Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhung_kut3_tiara
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:52:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Bí MậT CủA Key - DiễM My? (4)
ơi giật mình đôi chút, hắn xoay người về phía phát ra tiếng nói. Nhận ra Windy, hắn trả lời cô.
- Đang xem bức hoạ này. Nó rất đẹp, pha chút huyền bí và khó hiểu.
Windy ngó bức tranh rồi hơi trầm ngâm. Một lúc sau, cô chỉ lên và nói:
- Bức tranh này là của Hân Hân...
- Hân Hân?
- Đúng. Anh thấy bên góc phải chứ? Bút tích của Hân Hân đó.
Hắn quan sát và đúng thật, có dòng chữ kí "HH" và biểu tượng mặt trăng đen. Đúng là của nó rồi. Nhưng màu đen so với màu nền pha đen xám đó không nổi bật chút nào. Có lẽ, nó đã cố tình làm mờ đi nét bút đó.
Windy tiếp tục kể cho hắn nghe. Hắn cũng tóm lại được, bức tranh được vẽ tầm khoảng hai năm trước. Đúng như nhận xét, bức tranh này rất khó hiểu. Càng khó hiểu hơn khi câu chủ đề của bức tranh lại như vậy. Những ai đã từng xem tranh, kể cả các nhà phê bình đều cho rằng, bức tranh đó là "sự trỗi dậy của ác quỷ". Không ai nghĩ đó là "thiên thần tạ thế", vì đơn giản bức tranh chủ đạo là màu đen - đại diện cho ác quỷ. Nó nghe xong, chỉ cười nhạt chứ không trả lời, không có ý phản đối sự suy đoán đó.
- Anh cứ xem đi, tôi ra chỗ Key_ Windy nói liền làm liền, nhanh chóng chuồn đi mất.
Hắn không để ý tới, cứ nhìn vào bức tranh đó mà ngẫm nghĩ rất lâu.
"Bức hoạ này có thể là "thiên thần tạ thế" nhưng không thể tìm ra được căn cứ cho sự suy đoán này. Màu đen chiếm gần như toàn bộ, màu xám chút đỉnh và màu trắng chỉ có ở nửa đôi cánh, thậm chí màu đen còn choán chỗ nhiều phần. Ai coi chắc chắn cũng không thể nghĩ thiên thần đang xuất hiện được vì màu sắc nó như vậy là điều quá hiển nhiên."
Thấy mình đã chiếm quá nhiều thời gian cho việc suy ngẫm bức tranh này, hắn cũng thôi, quan sát khắp lượt nhà.
Hắn đã không để ý tới một dấu chấm trắng nhỏ trên đầu cô gái nửa thiên thần nửa ác quỷ đó... Một dấu hiệu nhỏ nhưng quan trọng... Một dấu hiệu mà ai cũng cho rằng đó chỉ là do màu rớt lên đó thôi...
...
Ngoái lên tầng hai, một sự thôi thúc kì lạ đã khiến hắn bước chân lên từng bậc thang trải thảm đó.
Nhìn sơ bộ, hắn đếm được năm phòng. Phòng gần nhất có cửa màu xám, tiếp theo tới màu xanh nhạt, màu đen, màu tím, cuối cùng là màu trắng thanh khiết. Với ý muốn tìm hiểu sẵn có, hắn di chuyển đi xem từng phòng, dù biết là không nên. Một điều chính hắn cũng không giải thích được, tại sao lại là căn phòng có cánh cửa trắng đầu tiên?
Đúng như màu cửa của nó, bước chân vào sẽ choáng ngợp với màu trắng bao quanh phòng. Từ chăn ga gối đệm, bàn học, máy tính, tất cả đều là màu trắng. Hắn chỉ tìm thấy khác màu là bệ hoa đặt ở cửa sổ, một chú gấu bông nhỏ màu nâu cạnh chú gấu Bắc Cực. Nhưng, đồ vật đều đính kim tuyến và những viên đá trong suốt lấp lánh, chiếc đèn được bật lên là cả căn phòng đều lung linh như các ngôi sao sáng được tập trung ở đây vậy, không lạnh lẽo như tuyết mà rất ấm áp.
- Phòng ai đẹp thật.
Hắn khẽ cảm thán trong lòng. Dù không biết chủ là ai, nhưng hắn khẳng định người này ưa màu trắng.
Đóng cửa phòng lại, hắn đi tới nơi có cánh cửa màu đen, màu hắn ưa nhất.
Không như căn phòng gần độc một màu trắng kia, ở đây có sự kết hợp hài hoà giữa đen, trắng và xám. Đồ đạc sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Hắn có thể đoán đây là phòng nó vì một số đồ đạc đã từng nhìn thấy trên trường.
Hắn đi tới chỗ cái bàn, phát hiện một cái khung ảnh bị úp ngược.
"Sao lại úp nó xuống nhỉ?"
...
Hắn đang định xem thì tiếng Windy làm cho giật mình.
- Ken, anh ở đây hả? Sao tuỳ tiện vào phòng Hân Hân? Nó mà biết thì không xong đâu!
- Vào trả đồng hồ treo cổ. Định trả nhưng không có cơ hội.
Hắn trở lại vẻ mặt bình thường, thản nhiên rút từ túi ra và đặt cái đồng hồ đó xuống, nói ngắn gọn vì ghét nói nhiều. Coi như là một lí do bao biện cho hành động của mình lúc này.
- Đồng hồ?
- Quên?
- Không_ Windy lắc đầu_ Vẫn nhớ. Nhưng tôi thắc mắc là tại sao Hân Hân nó không đòi lại.
Hắn thấy có lí, hơi trầm mặt suy nghĩ đôi chút. Nhưng rồi cũng bỏ quên đi, hắn mở đồng hồ ra mà quan sát.
- Tôi thấy nó rất giống một kỉ vậy của tôi hồi nhỏ.
- Kỉ vật sao?
Windy ngạc nhiên hỏi lại. Hắn gật đầu khẳng định.
- Đúng. Nhất là đôi cánh thiên sứ màu trắng này.
Theo đôi tay hắn chỉ, đúng là có một đôi cánh thiên sứ được chạm khắc bằng đá đính ở dưới bức ảnh nhỏ của nó. Giữa hai bên phần gắn có đính một viên kim cương nhỏ. Windy khá bất ngờ vì cô chỉ được xem cái đồng hồ có vài lần nên không để ý cho lắm.
- Tôi cũng không biết nữa_ Windy lắc đầu_ Cái này Hân Hân nó có lâu rồi mà! Lúc đó tôi hỏi mua ở đâu, nó chỉ bảo là đồ của một cậu bé nhưng không tìm thấy được cậu bé đó chỗ nào hết, đành giữ kĩ trong người và chờ cậu bé đó tới lấy lại... Nhưng không, cậu bé đã biệt tăm.
- Cậu bé đó tên gì?
- Không biết.
Windy lắc lắc đầu lần hai. Hắn cũng thôi không hỏi nữa, kí ức về mẹ chợt ùa về... Nhưng mập mờ lắm, đã lâu hắn không nhớ lại nữa. Chỉ biết rằng... Cái đồng hồ đánh mất, do mẹ hắn tặng hắn trước khi cùng papa đi Mĩ. Sáu năm rồi, họ cũng không thèm về lấy một lần, một cú điện thoại cho đứa con độc nhất cũng không có. Rốt cuộc, địa vị, tiền bạc hay gia đình, cái nào quan trọng hơn?
Đặt nhẹ lại cái vòng đó xuống, hắn khẽ thở dài. Bất chợt hắn thấy chiếc khung ảnh bị úp lúc nãy quên không lật lên coi. Và hắn với lấy lật lên coi.
- Ken, đừng lật lên!
Windy thét toáng, định giành lấy nhưng chiều cao của cô không cho phép làm vậy... Rồi điều gì cũng tới, hắn xem được bức ảnh đó. Phút chốc, hắn cứng đờ người lại.
Một hình ảnh con quỷ hút máu?
Không phải.
Ảnh về ma và màu đen như căn phòng này?
Cũng không phải.
Ngược lại hoàn toàn, bức ảnh này rất đẹp, không thể miêu tả bức ảnh bằng từ ngữ, lời văn được. Giống như những "thiên thần giáng thế"
"Đẹp quá..."
Hắn thốt lên trong lòng mình. Bức ảnh có ba người con gái có trang phục giống nhau, hai bàn tay chụm vòng lại thành hình trái tim rất dễ thương. Ba người, mỗi người một vẻ.
Người ở giữa, hắn thấy xinh đẹp nhất, mang khí chất quý tộc nhất, cảm giác mỏng manh nhất trong ba người. Khuôn mặt y hệt nó - Hân Hân, nhưng trẻ hơn vài tuổi, đặc biệt giống nhất là đôi mắt tím huyền ảo ít người có được. Có lẽ, đây đúng là nó và là nó mấy năm về trước. Nó mặc một cái váy liền thân màu trắng tới đầu gối, trước ngực váy đính những viên đá nhỏ và kim tuyến, tay áo cộc và phồng kiểu công chúa. Mái tóc đen tơ qua vai xoã xuống, trên đầu còn đeo một chiếc bờm nơ màu hồng, cái nơ đó không dựng đứng lên giống như của Bạch Tuyết mà mềm mại rũ xuống hệt một cái khăn voan. Và trên đôi môi nhỏ xinh của nó nở một nụ cười thánh thiện, nụ cười mà thiên thần cũng không thể so bì tới... Bên phải là Windy, hắn đoán ra được vì Windy trước đây và so với bây giờ không khác là mấy... Cô mặc cũng giống nó. Khuôn mặt nở nụ cười dễ thương mê hồn. Bên trái là một gương mặt mang đậm vẻ sắc sảo mà ít người có được trong độ tuổi này. Điều đó làm ai cũng dành thời gian suy nghĩ.
Người bên trái... Hắn thấy rất quen... Gặp đâu đó rồi thì phải... Ở đâu nhỉ...
- Cô... Ta... Là...
Nhớ ra rồi! Mà sao cô ta quen biết được nó?
- Sao vậy? Có chuyện gì?
Windy sau một trận hoá đá giờ đã trở lại bình thường. Cô hết sức kiềm chế sự mất ổn định về bức ảnh và hỏi hắn. Hắn chỉ vào người thứ ba đó, hỏi.
- Cô ta là ai?
Windy để ý vào ngón tay hắn chỉ, phút chốc ngây người rồi nghiến răng ken két.
- Diễm My! Con nhỏ trời đánh!
Diễm... My?
Có tiếng mở cửa làm cho hắn với Windy chú ý tới. Là Key.
- Hai người xem gì tui xem với!
Key nhảy chồm ra chỗ hắn, nhe răng hỏi. Hắn giấu vội ra đằng sau.
- Không có gì!
- Định giấu tui hả? Đưa đây coi!
Hắn chưa kịp đưa tay ra chỗ khác thì Key đã nhanh chóng giật được bức hình.
Roẹt...!
Xem xong bức hình, gương mặt cậu trở nên ngạc nhiên tột độ, đôi nét thoáng buồn.
- Là cô ấy... Sao lại...
Nàng Phóng Viên Siêu Quậy Nàng Phóng Viên Siêu Quậy - Nhung_kut3_tiara