The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 34: Cách Ngoạn Quan Hoả
ữ tử kia gật đầu nói: "Đúng rồi! … “Ma giới thị vệ” chia làm ba cấp bậc. Bốn gã nam tử vừa rồi chỉ là cấp thấp nhất gọi là “Lam Huyết thị vệ”. Cao hơn là “Xích Huyết thị vệ”, ít nhất so với mấy tên vừa rồi còn lợi hại hơn gấp bội. Nếu có "Ám Huyết thị vệ” đến đây, sợ rằng chúng ta hoàn không có được một cơ may nào chiến thắng! … Các ngươi nhanh chóng rời đi, ta sẽ lại dùng trận pháp để che dấu đi khí tức, như vậy ta có thể ở lại đoạn hậu cho các ngươi. …… nhanh lên!"
Mặc kệ nữ tử kia khuyên nhủ như thế nào, mọi người xung quanh vẫn còn đứng lại, xem ra cũng bọn họ không có ý định rời đi. Thật như nói đùa, kéo theo hàng hóa nhiều như vậy, làm sao có thể tránh được ma đầu truy tung?… nhưng nếu bỏ lại hàng hóa để đào thoát, thì cũng có thể có một chút cơ hội, nhưng mọi người đều là những hảo hán hành tẩu giang hồ, trách nhiệm đặt nặng trên vai không cho phép họ lùi bước. Vì vậy mọi người không nói gì, chỉ nắm chặt binh khí trong tay……
Lão bản chủ hàng mặc dù sợ chết, nhưng chuyến hàng lần này hắn đã đầu tư vào hơn một nửa gia sản, vì lợi ích như vậy, hằn càng không dám lên tiếng. Nhưng Hoa Lân thì lại cúi đầu trầm ngâm, tự hỏi: chẳng lẽ Ám Ảnh Chi Môn cùng Phần Âm Tông cũng đều những môn phái thuộc Ma giới? Nếu như thế, Ma giới cũng rộng lớn như Tu chân giới hay sao?
Nữ tử đó thấy bọn họ người nào người nấy cũng không có một chuyển động, lập tức đoán được nỗi khó xử của bọn họ, liền dậm chân nói: "Ai! Thật là bị các ngươi làm cho tức chết. Các ngươi đứng lên đi thôi, để ta còn bố trí một tòa phòng ngự trận pháp!"
Nàng làm việc rất là quyết đoán, khẽ lấy tay bắt quyết, trong tay phải đột nhiên liền xuất hiện một cái chén bằng bạc, bên trong chứa toàn bụi phấn màu đen. Chỉ thấy nàng vung tay rãi phần trến mặt đất tạo thành một vòng tròn bao phủ tất cả mọi người, sau đó còn vẽ thêm mấy cái phù chú. Phương pháp bày trận này thập phần phức tạp... Đang khi bận rộn triển khai, nàng quay sang Ấn Tâm nói: "Các ngươi nhanh đi quan sát chung quanh, rồi giúp ta tạm thời ngăn địch tới, chỉ cần một chút nữa là xong…"
Ấn Tâm gật đầu, hướng qua Hoa Lân đang đứng bên cạnh thấp giọng nói: "Ngươi nên ở cạnh Bệ lão bản, phải nhớ chú ý cẩn thận…" Nói xong rút bảo kiếm từ sau lưng ra, ngự kiếm bay lên trời, từ trên cao cẩn mật quan sát, mắt dõi tìm động tĩnh từ bốn phía.
Hoa Lân vốn định không ra tay can thiệp, để tránh bị Kiếm Cương Tông phát giác. Vì vậy liền cúi đầu đi tới bên cạnh Bệ lão bản, còn chưa kịp trầm ổn, đã cảm nhận được một trận gió núi thổi tới, rừng cây đen nhánh xung quanh cũng bị ảnh hưởng, cành lá đung đưa theo gió, sơn cốc hắc ám liền có vẻ như quỷ ảnh tràng tràng xuất hiện……
Mọi người mới đầu còn không có phát hiện cái gì không ổn, nhưng một lát sau, gió thổi càng ngày càng mạnh, cuồn cuộn nổi lên vô số lá héo úa bay lên trời không, ngay cả bụi phấn đen trong trận pháp cũng bị thổi bay lên đầy trời. Nữ tử tức giận tức giận đến luống cuống cả hai chân, nàng không thể làm gì khác hơn là vận khởi chân nguyên, dùng sức khắc thật sâu các đồ án trên mặt đất.
Cơn gió núi này thổi trúng gương mặt một số người xung quanh làm cho họ cảm thấy đau khó chịu, u ám âm lãnh khiến nhiều người cảm thấy rợn cả tóc gáy. Tuy nhiên xung quanh lại không có phát hiện tung tích gì của địch nhân, vì thế, thứ khuyếch trương thanh thế này làm cho mọi người đều một trận hoảng sợ.
Trung niên đầu lĩnh quát to: "Bày trận! Nghênh địch ……"
"Tranh tranh tranh ……" mười sáu gã hộ vệ đều đồng thời rút binh khí ra, hàn quang lạnh lẽo từ các thanh kiếm lóe ra trong bóng đêm, đập vào mắt làm cho mọi người càng thêm kinh tâm.
Đây là phòng ngự trận mà người hành tẩu giang hồ hay dùng, nhìn từ xa thấy bố trận rất chặt chẽ, một cơn gió cũng khó luồn qua.
Nhưng trung niên đầu lĩnh cũng cảm giác không yên tâm lắm, ngoái đầu về hướng Ấn Tâm kêu lên: "Ấn thiếu hiệp, sát khí quá nặng! ……chẳng lẽ ngươi không phát hiện địch nhân sao?"
Ấn Tâm đang đứng trên phi kiếm, liều mạng chịu đứng gió núi táp vào mặt, dõi mắt nhìn kỹ động tĩnh bốn phía, lớn tiếng trả lời: "Qua Nghệ đại ca! Ta hiện tại không phát hiện gì cả……"
Lúc này sắc trời càng ngày càng ám, gió thổi càng ngày càng mạnh mẻ. Đột nhiên, chỉ nghe hét thảm một tiếng, một gã hộ vệ trên cổ đột nhiên máu tươi phún xuất, trong nháy liền ngã xuống chết ngay lập tức. Các hộ vệ đứng bên cạnh liền tiến đến xem xét, phát hiện trên cổ người chết xuất hiện một lổ hổng. Vài người lập tức quay nhìn bốn phía, nhưng căn bản cũng không phát hiện tung tích của địch, lòng bàn tay không khỏi xuất ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm sát khí của địch nhân chẳng lẽ có thể giết người? Điều này đúng là đáng sợ! Sao nữ tử áo xanh bày trận pháp lại không có thiết lập "phòng ngự trận" nhỉ?……
Vậy mà nữ tử áo xanh vậy cũng dường như không để ý, một bên xử dụng kiếm trên mặt đất khắc xuất trận hình, một bên hô lớn: "Mọi người cẩn thận, các lá cây trong không trung đều là diệp nhận (lá cây sắc cạnh như dao) ……"
Lời còn chưa dứt, Ấn Tâm đang đứng trên cao cũng nhoáng thân hình, thoáng một cái, trên cánh tay nhất thời xuất hiện hai vệt máu, quả nhiên là bị lá cây sát thương. Nếu không phải hắn tức tốc phản ứng, phỏng chừng cũng phải nằm xuống như hộ vệ kia thôi.
Hoa Lân hai mắt đột nhiên mở to, thấp giọng nói: "Bọn chúng tới rồi……"
Nhưng Bệ lão bản đứng bên cạnh thi sợ hãi, sắc mặc trắng bệch, run lập cập nói: "Cái gì, cái gì tới?…… Ngươi, ngươi làm sao lại biết? Ngươi ……có phải ngươi tư thông với bọn chúng?"
Nguyên lai, lão bản thấy Hoa Lân lạnh lùng đứng yên tại chỗ, không chỉ có chút nào có sợ hãi, thậm chí toàn thân còn phát ra hàn ý, so với sát khí bên ngoài còn mạnh hơn. Nhìn thấy tình hình như vậy, hắn tưởng rằng Hoa Lân là nội ứng của địch nhân……
Nhưng Hoa Lân hoàn toàn không để ý đến hắn, chỉ là tay phải làm pháp quyết, lấy từ Phần Tinh Luân ra ba thanh phi kiếm, rồi giương lên. Chỉ thấy "Tranh tranh tranh ……" mấy tiếng, ba thanh phi kiếm đều chỉnh tề nằm ở trên mặt đất phía trước hắn. Động tác này làm cho Bệ lão bản sợ đến nhảy dựng lên, rung giọng nói: "Ngươi …… ngươi muốn làm gì vậy?"
Hoa Lân cười nói: "Không có gì, ta lấy ra để dùng mà thôi ……"
Bệ lão bản đang muốn xoay người chạy trốn, bỗng từ trên cao Ấn Tâm đột ngột cuồng loạn thét lên: "Cẩn thận mé dưới! …… trên mặt đất có rất nhiều bóng đen đang đến!"
Mọi người tất cả đều sửng sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trước mặt xuất hiện một đám bóng đen, thân mỏng manh như tờ giấy (Chỉ nhân), làm cho mọi người sợ đến kinh hãi hét lên chói tai.
Nhưng các bóng đen cũng không để ý bọn họ, chỉ thấy mỗi tên trong tay cầm một mảnh "Ám ảnh chi nhận" đột nhiên cắm vào ngay ngực mấy tên hộ vệ, tốc độ cực nhanh, chiêu thế quỷ dị, thật sự làm cho người ta trong lòng run sợ.
Ấn Tâm đang ở trên bầu trời liền nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái vung lên, một mảng lớn kim tiễn bắn thẳng tới ngay bọn “Chỉ nhân” này". Trong lòng hắn vừa cảm thấy đau khổ, vừa bi thống, bởi vì chính mình rõ ràng đứng ở trên cao, nhưng hết lần này lần khác cũng không phát hiện được tung tích địch nhân. Điều này là một sử đả kích lớn lao đối với hắn.
Trong phút chốc, "Tranh tranh tranh ……" truyền đến một trận kim thiết giao hưởng, lập tức lại thêm bốn gã hộ vệ ngã xuống đất bỏ mạng. Nếu không phải Ấn Tâm dùng kim tiễn ngăn trở sáu bóng đen, chỉ sợ người chết ngày càng nhiều. Nhưng Qua Nghệ đầu lĩnh tu vi cũng không kém, trường kiếm xuất ra liền đẩy lùi ba bóng đen, động tác thập phần nhanh chóng.
Hoa Lân vẫn chưa hề ra tay, bởi vì hắn cùng Bệ lão bản đều đứng ở trong vòng của hộ vệ, nguy hiểm cũng chưa tiến đến. Hơn nữa, Hoa Lân cũng đang do dự không biết có nên ra tay hay không.
Nhưng trước người hắn, ba thanh phi kiếm có dấu hiệu dường như không nhẫn nại được nữa, đang cắm trên mặt đất lại không ngừng run rẩy, phảng phất như tùy thời đều có thể vụt lên. Trong luc này thì các bóng đen xung quanh lại nhoáng lên, thoáng một cái, mười mấy "Chỉ nhân" đột nhiên nhào xuống đất, hóa thành những cái bóng trên mặt đất, hỗn loạn tản ra khắp mặt đất…
Ấn Tâm hoảng sợ kêu lên: "Mọi người cẩn thận! Cẩn thận dưới chân ……"
Hơn mười tên hộ vệ đều sợ đến sắc mặt tái nhợt, một trận loạn kiếm vung trên mặt đất, rõ ràng nhìn thấy bổ trúng cái bóng, nhưng…bọn chúng lại không bị ảnh hưởng gì, vẫn đang dán sát mặt đất di chuyển. Tình hình quái dị như thế làm cho mọi người rợn cả tóc gáy. Ngay cả Hoa Lân cũng nhíu mày, nghĩ thầm bọn họ thật đúng với tên gọi "Ám Ảnh Chi Môn".
Trong khi mọi người đang còn kinh hãi, liền nghe bên trái rừng cây đột nhiên truyền đến một tràng "Kiệt kiệt…" tiếng cười, rồi bốn thân ảnh u ám liền xuất hiện ở phía trước.
Chỉ thấy bọn họ toàn thân vận hắc y, phủ người bằng áo choàng màu đen, lại che mặt nhìn rất quỷ dị. Chỉ có binh khí trong tay là khác thôi. Tên Hắc y cầm đầu hai tay cầm theo hai thanh kiếm lập lòe lam quang, ba tên đứng phía sau địa vị hiển nhiên kém hơn một bậc. Tên thứ nhất tay cầm Lưu tinh chùy, tên thứ hai lại cầm Xuyên vân kích dài hơn hai trượng, tên còn lại trong tay cầm một thanh Loan nguyệt ngân câu.
Bọn họ vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy một cổ hàn khí từ dưới đất dựng lên, hình như ngay cả sắc trời cũng đột nhiên trở nên ảm đạm, ánh sáng cũng dường như biến mất ……
Hắc y nhân cầm đầu tiện tay vung lên, lập tức các bóng đen trên mặt đấu đều đứng lên, liền khôi phục ngay hình dáng người, sắp thành một dãy đứng phía sau, Hoa Lân thử đếm cũng thấy hơn mười tám người. Hắc y nhân cầm đầu giương giọng nói: "Hắc hắc! …… Chúng ta từ lên trời đến xuống đất, không chỗ nào là không thể, chính là “Ám Ảnh Chi Môn” sứ giả. Chỉ cần các ngươi đồng ý gia nhập tổ chức, bọn ta sẽ để cho các ngươi sống sót, sau này cũng sẽ vĩnh viễn sẽ không chết. Hơn nữa, các ngươi cũng có thể mãi mãi thoát khỏi sáu đạo luân hồi. Thế nào, có…đồng ý gia nhập không?"
Ấn Tâm hùng dũng tiến lên, cười lạnh nói: "Hừ! chỉ là một đám chỉ biết ám toán, bại hoại, ta đại biểu cho chánh đạo kiên quyết cùng bọn ngươi thề bất lưỡng lập, cũng sẽ có ngày tận diệt hang ổ bọn ngươi, làm cho mọi người thấy được kết quả của lũ tiểu nhân hèn hạ là như thế nào."
Hắc y nhân cầm đầu trong mắt hiện lên một đạo hồng quang, ha ha cười nói: "…… Tốt, tốt, được lắm! Ta rất thích tính cách như thế này, bổn tọa hôm không thể không bắt ngươi về dạy dỗ! …… ha ha ha ha. Còn vị… Tiểu cô nương kia! Ngươi bố trí trận pháp cũng được lắm, ngươi có dám đánh cuộc với ta không? Nếu ta trong vòng ba chiêu có thể phá vỡ kỳ môn đại trận của ngươi, ngươi phải gia nhập tổ chức bọn ta, thế nào?"
Nữ tử áo xanh nhất thời tức giận đến đôi mi thanh tú trừng lên, bởi vì nàng mất cả nửa ngày mới bày xong trận pháp, nhưng rồi các hắc phấn trên mặt đất đều bị cuồng phong cuốn bay mất, làm hại nàng phải sử dụng chân nguyên để khắc sâu các ấn ký mới xong.
Mắt thấy "phòng ngự trận" sẽ đại công cáo thành, không nghĩ tới địch nhân lại đình chỉ tấn công. Như vậy là quá khinh thường mình! Vì vậy, làm như không nghe thấy, tiếp tục khắc mấy đường cuối cùng hoàn tất "trận pháp". Rốt cuộc cùng cũng đã bố trí xong đại trận, lúc này mới ngẩng đầu mắng: "Chỉ bằng ngươi?…… hừ! Ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta. Bổn cô nương muốn đi thì đi, cho dù các ngươi đích thân “Xích Huyết Pháp Vương” đến đều không làm gì được ta, ngươi là cái thá gì? Chỉ bất quá là một loại chó giữ nhà cao cấp mà thôi."
Hắc y nhân sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn cũng không một chút tức giận, chỉ là mập mờ cười nói: "Tiểu cô nương ngươi, không phải là người của “Thiên Quận Tinh” hay sao?…… Vậy ngươi cần phải ngàn vạn lần cẩn thận nhé, kẻo “Kiếm Cương Tông” tìm bắt ngươi, sau đó lột ngươi trần như nhộng, cho ngươi làm thánh nữ nối dõi tông đường, khi đó …… hắc hắc! ta xem không bằng bây giờ đi theo ta còn có điểm tốt hơn".
"Không biết xấu hổ!" nữ tử áo xanh nộ quát một tiếng, tay phải giương lên, trên mặt đất những chiếc lá héo úa đột nhiên trống rỗng mọc lên, "Thu thu thu ……" liền đồng loạt bắn về phía đối phương.
Hắc y nhân tay cầm "Xuyên vân kích" liền nhắc nhở: "Thủ tọa, cẩn thận, đó chính là “Phượng Hoàng Hỏa”!"
Hắc y nhân cầm đầu nhướng mày, hiển nhiên không thích người khác “vung tay múa chân”. Vì vậy tay trái trường kiếm vung lên, lập tức khởi lên một mảnh hắc khí vô hình, lăng không phóng tới làm cho các chiếc lá đều đảo hướng bay về.
Nữ tử áo xanh sắc mặt cả kinh, ngọc chưởng dựng lên, nhất thời càng làm đống lá héo úa dừng lại ở giữa không trung, song phương dĩ nhiên cũng đều tận lực, làm cho lá héo úa trở thành các mũi tiễn, chậm rãi tiến đến hướng đối phương ……
Toàn trường tất cả đều hoảng sợ. Chiêu thức lăng không đối chiêu nhìn qua hình như rất đơn giản, nhưng nếu không có công lực thâm hậu thì đừng mơ mà thi triển, huống gì còn đang duy trì đối kháng?
Chỉ có Hoa Lân phát hiện được nguyên nhân bên trong. Nguyên lai đây là hai bên đang dùng "ý niệm" cùng "chân nguyên" đối kháng, song phương cũng không phải hoàn toàn tận lực. Bởi vì nữ tử áo xanh chỉ sử dụng cường đại "Mộc hệ tâm pháp" để thôi động lá cây, bằng không, với công lực của cô ta đã không duy trì được bao lâu…
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn