Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Thạch Tâm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 618 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
uổi sáng đến trường chờ coi điểm, một người bạn lớp Thư viện đã hỏi tôi rằng dạo này học Anh văn đến đâu rồi. Khi nghe tôi trả lời đã nghỉ học từ… khuya, anh tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên ghê gớm “ủa! rồi định làm gì khi ra trường đây?” Tôi đùa: “Làm nhà báo. Hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đều được cả”. Anh bật cười và khoe đang học thêm vi tính để dễ xin việc làm vì “nghe nói hiện giờ, mấy công ty lớn đều có phòng vi tính”.
Lời anh nói gợi tôi nhớ đến ngày xưa, khi đám bạn thời trung học lao xao nộp đơn thi đại học với khẩu hiệu “nhất Y nhì Dược tạm được Bách Khoa”, tôi lại nộp đơn thi vô trường Đại học Tổng hợp. Lúc ấy, tôi chưa hề nghĩ rằng sau này ra trường sẽ làm gì, mà chỉ bị thôi thúc bởi ước muốn từ một bài hát cũ “Mỗi lần qua Văn Khoa…”.
Khi có tin thi đậu, chị tôi liền làm một bài toán cấp tốc (chẳng hổ danh kế toán chút nào) về tiền của, thời gian bốn năm, tôi phải xài bao nhiêu là giấy mực, mài hết… bao nhiêu là áo quần! Và chị khuyên tôi đừng nên học, để “đầu tư” cho việc học sinh ngữ và lái xe. Nhưng tôi đã kiên quyết chối từ vì rất muốn làm “người em Văn Khoa” – thử coi ra sao cho biết!.
Đầu năm học thứ hai, nhân lúc tôi sững sờ nhìn người yêu lao như tên bắn theo các bóng hồng với những toan tính đời thường – như phần lớn con trai lớp văn, chị tôi lặp lại lời khuyên cũ nhưng tôi vẫn bướng bỉnh lắc đầu, chị tôi trợn mắt hỏi theo học cái “ngành chết đói” đó làm gì? Để ra trường làm giáo viên hả? Làm cái “nghề chết đói” đó lấy gì mà ăn? Hay muốn làm nhà báo cho “chúng” đánh “tơi đầu”? Ngừng một chút, chị lại cười khẩy “hay mi muốn là nhà văn nổi tiếng?”.
Thắm thoát, nay đã là năm học cuối. Tôi và hơn bốn mươi người bạn sẽ giã từ ngôi trường này. Lúc đó, ai sẽ đi đâu? Và ai sẽ ở lại thành phố này theo diện… kết model? Những cuộc tình chớp nhoáng còn hơn… Thiên lôi giáng sẽ về đâu? Và tôi – cũng như những người bạn của tôi – với mảnh bằng trong tay sẽ nhận công việc gì? Có phải chúng tôi đã lầm lẫn, chọn lấy cái “ngành chết đói” này thì mai sau, chúng tôi phải những “nghề chết đói” không?
Ngành Chết Đói Ngành Chết Đói - Thạch Tâm