"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ệ Đan nhìn Vệ Yên Nhiên đầu đội khăn voan màu đỏ tiến vào đại sảnh, thấy nàng nghe lời như thế khiến hắn có chút cảm thấy không thể tin được. Ánh mắt vì thế mà chuyển đến Hồng Di, người cùng tiến vào với nàng, ý tứ là muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Hồng Di hiểu ý, tiến đến trả lời, “Vương gia, Yên Nhiên tiểu thư vừa nghe nói hôm nay được làm hoàng hậu nương nương, cả người cao hứng, đáp ứng lão nô hôm nay tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Nguyên lai là như thế, Vệ Đan trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hoàn hảo chính là Yên Nhiên tâm trí bị biến chất, bằng không hôm nay nàng ta tại đại lễ phong hậu lúc sau nhất định sẽ rất ầm ĩ, khiến cho người ngoài chê cười. Tuy nhiên đem nàng gả cho Tư Không Diệp cũng coi như đã đẩy nàng ra ngoài, như vậy mặt mũi vệ vương phủ từ nay không cần phải bận tâm nữa rồi.
“Nhị Nhi, Yên Nhiên sắp tiến cung rồi, ngươi có hay không lời gì muốn nói với nàng ta không?” Vệ vương đảo mắt nhìn về phía Bàng Nhị Nhi đang đứng một bên.
Bàng Nhị Nhi vừa nghe Vệ vương nói, hai mắt lập tức lộ ra thần thái rực rỡ, liên thanh đáp: “Có có, Nhị Nhi có chuyện muốn nói với Yên Nhiên.”
Cẩn thận lắng nghe dường như thanh âm này thuộc về một người chừng ba mươi tuổi. Tiểu Đồng âm thầm phân tích, phỏng chừng nữ nhân tên Nhị Nhi này chính là mẹ ruột của Vệ Yên Nhiên. Nhưng là vừa nghe thanh âm kia trả lời đầy hăng hái, Tiểu Đồng nhất thời cảm thấy khinh thường vạn phần. Nữ nhân này thật sự là không buông tha một cơ hội nào để biểu hiện chính mình.
Tự Vệ Yên Nhiên từ sau khi biến thành ngốc tử, nàng ta chưa một lần đến thăm nàng. Hiện tại lại chỉ vì một câu nói của Vệ vương, nàng ta liền lập tức hóa thân thành một người nương tốt, yêu thương con. Thật đúng là một nữ nhân tham hư vinh, cũng khó trách Vệ vương không hề sủng hạnh nàng ta. Hừ! Chính mình hôm nay nếu không cho nàng ta biết tay thì có lẽ nàng ta sẽ luôn cho rằng Vệ Yên Nhiên ta thích nhất là nương nàng!
Nữ nhân kia đến trước mặt Vệ Yên Nhiên, ngoài miệng thì nói lời quan tâm nhưng đáy mắt vẫn không che nổi vẻ ghét bỏ. “Yên Nhiên a, ngươi hôm nay phải tiến cung làm hoàng hậu, về sau cần phải ngoan ngoãn nghe lời a, đừng quên nương nga. Vài năm nay, nương thân thể không được tốt, đối với ngươi quan tâm rất ít, ngươi ngàn vạn lần đừng nên để trong lòng.”
Tiểu Đồng nghe xong lời nữ nhân này nói, mặc dù đôi mắt đã bị chiếc khăn che kín nhưng nàng vẫn cảm nhận được lời nói của người nữ nhân này chẳng có nửa điểm thật tình. Kiên nhẫn nghe xong lời nàng ta nói, Tiểu Đồng mới mở miệng: “Nương? Ta có nương sao Vì cái gì ta không nhớ rõ? Ngươi là ai? Vị‘ lão’ phu nhân này, Yên Nhiên hôm nay phải làm hoàng hậu, các nàng kia đã nói, hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất trong thiên hạ. Ta ghét ngươi, ngươi không cần nói chuyện với ta, bằng không ta sẽ sai người cắt đứt đầu lưỡi của ngươi!”
Bàng Nhị Nhi nghe vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, chỉ đứng đó ngốc lăng một hồi. Trong ấn tượng của nàng thì Yên Nhiên là một nữ tử nhu nhược, chính, nhưng là ngốc tử này vậy mà dám nói nàng chán ghét mình, còn muốn cắt lưỡi của mình nữa.
Mà đại sảnh vốn đang yên lặng nhưng sau khi nghe xong lời của Tiểu Đồng nói cũng không khỏi xôn xao hẳn lên.
“Yên Nhiên, không được vô lễ.” Vệ vương cũng chưa bao giờ gặp qua Yên Nhiên như vậy, trong lòng nhất thời phức tạp vạn phần.
Yên Nhiên lại tiếp tục giả bộ ngốc, “Ta là hoàng hậu, ta sợ ai chứ?”
Vệ vương vừa nghe xong, cả người tức giận, vừa định giáo huấn nàng một phen, lại đột nhiên nghĩ đến, Yên Nhiên dĩ nhiên là một ngốc tử, chính mình cần gì phải so đo với một ngốc tử chứ? Chậm rãi áp chế lửa giận trong lòng, Vệ vương bất đắc dĩ thở dài nói, “Thôi kệ nó.”
Đúng lúc này, ở phía ngoài đại sảnh, Trần công công được trong cung phái tới đón người, lớn tiếng nói: “Giờ lành đã đến, thỉnh hoàng hậu nương nương thượng kiệu.”
Vì thế, đi theo hỉ nương cùng Hoàn nhi, Tiểu Đồng chậm rãi bước ra khỏi Vệ vương phủ. Trong quá cả trình, những người trong vương phủ cũng chỉ là nhìn chứ không ai thèm nói chuyện với nàng. Nàng cũng biết, Vệ Yên Nhiên trong vương phủ này bất quá cũng chỉ là một người dư thừa. Chính là không nghĩ tới, những người trong phủ này ngay cả một hai câu khách khí cũng không thèm nói. Có lẽ là bởi họ hiềm khích nàng là ngốc tử. Nàng tự giễu cười, sau này đến hoàng cung chẳng biết mình có còn phải chịu cảnh như vậy nữa không.
Đại lễ phong tước hoàng hậu Vị quốc không giống như việc cưới hỏi của những gia đình bách tình bình thường khác, quá trình cũng cực kỳ phức tạp.
Đầu tiên, đó là tuần du (đi dạo), nói là kiệu rước dâu nhưng trên thực tế là do hai con bạch mã kéo một mã xa (xe ngựa) cực kỳ xa hoa, chiếc mã xa này rất lớn, hai cửa sổ hai bên trái phải đều được điêu khắc từ những cây gỗ tử đàn mà thành để những người xung quanh, bên ngoài đều có thể nhìn thấy người bên trong xe.
Ngay từ sáng sớm, hai bên đường người đã đứng chật ních. Mỗi người đều muốn được nhìn thấy vị ngốc tử trong truyền thuyết được phong hoàng hậu. Đáng tiếc chính là, khi đội ngũ mã xa đi qua, mọi người chỉ nhìn thấy được một nử tự đội chiếc khăn voan màu đỏ, một số người lờ mờ thấy được một chiếc cổ nhỏ, thanh mạch với làn da trắng muốt của nữ tử kia khi có một làn gió nhẹ thôi qua, làm chiếc khăn hơi phất lên.
Cũng bởi vậy, sang ngày thứ hai liền xuất hiện lời đồn truyền ra là cha mẹ nữ tử kia dung mạo tiên nhân, không ai có thể bì kịp, hoàng đế hôn quân vì bị sắc đẹp mê hoặc nên muốn phong ngốc tử kia làm hoàng hậu. Đương nhiên, đó là những lời sau này.
Chiếc kiệu diễu hàng quanh kinh thành một vòng, rồi tới cửa chính để vào cung, đứng ở trước chính điện, hỉ nương đưa Vệ Yên Nhiên xuống kiệu, chuyển tay giao cho Tư Không Diệp đang đứng chờ ở một bên. Nhưng đương lúc nàng nhìn đến khuôn mặt băng lãnh luôn khiến cho người khác phải sợ của Tư Không Diệp kia thì không tự chủ được rùng mình một cái, thầm nghĩ nguyên lai vị hôn quân trong truyền thuyết có bộ dạng như vậy.
Nghi thức tiếp theo, Tư Không Diệp nắm tay Tiểu Đồng, từng bước từng bước tiến đến trước chính điện, Tư Không Diệp đưa cho nàng ba cây hương, cùng nàng bái thiên địa thần linh.
Sau đó cả hai đi vào chính điện, Tư Không Diệp tuyên đọc thánh chỉ, nhận lễ bãi của trăm quan. Tất cả nghi thức hoàn thành thì đèn trong cung cũng vừa được thắp sáng.
Vị quốc từ xưa tới nay có quy định, hoàng thượng kết hôn cùng hoàng hậu, hai người phải cùng nhau ngủ trong tẩm cung hoàng đế. Vì vậy, Tiểu Đồng sau khi nghi thức kết thúc, liền trực tiếp được đưa đến tẩm cung Tư Không Diệp.
Hoàn nhi cũng bước theo sau.
Tiểu Đồng ngồi trên chiếc long sàng rộng lớn, tay phải nhẹ nhàng đánh một cái. Hoàn nhi lập tức hiểu ý, cho cung nữ cùng thái giám toàn bộ thối lui ra ngoài. Lý do là hoàng hậu nương nương không thích trong phòng có nhiều người, bằng không sẽ càng thêm nháo.
Mọi người vừa nghe xong, vội vàng rời khỏi.
Kỳ thật, đây là Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi đã thương lượng trước, muốn diễn trò, tự nhiên phải có một phen bố trí, từ hình tượng bản thân cho đến đạo cụ diễn, nếu không sẽ dễ bị phát hiện. Nhưng để cho họ không biết gì hết thì trước tiên phải đuổi hết những cung nữ, thái giám ra ngoài thì mới có thể làm việc được.
Bởi vậy, đương lúc Tư Không Diệp ở phía trước điện giả bộ say rượu đi vào Thanh Long điện th đã thấy bên ngoài Thanh Long điện đang có rất nhiều cung nữ thái giám đứng, hắn không thể không sinh nghi, kéo một tiểu thái giám qua, cẩn thận hỏi một phen, Tư Không Diệp hừ lạnh, Vệ Yên Nhiên, ngươi rốt cuộc có phải là ngốc tử hay không, đừng vọng tưởng có thể qua mắt được trẫm!
Nghĩ vậy, hắn dùng sức đẩy cửa mà vào.
Nhưng mà, khi hắn vừa bước vào, đang định xem rõ thực hư ra sao thì cảnh trong phòng làm cho người lúc nào cũng bình tĩnh như Tư Không Diệp cũng không nhíu đôi lông mày lại, khóe miệng run rẩy.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong