Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
úc Tiểu Đồng tỉnh lại thì ngoài trời đã không còn lấy một tia sáng. Trong điện khắp nơi đều thắp đèn lên.
Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn cảnh vật bốn phía, nhìn bố cục toàn thể thì nơi đây hoàn toàn khác với Thanh Long điện. Không thể nào, chẳng lẽ mình lại xuyên không một lần nữa? Nhưng ý tưởng này vừa sinh ra trong đầu nàng thì đã bị sự xuất hiện của Hoàn nhi phá vỡ.
Chỉ thấy Hoàn nhi từ ngoài đại điện đẩy cửa bước vào, thấy Tiểu Đồng đã tỉnh lại, cao hứng nói: “Tiểu thư, người đã tỉnh?”
“Đây là đâu?” Đôi mắt Tiểu Đồng mơ hồ, nàng hỏi.
“Tiểu thư, trong này là Phượng Nghi cung, là tẩm cung của hoàng hậu nga. Chiều tối hôm nay, chính Hoàng Thượng đã tự mình ôm ngài đến Phượng Nghi cung.”
Tiểu Đồng cẩn thận nghe lời Hoàn nhi nói, từ biểu tình của nàng thì cũng không khó nhận ra lắm bởi khinang2 nói câu này, khuôn mặt trở nên tràn ngập háo hức.
Quả nhiên, khắc tiếp theo, Hoàn nhi đã kiểm chứng lời phỏng đoán của Tiểu Đồng trong lòng.
“Tiểu thư, ta thấy, Hoàng Thượng cũng chẳng giống với lời đồn là hôn quân vô đạo mấy. Bộ dạng người thật anh tuấn, so với thế tử còn có vài phân hơn!”
Nhìn thấy Hoàn nhi kia đột ngột chuyển sang bộ dạng say mê, Tiểu Đồng trong lòng cũng rõ ràng. Nàng phi thường cẩn thận nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàn nhi, chúng ta sao có thể nói như vậy chứ?”
Ý là trong Phượng Nghi cung này không thể yên tâm nói chuyện.
Không ngờ Hoàn nhi vửa nghe nhưng lời Tiểu Đồng hỏi liền hoảng sợ trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại, nói: “Tiểu thư, người yên tâm đi. Thái giám, cung nữ đều ở ngoài điện hoàng hậu hết rồi. Hoàng Thượng nói một khi hoàng hậu không muốn bị người lạ nhìn chằm chằm thì cứ để cho bọn ngốc kia ở ngoài điện, muốn phân phó cái gì thì cứ nói với họ.”
Tiểu Đồng gật đầu, không thể tưởng được tên sắc lang hoàng đế kia cẩn thận đến thế, “Vậy được, Hoàn nhi, cho dù Hoàng Thượng nói như thế nhưng ngươi ta cũng không được quá mức lơi lỏng. Về sau chỉ cần là nói chuyện bình thường thì cứ làm giống theo như lúc trước đã bàn ở Tử Trúc, lại gần ta nói nhỏ.”
“Dạ, Hoàn nhi biết.” Hoàn nhi thông minh, lập tức lĩnh hội được vội vàng nhỏ giọng đáp ứng.
Lúc này, ngoài điện truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Xin hỏi hoàng hậu nương nương đã tỉnh chưa? Nô tài là Tiểu Toàn Tử, là người được Hoàng Thượng phái đến.”
Tiểu Đồng trong lòng rùng mình, vừa rồi đoạn đối thoại kia không biết có bị người ngoài cửa nghe thấy không nữa. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn vừa rồi ở ngoài điện, thì trên đại môn phải có bóng hắn chiếu vào. Nhưng vừa rồi chính mình đã nhìn qua rồi, không thấy, nếu vậy hắn không có nghe thấy mình và Hoàn nhi nói chuyện.
Nghĩ vậy, Tiểu Đồng cuối cùng yên tâm, quay qua Hoàn nhi đánh mắt một cái, ý bảo nàng ra xem là chuyện gì.
Hoàn nhi nhìn thấy ánh mắt Tiểu Đồng liền hiểu ý, nhanh chóng gật đầu, xoay người đi đến cửa đại điện mở ra.
“Nguyên lai là Tiểu Toàn Tử công công, đã trễ thế này, xin hỏi công công đến có chuyện gì?”
“Hoàn nhi, Hoàng Thượng kêu ta tới đây hỏi hoàng hậu nương nương đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi, phiền thỉnh hoàng hậu nương nương uống bát dược này.”
“Được, nô tì biết rồi, nô tì sẽ cho hoàng hậu nương nương uống.” Hoàn nhi nói xong, liền tiếp nhận bát thước trên tay Tiểu Toàn Tử.
Nhưng Tiểu Toàn Tử cũng chưa vội trở về, “Hoàng Thượng có mệnh, muốn nô tài phải chính mắt nhìn thấy hoàng hậu nương nương uống xong bát dược này.”
Hoàn nhi không thể từ chối nên đành phải nói: “Như vậy thỉnh Tiểu Toàn Tử công công cùng nô tì tiến vào trong điện.”
Hoàn nhi vừa nói xong liền chuyển qua tư thế xin mời, Tiểu Toàn Tử cũng nhanh chóng bước vào Phượng Nghi cung. Sau đó bước tới trước mặt Tiểu Đồng.
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng phân phó, thỉnh ngài uống hết bát thuốc này.” Tiểu toàn tử cao ngạo truyền lệnh, nhìn ánh mắt của Tiểu Đồng tròng phút chốc từ ngạc nhiên biến thành khinh thường.
Tiểu Đồng như thế nào lại chẳng biết công hiệu của bát thuốc này. Đáy lòng trào phúng cười. Trên mặt vẫn cứ khờ dại nhìn Tiểu Toàn Tử, thần sắc bướng bỉnh vạn phần, “Uống dược rất khổ, Yên Nhiên không muốn uống!” Ánh mắt đáng thương nhìn Hoàn nhi, “Hoàn nhi tỷ tỷ, Yên Nhiên không cần uống dược!”
Hoàn nhi thấy thế, liền bưng bát thang dược đến trước mặt Tiểu Đồng, làm như ôn nhu dỗ dành nói: “Tiểu thư, dược này Hoàng Thượng lệnh ngài uống thì ngài phải uống. Không uống là không thể làm hoàng hậu nga.”
Khuôn mặt dịu dàng, nhu mì như tiên nữ, bĩu môi, “Hoàn nhi tỷ tỷ, thật sự thế ư? Uống hết cái này mới có thể làm hoàng hậu?”
Hoàn nhi khẳng định gật đầu.
Tiểu Đồng suy tư trong chốc lát, lúc này mới thỏa hiệp, “Được rồi! Yên Nhiên phải làm hoàng hậu.” Lời vừa nói xong, nàng liền cầm lấy chén thuốc lớn đen như mực từ trong tay Hoàn nhi. Làm như đang hít một hơi để lấy thêm dũng khí, sau đó bèn đưa cả chén thuốc uống vào.
Uống xong, Tiểu Đồng cố nén vị chua vẫn còn trong miệng, lớn tiếng cảm thán: “Ta uống xong rồi nga, hiện tại ta có thể làm hoàng hậu rồi.”
Hoàn nhi nghe vậy, phi thường phối hợp, liên tục gật đầu, “Phải, phải a, tiểu thư hiện tại đã là hoàng hậu rồi!”
“Nga, thật tốt quá.” Tiểu Đồng cao hứng vỗ hai tay kêu lên, “Yên Nhiên hiện tại đã là hoàng hậu nương nương, nói cho ngươi biết nga,” Tiểu Đồng cố ý nhìn qua Tiểu Toàn Tử, thần bí nói, “Ngày hôm qua nhiều đại tỷ tỷ đã nói cho ta biết, hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ. Hiện tại ta là hoàng hậu, cho nên các ngươi về sau đều phải nghe lời ta nga.”
“Dạ dạ, nô tì từ trước đến nay vẫn nghe theo tiểu thư.” Hoàn nhi liên thanh trả lời.
Tiểu Toàn Tử đứng ở một bên nhìn ngốc tử hoàng hậu trong lời đồn của mọi người, trong lòng bỗng nổi lên tầng tầng thương tiếc. Vốn là một ngốc tử đã đáng thương rồi, bây giờ còn bị người ta lừa uống chén thuốc tránh thai lớn như vậy. Vốn, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, Hoàng Thượng cho dù có là hôn quân vô đạo, không ngờ cũng cùng ngốc tử làm chuyện kia vào buổi tối. Hôm nay tận mắt nhìn thấy tướng mạo của nàng, nàng tuy ngốc nhưng lại ngốc một cách đáng yêu. Chỉ nghĩ đến đây, hắn cũng có thể lí giải được vài phần việc làm của Hoàng Thượng.
Lúc Tiểu Toàn Tử đang đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình, Hoàn nhi đã hai tay đưa chén thuốc trống không đến trước mặt Tiểu Toàn Tử, “Công công? Công công? Tiểu Toàn Tử công công?”
Hoàn nhi gọi liền ba tiếng, sau ba tiếng, Tiểu Toàn Tử mới phục hồi lại tinh thần, “Nga, hoàng hậu nương nương đã uống xong rồi?” Hắn hỏi, tiếp nhận chén thuốc trong tay Hoàn nhi, “Vậy nô tài xin cáo lui.”
Nói xong, hắn không đợi Tiểu Đồng đáp lời, bởi vì hắn biết, hoàng hậu là một ngốc tử, không có khả năng trả lời hắn.
Tất nhiên là Tiểu Đồng cũng không nói gì, bởi vì chính mình hiện tại chính là một ngốc tử, ngốc tử lại như thế nào biết một hoàng hậu nên trả lời thế nào?
Đợi đến khi Tiểu Toàn Tử rời khỏi cung, dần dần đi xa. Hoàn nhi mới đóng đại môn, đi vào.
“Tiểu thư, không thể tưởng được người thật sự đoán trúng, nhưng Hoàn nhi không rõ, Hoàng Thượng vì sao phải làm như vậy?” Hoàn nhi cau mày, hỏi.
Mà Tiểu Đồng, tự nhiên sẽ không thể nói nàng sự thật. Nàng đã sớm nói qua rồi, chuyện gì nên biết thì sẽ biết, chuyện gì không nên biết thì đừng có hỏi.
Việc thái giám đem thuốc đến đây đã sớm nằm trong dự kiến của nàng. Hôm nay, chuyện này thực sự đã được nghiệm chứng, tên hoàng đế này quả thực không ngu dối như trong lời đồn. Chỉ sợ, ngu dốt chỉ là cái lớp bên ngoài mà thôi.
Trong đầu Tiểu Đồng nhớ tới Khang Hi hoàng đế năm đó, trong lòng càng thêm chắc chắn, chỉ sợ tên sắc lang hoàng đế này so với Khang Hi chỉ có hơn chứ không có kém. Xem ra, Vệ Đan không lâu nữa sẽ gặp phải chuyện không hay ho gì rồi.
Sau khi phân tích rõ ràng tất cả, Tiểu Đồng trong lòng càng quyết tâm mãnh liệt tìm cơ hội rời khỏi đây.
Kỳ thật, việc uống bát dược kia cũng là chính nàng cam tâm tình nguyện, tên hôm qua đến sáng hôm nay, tên sắc lang hoàng đế kia đã kịch liệt như vậy, mà chính mình lại xiu xẻo, đúng vào thời kì không an toàn, nếu như thực bất hạnh mà mang thai thì nàng chẳng thể đem cái thai này mà chạy trốn đi được nữa? Bởi vậy chuyện này là tuyệt đối không được phép. Ví vậy nàng mới vui sướng mà uống hết bát dược kia. Chính là sâu trong đáy lòng vẫn có một chút chua xót?
Tiểu Đồng miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Việc này ngươi cũng đừng hỏi nữa, hiểu rõ chưa chắc là chuyện tốt gì.”
Hoàn nhi nghe tiểu thư nói như vậy, biết nàng là vì chính mình nên cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong