"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
hưng mà, khi hắn vừa bước vào, đang định xem rõ thực hư ra sao thì cảnh trong phòng làm cho người lúc nào cũng bình tĩnh như Tư Không Diệp cũng không nhíu đôi lông mày lại, khóe miệng run rẩy.
Chỉ thấy trong tẩm điện rộng lớn này, một người cung nữ đang vội vàng khuyên can chủ tử của nàng, “Hoàng hậu nương nương, nô tì cầu ngài, đừng ăn nữa, nếu lát nữa hoàng thượng tới, thấy ngài như vậy nhất định sẽ sinh khí.”
Mà hoàng hậu nương nương trong miệng cung nữ kia nghe xong liền ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt dính đầy thức ăn, dầu mỡ, đồng thời cái đầu lắc mạnh một cái.
Chỉ trong một thoáng, dưới con mắt của Tư Không Diệp cùng người cung nữ kia, mũ phượng trên đầu hoàng hậu nương nương không ngừng lắc lư, đúng lúc đó, những viên trân châu trên mũ đồng loạt rớt xuống, lăn tứ tung dưới đất.
Tư Không Diệp đưa mắt nhìn xuống bàn, đồ ăn trên đó đã vơi hết một nữa, nhất thời cơn tức giận bùng lên.
Ngay lúc hắn đang định phát tác lửa giận này, tầm mắt của Tiểu Đồng đột nhiên quay về hướng này.
Nhìn cặp mắt màu đen trong suốt kia, Tư Không Diệp nhất thời lăng ngốc trong một lúc, đôi mắt tưởng như bình thường nhưng lại không che giấu được vẻ sáng lạn như ánh sao trên trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, chủ nhân của cặp mắt kia đột ngột mỉm cười, ngón tay dính đầy dầu mỡ thức ăn chỉ vào Tư Không Diệp, ánh mắt si mê nhìn hắn nói: “Hoàn nhi, ngươi xem, ở ngay cửa có một đại ca ca đang đứng kìa.”
Một câu nói này đả khiến cho Tư Không Diệp phục hồi lại, lạnh lẽo nhìn về phía Hoàn nhi đứng một bên.
Hoàn nhi ngay khi vừa tiếp nhận ánh mắt của Tư Không Diệp, nàng phi thường thông minh vội vàng quỳ xuống, hướng Tư Không Diệp thỉnh tội, “Nô tì tham kiến Hoàng Thượng!”
Tư Không Diệp hừ lạnh một tiếng, coi như là câu trả lời, nhưng vẫn chưa cho Hoàn nhi đứng dậy. Tuy đã hỏi qua đám nô tài đứng bên ngoài, nhưng hắn vẫn là muốn xác định lại cho chắc chắn. “Ngươi vì sao lại đuổi tất cả cung nữ, thái giám ra ngoài?”
Hoàn nhi nghe được thanh âm kia, cả người không khỏi lạnh run một cái, cúi đầu trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, tiểu thư nhà nô tì, nga không, là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương không quen có nhiều người lạ xung quanh, nếu không sẽ bắt đầu gây nháo. Vì vậy nô tì mới thỉnh bọn họ ra ngoài.”
“Xinh đẹp ca ca, xinh đẹp ca ca, tới đây, tới đây bồi Yên Nhiên ăn, mấy cái này ăn rất được nga.” Thanh âm thanh thúy truyền vào tai, Tư Không Diệp trừ sau khi bước qua cánh cửa, mỗi một khắc đều phân tích tất cả mọi việc trong lòng. Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Đồng, khuôn mặt tuấn lãng, đôi lông mày thủy chung vẫn nhíu lại, ngũ quan tổ hợp xuất ra một vẻ mặt chán ghét.
Tiểu Đồng cũng không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của Tư Không Diệp, tin tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Trong lòng cực độ cảm tạ mấy vị tú nương đã cho hắn đội cái thứa kia trên đầu. Nếu nhu không có nó, thì có lẽ giờ này chính mình vẫn đang suy nghĩ xem làm sao để xuất hiện cho thật ‘hoành tráng’! Đương nhiên, để cái mũ phượng kia có thể phát huy hiệu quả triệt thì nàng cũng phải tốn không ít sức a.
“Bảo bọn nô tài bên ngoài vào đem thức ăn ra đi!” Tư Không Diệp chuyển qua Hoàn nhi ra lệnh.
“Nô tì tuân mệnh.” Hoàn nhi nghe Tư Không Diệp phân phó, vội vàng hướng cửa đi ra.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa, hơn mười thái giám, cung nữ tiến vào, toàn bộ thức ăn đầu được đem ra.
Không ngờ rằng, đúng lúc này, Tiểu Đồng lại bắt đầu nháo, “Không được thu! Ta còn chưa ăn xong mà!” Nàng một tay cướp lại một đĩa thức ăn trước mắt, ôm chặt vào trong ngực, tựa như một lão hổ đang bảo vệ con. Hai mắt quật cường nhìn bọn nô tài đang muốn thu đồ ăn.
Hoàn nhi thấy thế, vội chạy đến trước dỗ Tiểu Đồng: “Hoàng hậu nương nương, mấy đồ ăn này không được ăn nữa đâu. Ngươi nếu muốn ăn, ngày mai lại bảo trù bếp làm. Nô tì cam đoan, hoàng hậu nương nương chỉ cần muốn ăn, ngày mai có thể ăn rất nhiều.”
Tiểu Đồng nhìn thấy Hoàn nhi, ánh mắt chuyên chú hỏi: “Thật vậy chăng? Ngày mai ta muốn ăn bao nhiêu đều có thể làm được a?”
“Vâng vâng.” Hoàn nhi liên tục gật đầu trả lời.
“Tốt lắm.” Tiểu Đồng làm như thỏa hiệp xong, thu hồi tay lại.
Những thái giám, cung nữ lúc này mới bắt đầu thu thập đồ ăn trên bàn, đến cuối cùng, còn dư một hồ tượu cùng hai chén ngọc trên bàn.
Lúc này, Tư Không Diệp đã đi vào trong điện, nhìn thấy rượu ngon trên bàn, hắn cảm thấy thật phiền não, chính mình thật sự là không thể chịu được phải đối mặt với khuôn mặt lấm lem của ngốc tử này chứ nói chi đến việc uống rượu giao bôi.
“Ngươi,” Tư Không Diệp chỉ Hoàn nhi, sau đó hỏi, “Ngươi tên gì?”
“Hồi Hoàng Thượng, nô tì tên Hoàn nhi.”
“Hoàn nhi, ngươi lau khô mặt hoàng hậu cho trẫm!”
“Dạ vâng.” Một lát sau, khuôn mặt lấm lém kia của Tiểu Đồng cuối cùng cũng được làm sạch sẽ.
“Hoàng Thượng, khuôn mặt hoàng hậu nương nương đã được thanh tẩy sạch sẽ.” Hoàn nhi hướng Tư Không Diệp bẩm cáo.
“Tốt lắm, ngươi trước tiên lui xuống đi, có việc trẫm sẽ gọi ngươi.”
“Vâng, nô tì cáo lui.” Hoàn nhi không có do dự thối lui đi xuống, hắn tin tưởng rằng, với bổn sự của tiểu thư, nhất định sẽ có biện pháp.
Đợi Hoàn nhi rời khỏi điện, Tư Không Diệp xoay người đến cạnh bàn ngồi xuống, lúc này hắn mới thấy rõ hình dáng của vị hoàng hậu này. Đôi mi thanh tú sắc sảo, cái mủi nhỏ nhắn xinh đẹp cùng đôi môi anh đào khẽ vểnh ra. Quả nhiên là một mỹ nhân, khó trách Vệ vương muốn phái nàng đến giám thị chính mình.
Mà Tiểu Đồng, đang giả trang ngốc, bị Tư Không Diệp giương mắt nhìn như vậy trong lòng cũng cảm thấy hỗn loạn.
Chỉ thấy hắn cười khẽ, trừng mắt nhìn, hai tròng mắt sáng ngời có thần nhìn Tư Không Diệp, có chút khẽ cười nói: “Xinh đẹp ca ca, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người ta vậy?”
Tư Không Diệp thầm nghĩ, ngươi muốn diễn thì cứ diễn, đợi đến khi say ta sẽ xem ngươi là ngốc thật hay giả ngốc.
“Yên Nhiên, có người nào nói cho ngươi biết hôm nay là ngày gì không?” Tư Không Diệp nén xuống tâm tình sốt ruột, bắt đầu chiến thuật dụ dỗ.
“Có a.” Tiểu Đồng khẳng định, dùng sức gật gật đầu.
“Vậy ngươi nói cho ca ca xinh đẹp này biết, hôm nay là ngày gì a?”
“Hôm nay là ngày Yên Nhiên trở thành hoàng hậu a.”
“Hoàng hậu là ai? ngươi biết không?”
“Hoàng hậu chính là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ a!”Dung nhan thoát tục mang vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Còn có gì nữa không?”
“Còn cái gì?” Tiểu Đồng hai mắt mở lớn, tò mò nhìn Tư Không Diệp. Nhưng mà trong lòng lại bồn chồn, lo lắng, nhìn biểu hiện lúc nãy của hoàng đế rõ ràng là một người lãnh khốc vô tình, sao bây giờ lại đột nhiên ôn nhu đến như vậy, bẫy, khẳng định là có bẫy. Tiểu Đồng trong lòng nhanh chóng nhận định, vị hoàng đế này khẳng định chẳng có ý gì tốt đẹp cả.
“Ca ca xinh đẹp nói cho ngươi biết nga, hoàng hậu chính là vợ Hoàng Thượng đó.”
“Vợ hoàng thượng là ai? Hoàng thượng là cái gì?”
“Hoàng Thượng chính là nam nhân lợi hại nhất thiên hạ. Cho nên vợ chính là nữ nhân sẽ uống rượu giao bôi với hoàng thượng.”
“Uống chén rượu này có thể trở thành hoàng hậu sao?”
“Phải a.” Tư Không Diệp thuận theo, ngốc tử mà cũng muốn làm hoàng hậu?
“Tốt lắm, ta hiện tại liền uống hết chén rượu này.” Tiểu Đồng hào khí tận trời, giơ chén rượu lên, đem toàn bộ uống sạch.
Tư Không Diệp thấy nàng muốn uống, vội vàng ngăn cản nói: “Từ từ, Yên Nhiên, rượu giao bôi phải uống như thế này.”
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong