề, tin cùng nắm tay, bên nhau trọn đời trong truyền thuyết.
*
Hồ Bá Cách ở Thịnh vương phủ đợi ba ngày, mới nhìn thấy Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca.
"Thấy các ngươi so với diện thánh còn khó hơn." Hồ Bá Cách vừa thấy mặt liền cảm thán.
"Hai ngày nay có việc." Sở Trường Ca khó có thể giải thích một câu. Mà một câu giải thích này làm cho Mộ Dung Vân Thư vốn dĩ vô cùng bình tĩnh thản nhiên, hai má phát sốt, ánh mắt lãng tránh, xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
Là bề bộn nhiều việc, vội vàng đi làm việc không đạo đức.
Cũng không biết Sở Trường Ca là bị làm sao, đã nhiều ngày đặc biệt nhiệt tình như lửa, hại nàng thiếu chút nữa không xuống giường được.
Nhớ tới mấy ngày nay triền miên, hai má Mộ Dung Vân Thư nóng càng phát ra lợi hại, vẫn đốt tới bên tai, trong đầu không ngừng thoáng hiện lời tâm tình cùng tùy ý trêu chọc của hắn kéo dài...
"Mộ Dung tiểu thư, nhìn sắc mặt ngươi hồng nhuận, xem ra thân thể không tệ." Vẻ mặt Hồ Bá Cách mang bộ dáng thầy bói, hai mắt bí hiểm liếc nàng.
Mộ Dung Vân Thư lập tức xua đi hình ảnh không nên có trong đầu, lấy lại bình tĩnh, nói: "Tạm thời còn chưa xuất hiện khác thường. Tiên sinh từ thật xa mà đến, vì xem thân thể ta có tốt không sao?"
"Đương nhiên không phải." Hồ Bá Cách cười cười, nói: "Lần này là ta tới tìm tiểu thư nương tựa."
Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư khẽ nâng, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, "Đi theo ta?"
Hồ Bá Cách gật đầu, "Đúng vậy."
Mộ Dung Vân Thư trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Mộ Dung phủ hiện tại không nhận tội nhân. Cho dù chiêu (chiêu mộ), cũng sẽ không chiêu tiên sinh kỳ nhân dị sĩ như vậy. Mộ Dung phủ là ngân hàng tư nhân, kiếm là thực kim bạc trắng (tiền bạc thực sự). Cao nhân giống tiên sinh ngươi, biết thiên mệnh biết Càn Khôn, ở Mộ Dung phủ thật sự không đất dụng võ."
Hồ Bá Cách lại lơ đễnh, nói với Sở Trường Ca: "Nay thiên hạ đại loạn, phiên vương làm phản, còn có không ít địa phương, sơn trại, bọn cường hào ác bá cướp bóc tự xưng vương, chẳng lẽ Sở giáo chủ chưa từng nghĩ tới làm một phen đại sự sao?"
Sở Trường Ca khinh miệt cười, "Cái dạng chuyện gì mới tính là đại sự?"
Hồ Bá Cách: "Vấn đỉnh Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ." Từng chữ phát ra, nói năng có khí phách.
"Ta đối với thiên hạ không có hứng thú."
"Nhưng mà thiên hạ này lại có hứng thú với ngươi."
"Thật không?" Mày kiếm Sở Trường Ca nhíu thành một đường, trên mặt bất cần đời lộ ra mấy phần nhu tình không kềm chế được, "Thiên hạ của ta đã sớm ở trong tay ta, thiên hạ của người khác cùng ta có quan hệ gì đâu? Nó nếu đối với ta có ý, đó là nó chọn sai đối tượng, dùng tình sai lầm."
Hồ Bá Cách: "Thiên hạ to lớn, ma giáo làm sao có thể được cho là thiên hạ? Ta không nghĩ Sở giáo chủ tình nguyện là hạng người bình thường."
Sở Trường Ca nói: "Ai nói ma giáo là thiên hạ của ta?"
"Vậy ngươi chỉ thiên hạ là cái gì?" Hồ Bá Cách khó hiểu.
"Cư nhiên là ngươi không hiểu." Sở Trường Ca cười nói, sau đó nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái.
Một cái liếc mắt này Hồ Bá Cách không hiểu, Mộ Dung Vân Thư lại xem hiểu được. Nàng kích động bắt lấy tay Sở Trường Ca, sau đó nói với Hồ Bá Cách: "Tiên sinh tuy rằng nhìn lầm người, nhưng lần này đến Yến châu là không lầm nơi. Ta sẽ hướng Thịnh vương giới thiệu ngươi."
"Không cần." Hồ Bá Cách cười nói: "Ta tin tưởng ánh mắt chính mình, sẽ không nhìn lầm người."
Mộ Dung Vân Thư muốn khuyên hắn, nhưng nghĩ tới một điều, tướng tài cùng ngựa tốt giống nhau đều là nhận chủ, khuyên bảo gì cũng là uổng công, liền nói thẳng: "Lục nhi, tiễn khách."
Nhàn Thê Tà Phu Nhàn Thê Tà Phu - Mặc Phong Nhàn Thê Tà Phu