I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1334 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 897 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 07:13:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 862: Chuẩn Bị Xem Kịch Vui.
am Nghiệp làm Bí thư Thành ủy Ninh Hải cho nên vô cùng chú ý tới mục tin tức của Ninh Hải, nhất định ngày nào cũng phải theo dõi.
Tin tức tối nay khiến Lam Nghiệp cảm thấy không vui.
Cho tới nay, Ban tuyên giáo của Thành phố Ninh Hải vẫn luôn sắp xếp đưa phần tin tức của ông ta lên đầu tiên, hơn nữa, thời lượng đưa tin cũng rất dài.
Thế nhưng, không biết hôm nay, Đài truyền hình bị bệnh thần kinh gì mà lại đem tin tức ông ta đến gặp mặt các Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn lớn đặt ở vị trí thứ hai, còn cắt ngắn thời gian chỉ bằng một nửa của phần tin thứ nhất.
Tin tức vừa phát sóng xong, Lam Nghiệp bèn gọi điện cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo Vương Đại Vĩ, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại đầy ý chất vấn:
- Đại Vĩ, anh có xem phần tin tức Ninh Hải không?
Ở đầu kia điện thoại, Vương Đại Vĩ một đầu mồ hôi lạnh, vừa rồi, khi ông ta xem được phần tin tức liền hiểu ngay được là đã xảy ra vấn đề. Ông ta và Lam Nghiệp đã làm việc chung với nhau trong một khoảng thời gian khá dài, cho nên ông ta hiểu rất rõ con người Lam Nghiệp. Đối với Lam Nghiệp, chỉ cần những gì đã trở thành nguyên tắc thì nhất định không thể bị phá hư mà thứ tự xuất hiện trong phần tin tức lại là một trong số những điều Lam Nghiệp vô cùng coi trọng.
- Tưởng Ngạn Thư cái tên khốn khiếp này…
Vương Đại Vĩ tức giận đến mức mắng cha chửi mẹ. Tưởng Ngạn Thư là Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Giám đốc Đài truyền hình Ninh Hải, một người trung niên mập mạp, luôn mang theo vẻ tủm tỉm tươi cười, giống như nhặt được tiền giữa đường vậy. Ở Thành phố Ninh Hải, tất cả mọi người đều gọi ông ta là Tưởng Di Lặc.
Tưởng Ngạn Thư tuy rằng mới chỉ hơn bốn mươi tuổi thế nhưng cũng đã là một trong những cán bộ lão thành của hệ thống tuyên truyền Thành phố Ninh Hải. Ông ta từ lúc bắt đầu công tác ở Ban tuyên giáo cho tới bây giờ đều không có rời khỏi cương vị, bình thường công tác rất cẩn trọng, quan hệ các mặt cũng không tệ, mấu chốt là ông ta làm việc rất cẩn thận, mọi chuyện phức tạp đều xử lý rất đẹp đẽ, gọn gàng, cho nên con đường làm quan cũng rất thông thuận.
Thế nhưng hôm nay nảy sinh ra chuyện như vậy khiến Vương Đại Vĩ cảm thấy vô cùng bất ngờ, không biết Đài truyền hình đang làm cái trò gì nữa.
Cho dù trong phần tin tức hôm nay, việc hội đàm với các sinh viên là chuyện quan trọng nhất thế nhưng Hàn Đông dù sao cũng mới chỉ là Chủ tịch thành phố, chỉ là nhân vật số hai, như vậy thì phải xếp thứ hai mới đúng. Trừ phi trong phần tin tức hôm nay không có tin liên quan đến Lam Nghiệp thì mới có thể phát lên đầu tiên, thế nhưng ngay sau đó lại phát đến tin tức của Lam Nghiệp, đó không phải là đang muốn chặn họng Lam Nghiệp hay sao?
Nghe Lam Nghiệp hỏi xong, Vương Đại Vĩ liền biết được lúc này, tâm trạng của Lam Nghiệp đang không được tốt, loại giọng điệu bất âm bất dương này cho thấy Lam Nghiệp đang tức giận, vô cùng tức giận.
- Bí thư Lam, rất xin lỗi, tôi không nghĩ tới Đài truyền hình sẽ để xuất hiện sai lầm nghiêm trọng như vậy.
Vương Đại Vĩ cung kính nói. Ông ta biết tác phong của Lam Nghiệp, nếu như đã xảy ra vấn đề, thì anh có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng chỉ khiến cho Lam Nghiệp cảm thấy tức giận thêm mà thôi. Ngược lại, nếu như anh có thái độ tốt, đúng lúc nhận sai thì như vậy Lam Nghiệp cũng sẽ không truy cứu quá nhiều.
Lam Nghiệp thở dài một hơi trong điện thoại, nói:
- Đại Vĩ à, tôi thấy đây không chỉ là sai lầm thôi đâu. Ban tuyên giáo vốn vẫn là nơi phát ngôn của Đảng chúng ta, nhất định phải tăng cường công tác tư tưởng, hoàn chỉnh tác phong công tác…
Làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ở toàn bộ tỉnh Giang Việt mà nói, Lam Nghiệp cũng là lãnh đạo Tỉnh ủy, tuy rằng ông ta chủ yếu chỉ được phân công quản lý công tác của Ninh Hải, lực ảnh hưởng ở tỉnh cũng không lớn, thế nhưng ít ra, ở trong Hội nghị thường vụ, ông ta cũng có một phiếu quyền lực. Cho tới nay, Lam Nghiệp đều coi Thành phố Ninh Hải là nơi kinh doanh của mình, cho dù là Chủ tịch thành phố trước có được lãnh đạo chủ chốt ở Tỉnh toàn lực ủng hộ thì Lam Nghiệp ông ta vẫn như trước có thể nắm được thế cục trong tay.
Thế nhưng, hiện tại, Hàn Đông này vừa tới không bao lâu mà đã khiến cho Lam Nghiệp cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu như mọi chuyện cứ tiến triển như thế này thì chỉ sợ không bao lâu sau, ông ta sẽ bị người thanh niên Hàn Đông này áp chế mất.
Đây là chuyện mà Lam Nghiệp khó có thể tưởng tượng được thế nhưng sự thật lại đúng như vậy. Hiện giờ, Lam Nghiệp vô cùng coi trọng Hàn Đông, so với giai đoạn trước thì mức độ đã tăng lên rất nhiều. Chỉ có điều, sự thật lại khiến cho Lam Nghiệp vô cùng buồn bực bởi vì vô tình, vận mệnh của Thành phố Ninh Hải đang phát sinh biến hóa rất lớn.
Tối nay phần tin tức phát sóng khiến cho Lam Nghiệp cảm thấy bên trong đã bắt đầu xảy ra vấn đề.
Cho nên ông ta mới khẩn cấp gọi điện cho Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ.
- Xem ra phải ra sức thêm chút nữa khiến Tỉnh ủy điều chỉnh nhân sự của Ninh Hải mới được.
Lam Nghiệp thở dài một hơi trong lòng.
Vừa mới kết thúc cuộc nói chuyên với Vương Đại Vĩ xong thì Lam Nghiệp lại nhận được điện thoại của Chu Tân gọi tới.
Trước đó, Chu Tân gọi điện cho Lam Nghiệp thì thấy máy bận, ông ta đại khái đoán được là Lam Nghiệp đang nói chuyện với Vương Đại Vĩ.
Sau khi điện thoại đã kết nối được, Chu Tân liền nói chuyện với Lam Nghiệp chủ yếu là về chuyện sinh viên xuống nông thôn làm việc, cũng có nhắc tới chuyện con của mình là Chu Vũ Khê cũng đang muốn xuống dưới cơ sở.
- Bí thư Lam, tôi cho rằng, trạng thái tư tưởng và tinh thần của đội ngũ cán bộ thành phố chúng ta hiện nay ít nhiều đang tồn tại một số vấn đề, đối với những tình huống như thế này, Thành ủy hẳn phải áp dụng các biện pháp hữu hiệu…
Dựa theo đề nghị của Chu Tân, đối với tình trạng lòng người lay động hiện tại, thì vừa phải tăng cường giáo dục tư tưởng, vừa phải điều chỉnh một cách thích hợp tính tích cực của đội ngũ cán bộ.
Đặc biệt, đằng sau những kiến nghị đó, trên thực tế chính là hành động sắp tới của Lam Nghiệp nhằm vào Hàn Đông, mục đích chính là muốn thông qua những hành động mạnh mẽ, cứng rắn này, xác lập lại quyền uy của Lam Nghiệp trên toàn Thành phố.
- Đề nghị của anh không tệ, chuyện này, tôi sẽ suy xét kỹ lại, sự phát triển của Thành phố Ninh Hải không thể thiếu sự lãnh đạo mạnh mẽ các cán bộ, chuyện này, trên cơ bản, tôi cũng đã được Bí thư tỉnh ủy Tào ủng hộ…
Nghe Lam Nghiệp nói vậy, trong lòng Chu Tân cảm thấy hơi yên tâm hơn một chút. Nếu Bí thư Tỉnh ủy Tào Hồng có thể toàn lực ủng hộ Lam Nghiệp, vậy thì chỉ cần điều chỉnh một, hai Ủy viên thường vụ Thành ủy là được, đối với Hàn Đông mà nói thì đây đúng là một đả kích rất lớn, và các cán bộ Thành ủy đương nhiên cũng sẽ nhìn được ra là gió đang xoay về phía nào.
Sáng Thứ hai, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ vừa đến chỗ làm đã cho mời ngay Phó trưởng ban Tưởng Ngạn Thư đến văn phòng của mình. Sau khi ngồi xuống, ông ta cũng đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Lão Tưởng, phần tin tức tối qua là như thế nào vậy?
Tưởng Ngạn Thư vẫn giữ nguyên bộ dáng mỉm cười như trước, trong tay cầm một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại nhả ra một cỗ khói nhẹ.
- Trưởng ban, chuyện này tôi cũng là ở vào thế bị động, ngày hôm qua mới biết được. Tôi xuống dưới cơ sở một chuyến, khi về thì phần tin tức đó cũng đã phát xong rồi. Ai ngờ rằng bên đài lại để xảy ra vấn đề lớn như vậy, chuyện này đúng là trách nhiệm của tôi, là tôi công tác không được tốt.
Sắc mặt của Vương Đại Vĩ trở nên nghiêm túc hơn, trầm giọng nói:
- Lão Tưởng, trách nhiệm trong chuyện này nhất định phải truy cứu đến nơi. Tuy nhiên, ngoại trừ việc phải truy cứu trách nhiệm của từng người, điều quan trọng hơn là phải lấy chuyện này ra làm mẫu, đi sâu tìm hiểu nguyên nhân gây ra loại tình huống này để tìm ra phương pháp xử lý hiệu quả, tăng cường chỉnh đốn và cải cách.
Vương Đại Vĩ rất tức giận, xuất hiện vấn đề như vậy khiến một Trưởng ban tuyên giáo như ông ta trở nên rất bị động. Một mặt là Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp chất vấn, mặt khác cho thấy ban tuyên giáo trong tay ông ta đang xuất hiện lỗ hổng, có vấn đề.
Chẳng qua, theo tình hình hiện tại, thì cho dù ông ta có không thích như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, mấu chốt là sau chuyện này Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp có thể củng cố lại quyền uy không mà thôi.
Tưởng Ngạn Thư đối với những sắp xếp của Vương Đại Vĩ đều tỏ vẻ sẽ toàn lực chấp hành, cố gắng tận sức chấn chỉnh lại Đài truyền hình.
Sau khi trở lại văn phòng, Tưởng Ngạn Thư đầu tiên là gọi hai cú điện thoại sắp xếp hai cuộc họp, đầu tiên là họp Đảng ủy Đài truyền hình, sau đó là họp cán bộ trung tầng trở lên của Đài truyền hình vào buổi chiều.
Sắp xếp xong đâu đó, Tưởng Ngạn Thư mới rót một chén trà ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, không nhanh không chậm thưởng thức.
- Chủ tịch thành phố, phần tin tức tối qua tất có ý nghĩa nha.
Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân Thành phố Vương Tĩnh ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, nở nụ cười.
Hàn Đông cười nói:
- Trưởng ban thư ký nhìn ra chuyện gì?
Vương Tĩnh nhẹ nhàng cười, nói:
- Tôi cảm thấy ý tưởng và quy hoạch của Chủ tịch Thành phố về việc cho sinh viên xuống nông thôn làm việc có ý nghĩa vô cùng to lớn, phải nói là chuyện này đối với các sinh viên đại học còn trẻ tuổi mà nói thì đúng thật là có sức hấp dẫn vô cùng to lớn, nông thôn nếu như có được thành phần sinh viên như vậy gia nhập, vậy thì nhiều phương diện nhất định sẽ có khởi sắc…
Hàn Đông hiểu được ý tứ của Vương Tĩnh. Kỳ thật, nguyên bản cô ta cũng không phải là muốn bàn về chuyện cho sinh viên xuống nông thôn.
- Đối với chuyện này, chúng ta cũng không thể quá lạc quan cho được, mấu chốt là phải biết dẫn dắt, cho dù là sinh viên có tâm, có ý tưởng thế nào đi chăng nữa, nếu như xuống cơ sở rồi mà không có được không gian hiệu quả để làm việc, không nhìn thấy được tương lai và phương hướng đúng đắn, vậy thì sự tích cực cũng sẽ dần dần sụp đổ…
- Chủ tịch thành phố đúng là nhìn xa, trông rộng hơn tất cả mọi người. Tối qua Phó Trưởng ban Tuyên giáo Tưởng Ngạn Thư có nói chuyện với tôi, nói qua một chút về chuyện lỗ hổng tuyên truyền. Đây cũng là một người rất có ý tưởng, ông ta đối với sự phát triển của Đài truyền hình có một vài ý tưởng không tệ, sau khi chẩn bị tốt sẽ có thể kết hợp cùng với những bố trí của Chủ tịch thành phố ngài.
Mục đích chủ yếu của Vương Tĩnh chính là đề cử Tưởng Ngạn Thư cho Hàn Đông, bởi vậy vừa nói không bao lâu đã liền nhắc đến Tưởng Ngạn Thư rồi.
- Ông ta nói với tôi, Đài truyền hình phải hướng xuống dưới cơ sở nhiều hơn nữa, phải tuyên truyền những ví dụ dân sinh và sự kiện điển hình dưới cơ sở, hướng sự chú ý của người dân về đó…
- Ông ta nghĩ được như vậy đúng là rất tốt. Tin tức thời sự không phải lúc nào cũng phải quay xung quanh lãnh đạo, tinh anh, phải hướng sự chú ý nhiều hơn xuống dưới cơ sở. Hầu hết những người xem Tv đều là những người dân bình thường, ta chú ý tới họ nhiều hơn thì mới có thể càng ngày càng tạo ra được sức mạnh cộng hưởng.
Hàn Đông cười nói. Tin tức tối qua đương nhiên hắn cũng đã xem được và cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Không ngờ rằng hôm nay Vương Tĩnh sẽ đề cử ngay Tưởng Ngạn Thư với hắn. Xem ra, Tưởng Ngạn Thư là muốn thông qua chuyện này để bày tỏ thái độ của ông ta, nếu như ông ta có thể làm như vậy, phỏng chừng cũng đã sớm nghĩ kỹ và sắp xếp xong xuôi cả rồi.
Ban Tuyên giáo vốn vẫn là ban ngành nằm dưới sự khống chế của Lan Nghiệp, bây giờ lại có người chủ động đưa tới cửa, trong lòng Hàn Đông đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Hơn nữa, chuyện này cho thấy lực ảnh hưởng của hắn ở thành phố Ninh Hải đã dần dần đi vào lòng người.
Nói như vậy thì lúc này, Lam Nghiệp hẳn là đang rất phiền não đi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động lại bất chợt reo lên, Hàn Đông ngây người sửng sốt, điện thoại di động của hắn rất ít khi có người gọi tới.
Hắn lấy di động trong ngăn kéo ra thì thấy được là Hàn Mạn Lương gọi tới.
- Tiểu Đông, Mã Bình Nguyên xong rồi, chuẩn bị xem kịch vui đi.
Hàn Mạn Lương hưng phấn nói trong điện thoại.
Người Cầm Quyền Người Cầm Quyền - Nhất Tam Ngũ Thất Cửu