Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78
dit: Hà
Mặt trời ngả dần về phía tây.
Gần tới ngày thất tịch nhưng thời tiết buổi trưa vẫn nóng nực như cũ, nhưng so với giữa trưa hè vẫn mát mẻ hơn rất nhiều, gió nhẹ thổi hiu hiu, những phiến lá to trên cây hồng nhẹ nhàng lay động, Ngưng Hương ngồi dưới tàng cây hồng, cúi đầu cắt móng tay giúp A Nam. Nhìn nàng cắt thật cẩn thận nghiêm túc, A Nam đang ngồi nép trong lòng nương, cứ một lát thì nhìn nương, một lát lại ngửa đầu nhìn những quả hồng nằm giữa đám lá cây trên đỉnh đầu.
Tiểu tử này mỗi lần tới Từ gia ngoại trừ đi ra hậu viện nhìn gà thì còn lại là sang ngắm cây hồng này.
"Cô cô, ăn." Mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, A Nam nhìn nương, nói xong lại hít vào một ngụm nước bọt.
Ngưng Hương vừa thổi móng tay mới cắt bỏ xong, lại giương mắt nhìn tiểu tử, A Nam lập tức giơ tay kia lên, chỉ hướng cây hồng trên đỉnh đầu, "Ăn!"
Ngưng Hương cười, dịu dàng dỗ dành: "Không được, cây hồng này vẫn chưa chín, ăn không ngon, chờ cây hồng chín cô cô sẽ hái quả hồng ngọt cho A Nam ăn nhé."
A Nam nháy mắt mấy cái, đột nhiên hướng ngoài cửa nghiêng đầu, mắt to không nhúc nhích, n bộ dáng ghiêm túc đang nghe gì đó.
Tim Ngưng Hương run lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được loáng thoáng tiếng bánh xe lăn.
Là Lục Thành đến đây sao?
Ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu Ngưng Hương chính là đem A Nam giao cho đường muội, để đường muội tiếp tục cắt bỏ những móng tay còn dư lại, còn nàng thì trốn vào trong nhà. Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ tới cảnh Bùi Cảnh Hàn sắp về tới đây, số lần nàng có thể gặp Lục Thành càng ngày càng ít, ánh mắt Ngưng Hương trở nên buồn bã, nàng cúi thấp đầu, làm bộ như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tiếp tục giúp A Nam cắt móng tay.
Âm thanh bánh xe lừa càng ngày càng gần, A Nam nhìn sang cửa lớn đông viện, thử thăm dò gọi một tiếng: "Phụ thân".
A Đào và A Mộc chạy ra xem, A Nam cũng muốn đi nhưng bị Ngưng Hương đè lại, "A Nam đợi lát nữa đi, cắt bỏ xong hết móng tay rồi sang đó tìm phụ thân được không."
Cho dù muốn ngồi lại đây thì nàng cũng phải mượn cớ, cho nên không thể thả A Nam đi.
Kỳ thật A Nam cũng không quá nhớ phụ thân mới một ngày không gặp, bé nhìn sang bên kia một lát rồi lại xoay đầu tiếp tục nhìn nương. Phụ thân tới đây là để đón mình về nhà, về nhà rồi thì sẽ không được nhìn thấy nương ôn nhu giúp bé cắt móng tay.
Tiểu tử cọ xát, thư thả dựa vào trong ngực nương.
Lục Thành nhấc theo một rổ nhỏ đựng táo hồng vào, mới vừa bước vào liền nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của nhi tử, trong đôi mắt hắn liền tỏ ra ghen tị.
Có nằm mơ hắn cũng muốn được ôm nàng như vậy!
"Gần đây có phải Lục Thành rất bận hay không, rất lâu rồi không thấy cháu đến đây đó." Lý thị từ bên trong phòng bếp ra đón, thân mật nói, bà rất thích con người chững chạc cái gì cũng có thể làm như hắn, là một đại nam nhân chăm sóc đệ đệ và muội muội đều rất tốt.
"Vẫn còn hơi bận một chút thôi ạ." Lục Thành thu hồi ánh mắt, đưa chiếc rổ trong tay cho Lý thị, "Bá mẫu, đây là do cháu nhặt ở trên đất, mong ngài đừng ghét bỏ."
Lý thị sao có thể ghét bỏ, biết rõ Lục Thành cố chấp, bà khách sáo một chút liền nhận.
"Phụ thân!" A Nam nghiêng đầu, gọi một tiếng trong vắt.
Lục Thành nhìn nhi tử cười, sau đó lại nhìn thoáng qua Ngưng Hương rồi mới hướng về Lý thị nói lời cảm tạ: "A Đào còn nhỏ, mà ba huynh đệ chúng cháu lại sơ ý lơ là, quên mất lần trước đã cắt móng tay cho A Nam là lúc nào, bây giờ lại làm phiền bá mẫu giúp cháu chăm sóc bé."
Lý thị cười nói không có gì, mời Lục Thành: "Đêm nay ở lại nhà bá mẫu ăn cơm nhé?"
Lục Thành biết rõ đây là lời mời khách sáo, hắn dịu giọng trả lời: "Chắc là không được rồi, lão Nhị và lão Tam vẫn đang ở nhà chờ chúng cháu, về trễ quá cháu sợ bọn họ lo lắng."
Lý thị gật đầu, lại mời hắn đi trong phòng ngồi một chút, Lục Thành vẫn từ chối nhã nhặn, Lý thị liền nhấc chiếc rổ đi vào, đổi sang chiếc giỏ khác để trả giỏ cho Lục Thành.
Trưởng bối không có ở đây, Từ Thu Nhi thì đã biết chuyện, Lục Thành cười với nàng, sau đó sải bước đi tới dưới tàng cây hồng.
Ngưng Hương đang giúp A Nam cắt bỏ móng tay ngón út cuối cùng, kỳ thật nàng sớm đã có thể cắt bỏ xong rồi nhưng lại cố ý trì hoãn chờ hắn.
Nghe được tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, trong dư quang cũng xuất hiện cặp chân dài của nam nhân kia, Ngưng Hương lại không dám nhìn nhiều, cưỡng ép bản thân phải chuyên tâm giúp A Nam, chỉ có điều khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đỏ ửng của nàng đã phản lại sự chuyên tâm đó, nàng giống như cánh hoa hải đường kiều diễm ngày xuân đầu cành.
Hiểu được hai người bọn họ gặp mặt không dễ dàng gì, Từ Thu Nhi cố ý dẫn A Đào và A Mộc đến cách chỗ bọn họ không xa, ngồi chung với nhau trên chiếc ghế đá làm bộ như đang nghe bọn họ kể chuyện, trên thực tế là ngụy trang, đỡ cho mẫu thân vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Lục Thành cùng Đường tỷ ngồi cạnh nhau quá thân cận, bên cạnh lại không có người nên sinh lòng hoài nghi.
Đương nhiên chính nàng cũng muốn nghe một chút Lục Thành sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì để dỗ dành đường tỷ...
"A Nam hôm nay có nghịch không?" Lục Thành đưa lưng về phía Đông viện ngồi xổm xuống đối diện Ngưng Hương, tuy là đang nói chuyện cùng nhi tử nhưng cặp mắt hoa đào sớm đã ở trên mặt Ngưng Hương, trong lòng một chút cũng không áy náy bởi vì lấy nhi tử làm lá chắn, dù sao nhi tử về nhà nhìn thế nào cũng đều được, mà cơ hội nhìn nàng lại không nhiều.
"Không có!" A Nam lắc lắc đầu, thấy phụ thân nhìn chằm chằm nương, bé cũng nhìn về phía nương.
Bị hai người cùng nhau nhìn chằm chằm, Ngưng Hương thẹn thùng, nhanh chóng giúp A Nam cắt bỏ hết móng tay cuối cùng, sau đó đem cây kéo để sang một bên, rồi đem A Nam đẩy sang cho Lục Thành bên kia, nhỏ giọng nói: "A Nam sang với phụ thân đi."
"Không..." A Nam không muốn đi, nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương, hai cánh tay ngắn ôm thật chặt nương.
Tiểu tử kia lại ỷ vào nàng không chịu đi, Ngưng Hương thật nhanh nhìn Lục Thành một cái, nhìn khuôn mặt tuấn lãng bên cạnh đột nhiên nàng giật mình hoảng hốt, nhớ lại tình hình lần chia tay trước, lập tức lại cúi đầu xuống.
Lục Thành si ngốc nhìn nàng chằm chằm, từ cặp mắt đến đôi môi, trong đầu hắn đều là dư vị ngày hôm đó.
Nhớ đến đào nguyên hôm ấy hắn tận tình thăm dò.
Đáng tiếc lúc ấy hắn cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng nàng uống nước nhiều quá nhịn tiểu không nổi.
Sau khi hiểu nguyên do trong đó, hắn càng muốn ôm nàng, tận tình thưởng thức hương vị của nàng.
"Còn tức giận sao?" Thời gian không nhiều lắm, Lục Thành sờ đầu nhi tử, hạ thấp giọng hỏi.
Ngưng Hương đầu rủ xuống thấp hơn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
A Nam cho rằng phụ thân đang nói chuyện với mình, bé nghiêng đầu nhìn thì thấy phụ thân vẫn đang nhìn nương. Tiểu tử không hiểu, ngửa lên đầu, thấy mặt nương đỏ hồng, A Nam vươn tay, nhẹ nhàng sờ mặt nương, nhếch miệng cười, "Nóng."
Ngay cả bé trai đang mỉm cười Ngưng Hương cũng không nhìn, đỏ mặt nghiêng đầu sang hướng khác.
A Nam nghiêng đầu đuổi theo.
Lục Thành cũng muốn đuổi theo, nhưng hắn phải nhịn, hắn nhìn chằm chằm gò má nàng nói: "Nàng không nói lời nào, ta coi như nàng đã hết giận. Hương Nhi, đêm thất tịch ta đến cửa sau nhà nàng chờ nàng, trời tối ta liền đến, nàng ra khi nào cũng được, ta sẽ luôn chờ nàng."
Nói xong đại duỗi tay ra, bất ngờ đem nhi tử đang nằm trên đùi Ngưng Hương bế lên.
"Cô cô!" A Nam mất hứng, sau khi bị phụ thân ôm vào trong ngực, bé xoay người kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương trông thấy Đại bá mẫu đang nhấc rổ đi ra, bất chấp xấu hổ, nàng vội vàng đứng lên, đoạt A Nam lại, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che chắn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, nàng bế bé thẳng đến cửa lớn nhà mình, "A Nam ngoan nhé, cô cô ôm A Nam lên xe, ngày khác A Nam lại đến tìm cô cô chơi được không."
A Nam ngoan ngoãn tựa trên vai nương, mắt to nhìn chằm chằm gò má nương, không dời đi được.
Mấy người Lục Thành thì từ Đông viện đi vòng ra ngoài.
Cách Lục Thành một khoảng khá xa, rặng mây hồng trên mặt Ngưng Hương cũng từ từ tản đi, nàng ôm A Nam dịu đang dụ dỗ, chờ A Đào ngồi trên xe lừa vững vàng, nàng mới đưa tiểu tử để lên trên xe. A Nam một chân dẫm lên xe, chân còn lại dùng sức muốn ở trong lòng nương.
Ngưng Hương cười dịu dàng, dỗ dành A Nam một lát, cuối cùng cũng dụ được tiểu tử.
"Mọi người vào đi, chúng cháu về đây." Ánh mắt Lục Thành đảo qua mọi người, không dám nhìn Ngưng Hương nhiều, sau đó thuần thục đánh xe rời đi.
"Cô cô!" Trước khi xe lừa quẹo, A Nam lớn tiếng kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương cười hướng về tiểu tử khoát tay, mới vừa nhấc tay liền thấy Lục Thành cũng quay đầu lại nhìn, nàng lập tức buông tay xuống.
Một cái chớp mắt, rõ ràng cách nhau cực kỳ xa, nhưng Ngưng Hương giống như thấy rõ bộ dáng cười nhạo của Lục Thành, dịu dàng sáng lạn, tựa như ánh mặt trời hoàng hôn, ấm áp tâm nàng.
Hắn hẹn nàng đêm thất tịch buổi tối gặp nhau.
Đêm thất tịch, Ngưu lang Chức nữ trùng phùng, mà đêm thất tịch này, có lẽ cũng là năm nay, thậm chí đời này, có thể là lần cuối nàng cùng Lục Thành có thể gặp riêng.
Nếu như thế, Ngưng Hương muốn cho Lục Thành một lần nam nữ gặp gỡ chân chính.
Không quan tâm lễ phép cùng dè dặt, nàng phải vui vẻ đi gặp hắn, bồi hắn làm bất luận chuyện gì... hắn muốn làm.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân