Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 580 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:59:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Thức Ăn Khó Nuốt
à giọng nói Dương Thiếu Thần, mắt cây nến trong tay, thân hình liền trốn dưới sàn, nín thở
Tiếp theo, không biết tại sao mà chợt loé rồi toàn bộ trong phòng liền sáng lên
Ninh Khanh Khanh vì không muốn làm cho người ta chú ý, lén bước vào cũng tính toán lén đi ra,cho nên không tính toán tắt đèn,cho nên không có thắp đèn
Ngay khi ngọn đèn sáng lên,một vạt áo tuyết xoẹt qua trước mặt nàng ngồi xuống chiếc ghế phía trước đôi giày màu trắng, bên trên thêu vài bông hoa màu đỏ rực chói.
Tiếp theo một đôi giầy đen cũng tiến đến gần, hẳn là Dương Thiếu Thần bên cạnh Phượng Phi Bạch, rồi nói:
"Mấy năm nay, Đồng Vân và Thiên Thính sống yên ổn với nhau,nhưng âm thầm vẫn khó tránh khỏi phân cao thấy với nhau. Hiện nay bọn họ đưa việc tất cả học viện hai nước tiến hành tỷ thí,thuộc hạ nhìn là đầu khớp xương ngứa ngáy,không thể phát rung. Với trận đấu kia,hẳn là bọn họ muốn phô diễn thực lực của mình với Thiên Thịnh chúng ta"
"Ừ" Phượng Phi Bạch thản nhiên lên tiếng tư thế kia, chỉ nghe âm thanh thôi Ninh Khanh Khanh đều phải giúp ra được nhất định là cao ngạo, lạnh lùng
Dương Thiếu Thần quăng quyển sách trong tay" Ngài thử xem, ở đây thậm chí có những điều kiện gì.Dẫu hiện tại mới đưa cho chúng ta,phỏng đoán bọn họ đã chuẩn bị từ hai năm trước.Đúng là nếu có mặt mũi có thực lực thì cứ phải một người cùng tuổi của ngài đấu với nhau"
"Thức ăn tối nay quá khó ăn" Phượng Phi Bạch tự nhiên nói ra.
"A" Dương thiếu thần nghi hoặc
"Nếu không như phải như vậy,tại sao bao nhiêu món ăn không bịt miệng của ngươi" khả năng độc mồm độc miệng không thể bỏ qua,Dương Thiếu Thần uất ức" Vương gia, ngài không cho thuộc hạ phát tiếc bực tức"
Ninh Khanh Khanh nghe dưới sàn,buồn cười che miệng công kích xỉa xói, còn một người nữa ở đây.
Nàng cười hai tiếng, đột nhiên ngậm miệng lại Phượng Phi Bạch tựa hồ là thay đổi tư thế một phen,chân duỗi thẳng bắt chéo giao nhau chung một chỗ mới mở miệng hỏi:
"Nói xong chưa"
"Vâng" Dương Thiếu Thần gật đầu chợt nghĩ tới gì
"Vương gia, còn Lâm Khinh Khinh kia, ngài thật sự là nhận nàng đến làm nha hoàn"
Ninh Khanh Khanh là chuyện có liên quan đến mình, lập tức kéo dài lỗ tai
"Có việc gì" Phượng Phi Bạch nhướm mày
Dương Thiệu thần cười hì,hì "Không có việc gì, không có việc gì, thuộc hạ chỉ là hỏi thăm một chút cho là vương gia còn thu xếp gì khác"
"Người này có vấn đề" Phượng Phi Bạch đạo
"Mặt dây chuyền,này ngươi nhìn ra mai mối gì sao"
"Đây không phải là mặt dây chuyền mà Lâm cô nương làm rơi tại buồn tắm của vương gia" Dương Thiệu Thần đi về phía trước một bước tựa hồ là tiếp nhật vật gì vậy,nhìn trong chốc lát rồi mới nói:"bề ngoài là một vật rất bình thường, mặt khác, thuộc hạ không nhìn ra"
"Ừ"Phượng Phi Bạch cũng không biết có thái độ gì,có cũng được mà không có cũng không sao, ừ một tiếng
Dương Thiếu Thần lại đi về phía trước một bước trả lại đồ cho Phượng Phi Bạch "Vương gia, còn chuyện gì khác không"
"Ngươi đi xuống đi"
Dương Thiếu Thần ra khỏi phòng, Phượng Phi Bạch cũng đi ra ngoài,tựa hồ là đi tắm rửa
Cơ hội này, Ninh Khanh Khanh có khả năng chạy,đi nhưng mà nàng vẫn không nhúc nhích
Bởi vì nàng vừa mới có thể xác định Phượng Phi Bạch đeo mặt dây chuyền của nàng trên người. Một đại nam nhâm suốt ngày mang mặt dây chuyền của nữ nhân ở tren người không sợ người khác phát sinh hiểu lầm sao
Nhưng mà xác định mặt dây chuyền ở trên người hắn vậy là tốt rồi
Hắn đi tắm rửa trở về, khẳng định sẽ ngủ
Ngự Sủng Manh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt Ngự Sủng Manh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt