Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Jetamie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 89 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 520 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6.1
hong,  mày làm gì ở đây vậy. Sớm quá không chờ bọn tao. – Kỳ Dương ghé ngang nhà không thấy Tĩnh Phong, đoán biết được anh ở đây mà ra tìm.
- Đừng nói mày ra đây tìm cô Thiên Giai gì đó nghe mày.- Quốc Vũ hùa theo Kỳ Dương để trêu chọc Tĩnh Phong
- Không có, tao tùy hứng thích đi sớm.-
- Vào lớp mày, đi thôi hai thằng kia. – Kỳ Dương lớn tiếng
Trước khi đi, Tĩnh Phong có ngoảnh đầu lại nhìn về khu kí túc xá nữ.
………………………………………………
- Thiệu Lâm à, xong chưa vậy.? Mình với Thiên Giai chờ cậu nãy giờ nha.- Song Khuê gọi Thiệu Lâm
- Ra ngay, ra ngay. – Thiệu Lâm có chút vội vàng.
- Đi nào.- Thiên Giai hào hứng.
Vừa đi vừa nói chuyện, Thiên Giai không để ý nên va phải một đàn anh lớp 12 ” Bộp”
-Ui da… xin.. xin lỗi ạ. Thiên Giai vừa thu nhặt xấp tài liệu, xong ngẩng lên để trả lại cho người vừa bị mình đụng trúng. A, người này sao nhìn có chút quen thuộc. Đôi mắt màu đen linh hoạt.
-A, xin lỗi, thật sự tôi không cố ý đâu, xin anh bỏ qua cho.
- Không có gì, tôi đi trước đây- Người này đi trước, bỏ lại cho ba cô gái một dấu chấm hỏi to đùng.
Không phải bảo là học sinh trường này dễ nổi cáu sao, họ có tiền và địa vị mà. Anh ta tên gì nhỉ.
- Thiệu Lâm, cậu biết anh ta tên gì không? – Thiên Giai hỏi
- Ừm,, hình như là Hoắc Dũng Nhân thì phải.
- Cậu biết anh ta?
- Không có, trên mạng anh ta thật sự rất nổi tiếng, mình chỉ biết như vậy thôi.- Thiệu Lâm trầm ngâm nghĩ ngợi.
Về phía Dũng Nhân,, anh cũng có đôi chút ngạc nhiên. Con gái trong trường toàn cố ý đụng trúng người anh mong anh để ý. Cô gái này là ai mà không giống họ. Khi nãy có liếc qua bảng tên của cô thấy được chữ Thiên Giai. ” Người đẹp của bầu trời sao? ” Dũng Nhân thầm nghĩ.
(Lại thêm một người để ý chị Thiên Giai nữa rồi )
………………………………………
- 七月七日晴 忽然下起了大雪 ( mùng bảy tháng bảy trời trong, đột nhiên có tuyết rơi – Thất tịch không mưa ) – Thiên Giai như thường lệ vẫn đi làm thêm vào buổi tối, ca khúc này cô vẫn thường hát, không hiểu vì sao cô lại thích nó đến thế. Hầu như ngày nào cô cũng nghe nó, nghe xong rồi lại tiếc thương cho Thiên  Tình và Hàn Vũ, yêu nhau mà vẫn phải lìa xa. 9h tan ca, cô bước ra ngoài, rụt cổ vào trong áo ấm, tay đút vào túi áo tìm kiếm chút hơi ấm. Ở cái thành phố này thật lạnh quá, nhìn dòng người qua lại, với tốc độ của họ cũng biết họ là những người cuồng làm việc. Chợt cảm thấy mình thật lẻ loi. Cô nhớ đến ba, dì và em ở quê. Em cũng được hơn một tuổi rồi. Hết học kì này cô sẽ về thăm nhà, cô nhớ nhà quá.
Bỗng thấy đám đông đằng kia ồn ào huyên náo, nhìn thấy họ đoán biết là tay anh chị, cô không thể qua đó. Nhưng đó là con đường về nhanh nhất của cô, đi qua những con đường khác phải rất lâu mới có thể trở lại trường. Thôi đành đợi vậy. Ngồi trên ghế đá của vỉa hè, cô nghe loáng thoáng mấy câu văng tục của đám giang hồ đó, cô chỉ cầu cho họ bỏ tật xấu của mình. Mẹ cô khi xưa đã dặn nếu gặp họ thì đừng khinh thường mà hãy cầu nguyện để linh hồn họ sau này được siêu thoát, cô làm theo lời mẹ. Thấy đám đông đó bỏ đi, để lại những câu thách thức, chửi bới, cô mới dám đứng lên để ra về. 9h30′, cũng đã trễ với một cô gái như cô. Ngang qua đó, cô thấy một người ngồi dựa vào tường thở một cách khó nhọc. Cô lại gần xem có giúp gì được anh ta không?
- Này anh, anh cần tôi giúp gì không? – Thiên Giai hỏi đồng thời quan sát khuôn mặt anh, nhận ra ngay đó là Tĩnh Phong
- Đi đi- Tĩnh Phong không nhìn lên, giọng lạnh băng như ra lệnh cho cô
- Tôi là Thiên Giai đây, để tôi đưa anh đến bệnh viện.- Thiên Giai vẫn cần.
- Là cô, giúp tôi gọi Dương, Vũ- Lúc này Tĩnh Phong mới nhìn lên, gặp được cô trong tình huống này anh thực không muốn. Đưa chiếc điện thoại cho cô để cô gọi cho hai người bạn của anh.
- Chuyện này, cô đừng để lộ ra ngoài
- Tôi biết rồi. Để tôi gọi điện
10p sau đã thấy Dương, Vũ đến nơi Tĩnh Phong đang ngồi cùng Thiên Giai. Quốc Vũ lo lắng hỏi:
- Phong, mày bị đánh lén?
Gật đầu, đồng ý là bị đánh lén
- Nó đông, có dáo, tao không lại – Tĩnh Phong gượng sức
- Hai anh mau đưa anh ấy về đi, mất máu nhiều thì không tốt đâu. Tôi xin phép về trước. – Thiên Giai không muốn ở lại quá trễ, vì như vậy cô sẽ không vào được trường
- Cám ơn cô nhiều lắm. Sẽ có ngày hậu tạ – Kỳ Dương lên tiếng
Đọc tiếp Này Gió, bao giờ anh mới trở về? – Chương 6.2
Này Gió, bao giờ anh mới trở về ? Này Gió, bao giờ anh mới trở về ? - Jetamie