If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:53:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
HƯƠNG 35
Lời của Mạnh Thiểu Giácvừa ra, cửa lớn liền bị người xô vào. Có người cầm kiếm vọt vào, mà một chỗkhác, Mục Nhất cùng Linh Chi dẫn đầu Ngự Lâm quân cũng theo bọn họ tham chiến,hiện trường một mảnh hỗn loạn. Đang lúc hỗn loạn thì có người chạy đến bên taiVũ Văn Tu nói cái gì đó, sắc mặt Vũ Văn Tu liền nghiêm túc, giọng nói lạnhlùng: “Đại ca thật bản lĩnh, ngay cả chiêu này cũng giở ra.”
Vũ Văn Duệ đối với đámngười đang hỗn loạn bên này xem như không có, giọng nói ôn nhu có lễ: “Quý quốcnội loạn bên trong, ta chỉ xuất một chút lực mà thôi. Đêm nay Vân Di như thếnào còn chưa thể nói, nhưng ta dám khẳng định rằng, nếu tam hoàng tử không rútquân về nước, Vân Trạch nhất định đổi chủ.”
Mày rậm của Vũ Văn Tunhăn lại, trong mắt cảm xúc phức tạp biến hóa, hắn chậm rãi đảo mắt qua chỗ ta,cuối cùng nói: “Thiểu Giác, nơi này giao cho ngươi. Ta cùng Lý đại nhân đitrước một bước.”
Mạnh Thiểu Giác hơi hơivuốt cằm, “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Vũ Văn Tu cùng Lý đạinhân được mấy người hộ tống ra khỏi Tụy Trân điện hỗn loạn, bây giờ trong điệncàng thêm hỗn loạn. Không ngừng có người muốn tiến lên phía trước, liền bịngười khác chặn lại đẩy xuống dưới. Mà cục diện hỗn loạn như vậy dường nhưkhông thể ảnh hưởng đến hai nam tử tuấn mỹ khí định thần nhàn kia. Hai ngườimột trái một phải, một phong lưu phóng khoáng, một trong trẻo nhưng lạnh lùngtuấn nhã, không khí ẩn dấu vẻ mãnh liệt, nhưng trên mặt hai người chỉ mang theonụ cười nhẹ, khách khí dị thường.
Mạnh Thiểu Giác độtnhiên mỉm cười, “Vũ Văn công tử, theo ta được biết, ngươi đối với hoàng đế VânDi cũng không phải là trung thành tận tâm, một khi như vậy, hôm nay vì saochúng ta lại phải xung đột vũ trang?”
“Đây là chuyện của VânDi chúng ta, không phiền Mạnh công tử quan tâm.” Vũ Văn Duệ cười nói: “Ngươi vìVân Trạch, ta vì Vân Di, đương nhiên chỉ có thể xung đột vũ trang.”
Mạnh Thiểu Giác tùy ý mởquạt ngọc, “Có lẽ chúng ta cũng có thể bình tâm hòa khí mà nói chuyện?”
Vũ Văn Duệ nói: “Ý Mạnhcông tử là?”
“Ta dẫn người rút khỏihoàng cung Vân Di, không đả thương bất cứ người nào.” Mạnh Thiểu Giác chậm rãinói.
Vũ Văn Duệ nhíu mày,“Điều kiện là?”
Trong mắt Mạnh ThiểuGiác lóe lên tinh quang, “Ta muốn cầm lại mảnh tàng bảo đồ thuộc về Vân Trạchkia.”
Vũ Văn Duệ hơi hơi nheolại mắt hồ ly, “Nếu ta nhớ không lầm thì tàng bảo đồ trong lời nói của ngươi từtrăm năm trước đã thuộc về Vân Di.”
“Lời này không sai.”Mạnh Thiểu Giác gật đầu, cười nói: “Nhưng bảo tàng là của Vân Trạch chúng ta,năm đó là Vân Di cường thế đoạt đi, hôm nay ta cũng chỉ muốn vật quy nguyên chủmà thôi.”
Vũ Văn Duệ cúi đầu nở nụcười cười một tiếng, “Việc này chỉ sợ không phải do ta làm chủ.”
Mạnh Thiểu Giác thở dài,“Vậy chỉ có thể như vậy.” Trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh, cao giọngnói: “Ai có thể bắt sống hoàng đế Vân Di, quan thăng nhất phẩm, thưởng vạnlượng hoàng kim!”
Lời này vừa xuống, sĩkhí của binh lính Vân Trạch rõ ràng phất cao rất nhiều, rống lớn kêu một tiếngxông qua chỗ ta bên này. Trên môi Vũ Văn Duệ vẫn mang ý cười, chẳng qua là conngươi mang hàn ý cũng đủ làm cho người ta đông lại, “Sống làm binh sĩ Vân Di,đương nhiên phải bảo vệ quốc gia. Ở biên giới đại quân đang chém giết, chẳng lẽchúng ta nơi này lại sợ thua bọn họ?”
Binh lính Vân Di nghevậy hô to “Bảo vệ quốc gia”, ra sức ngăn cản binh lính Vân Trạch, trong khoảngthời gian ngắn phải nói là khó phân cao thấp.
Mạnh Thiểu Giác hừ lạnhmột tiếng, mũi chân nhẹ nhàng điểm liền hướng phụ hoàng bên này nhảy tới, thânhình Vũ Văn Duệ động một chút liền đến trước người hắn, cười nói: “Mạnh công tửđích thân lên sân khấu sao? Vậy phải qua cửa của ta trước đã.”
Mạnh Thiểu Giác caogiọng cười to, “Có thể cùng Vũ Văn công tử so chiêu, Mạnh mỗ cầu còn khôngđược.”
Hai người vừa nói giỡnvừa xuống tay lưu loát. Chiêu thức của Mạnh Thiểu Giác gấp gáp bức người, còncủa Vũ Văn Duệ nhìn thì giống như nhàn nhã nhưng thực ra lại tinh xảo hóa giảimọi chiêu thức của hắn. Hai người ngươi tới ta lui qua mấy trăm chiêu, làmngười xem hoa cả mắt nhìn không kịp, mà hai đương sự kia cũng thật là, ngay cảthở cũng không thở gấp một tiếng.
Ta đánh giá tình huốngbốn phía, đầu kia Mạnh Thiểu Giác cùng Vũ Văn Duệ đang đấu đến phấn khích, binhlính Vân Trạch cùng Vân Di lại dần dần hướng ta bên này đi đến, mà phụ hoàng đãngất trên bàn. Ta dưới đáy lòng thầm mắng, thật sự là diêm vương thật X tiểuquỷ khó chơi. Ta khom lưng tiến lên đem phụ hoàng kéo xuống chỗ khác, quayngười lại liền thấy đại đao chói lóa vung xuống, ta đột nhiên cả kinh, vừa muốnné tránh thì thấy người cầm đao kia đã ngã xuống. Mục Nhất đứng trước mặt tamột bên ứng phó quân địch một bên nói: “Công chúa, bảo vệ hoàng thượng.”
Ta nghĩ, không phải vậysao, nếu như phụ hoàng bị bắt, sĩ khí binh lính khẳng định sẽ giảm sút mạnh,đến lúc đó, chuyện gì xảy ra cũng không thể nói trước được. Còn cái tàng bảo đồgì gì kia, tiền tài thực con mẹ nó hại người.
Phụ hoàng lúc này hơihơi có chút thanh tỉnh lại, nỉ non, “Nam nhi….Nam nhi.”
Ta nghe vậy cảm thấybuồn cười, Vũ Văn Duệ cùng các tướng lĩnh đang vì ông mà ra sức chém giết, màông lại nhớ nhung lẩm bẩm tên của nữ nhân nào đó? Tuy rằng là vì đang trúng mêhương, nhưng vẫn là người không chống đỡ được. Hay là vì Vân Di yên ổn mười mấynăm nay, cho nên chí khí ngút trời kia đều đã tiêu tan, chỉ còn lại nhàn hạngọt ngào?
Ta lười đi suy nghĩ mấyvấn đề này, kéo thân hình nặng nề của phụ hoàng dưới sự che chớ của Mục Nhấtchậm chạp hướng mạn cửa mà đi. Lúc này Mạnh Thiểu Giác đột nhiên mở miệng nói:“A Lam, nàng muốn mang hắn đi đâu?”
Tầm mắt bọn lính lập tứchướng về phía ta, ngay sau đó Mục Nhất liền bị rất nhiều binh lính Vân Trạchvây quanh. Ta kéo phụ hoàng đang còn nói nhỏ trốn đông trốn tây, trong lòngkhông biết đã đem Mạnh Thiểu Giác lật qua trở lại mắng bao nhiêu lần. Sự thậtchứng minh, thân hình nhu nhược nhỏ nhắn này của ta bây giờ không dùng được,không bao lâu động tác bắt đầu chậm chạp, mắt nhìn đao kiếm không có mắt đangmuốn hôn lên thân thể ta, giọng nói Tế Tế lại đúng lúc vang lên.
“Công chúa!” Tế Tế cầmđoản kiếm nhảy tới bên cạnh ta, “Công chúa mang hoàng thượng nhanh chóng chạyđi, nơi này đã có ta ứng phó.”
Sau ót ta là một mảnh mồhôi lạnh, cúi đầu nhìn phụ hoàng, cuối cùng nâng tay hung hăng tát hắn một cái.Thần sắc phụ hoàng thanh tỉnh một chút, ôm mặt trái tức giận nhìn ta, “A Lamngươi to gan lớn mật......”
Ta cười lạnh một tiếng,“Phụ hoàng, người nhìn một cái xem bọn lính bảo vệ người như thế nào.”
Phụ hoàng nghe vậy ngốcra, nhìn xung quanh tràn đầy máu tươi sau đó lắc lắc lư lư đứng lên, giọng nóikhàn khàn: “Chúng ta đi.”
Ta ước gì hắn nhanh lênmột chút, chẳng qua là lúc tiến đến cửa chuẩn bị chạy ra ngoài thì một trậntiếng tiêu tuyệt vời vang lên, rơi vào tai ta, trong thân thể liền truyền đếnmột trận đau đớn tâm tê liệt phế.
“A!” Ta nhịn đau khôngđược kêu ra tiếng, ôm bụng té xuống mặt đất, toàn bộ ý thức tập trung tại cơnđau đớn kịch liệt kia. Đầu óc ngay lúc này ngược lại thanh tỉnh khác thường.Mạnh Thiểu Giác né tránh chiêu thức của Vũ Văn Duệ sau đó lấy đoản tiêu ra rồithổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta bên này, con ngươi có một tia do dự chợt lóequa, sau đó liền thổi bay một khúc không gián đoạn. Động tác tiến công của VũVăn Duệ ngay tại lúc ta té xuống đất liền chậm lại, trên mặt vốn đạm bạc bâygiờ lại dâng lên nhợt nhạt lo âu.
Mạnh Thiểu Giác thấy thếliền đem đoản tiêu ném cho tướng lĩnh bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: “Tiếp tụcthổi cho ta.” Dứt lời liền tiếp tục cùng Vũ Văn Duệ so chiêu.
Tiếng tiêu ở trong taita quả thực giống như âm thanh đòi mạng, ta quay cuồng trên mặt đất không ngừnglăn qua lộn lại. Lực chú ý của Vũ Văn Duệ lần lượt bị từng tiếng kêu đau đớncủa ta phân tán, về sau trúng phải chiêu thức của Mạnh Thiểu Giác. Vết thươngtrên người Vũ Văn Duệ càng ngày càng nhiều, ta cố chết cắn môi, mùi máu chậmrãi xâm chiếm vị giác. Lúc này phụ hoàng đang thu thập vài tên lâu la, bảo hộta không bị thương. Kiếm của lâu la bị thương rơi xuống trên mặt đất phát ratiếng vang thanh thúy. Ta mạnh mẽ đập mạnh tay một cái xuống đất, run run vớitay tới chỗ kiếm.
Ta dùng sức cắn chặtrăng, dùng kiếm cố hết sức chống đỡ đứng dậy, hướng về phía đầu kia kêu mộttiếng, “Này, Mạnh Thiểu Giác.”
Tầm mắt Mạnh Thiểu Giáccùng Vũ Văn Duệ liền thoáng hướng qua chỗ ta bên này, động tác trong tay vẫnnhư trước không ngừng.
Ta âm thầm nuốt tiếngkêu đau đớn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt Vũ Văn Duệ, sau đó hướng MạnhThiểu Giác trào phúng mở miệng nói: “Ta thật không ngờ Mạnh công tử lại xem nhẹta như vậy, ta cũng không giấu giếm gì ngươi, cuộc đời này ta ghét nhất chínhlà từ ‘Uy hiếp’ này. Mặc kệ là đối với người khác, hay là chính mình.”
Con ngươi của Mạnh ThiểuGiác bỗng dưng thâm trầm, đen đặc sâu không thấy đáy.
Ta suy yếu xả môi cười,run run cầm lấy kiếm thản nhiên nói: “Không biết Mạnh thiếu đã nghe qua câu,thà làm ngọc vỡ, không vì ngói lành?”
Ta nói xong liền khôngchút do dự lấy kiếm nhắm ngay cánh tay mình cắt xuống, âm thânh lưỡi dao cắtxéo da thịt tại không gian hỗn loạn này có vẻ chỉ như bông lướt nhẹ, nhưng âmthanh này lọt vào tai ta lại phóng to hết cỡ.
Ta nhìn thẳng vào khuônmặt tuấn tú của Vũ Văn Duệ, ta chỉ có thể tranh thủ một giây kia thôi, mà hắn,nhất định có thể biết.
Ta là An Kha Lam, hắn làVũ Văn Duệ.
Chúng ta rất ăn ý vớinhau.
Mắt phượng của MạnhThiểu Giác hiện lên vẻ giật mình cùng một loại tình cảm phức tạp khác, động táctrong tay liền đi theo trì hoãn. Cho dù một giây sau hắn lập tức liền ý thứcđược ý đồ của ta, nhưng hắn cũng không cách nào ngăn cản được Vũ Văn Duệ tạithời điểm hắn ngẩn người liền xuống tay đánh văng cây kiếm của hắn, cùng lúcđem đoản tiêu kia hất xuống trên mặt đất.
Hết thảy đều là chỉ mànhtreo chuông.
Ta rốt cuộc chống đỡkhông nổi nữa liền ngã xuống, trên môi mang theo ý cười thản nhiên. Ta khôngthể phủ nhận rằng ta bị ánh mắt của Vũ Văn Duệ đứng chỗ kia mê hoặc. Khuôn mặttrong trẻo, vẻ mặt chuyên chú, cùng với, mắt hồ ly kia mang theo tia đau lòngcùng tức giận.
Trên môi Mạnh Thiểu Giácđã không còn tồn tại vẻ tươi cười, ánh mắt cũng lạnh như băng dị thường, “Mèocon, làm tốt lắm.”
Vũ Văn Duệ một cước đemđoản tiêu đá văng vào cây cột, xem nó vỡ tan tành thành từng mảnh. Hắn nheonheo mắt hồ ly dài nhỏ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “An Kha Lam, xemta làm thế nào xử muội.”
Ta không kìm được gợi lênkhóe môi, cúi đầu lên tiếng, “Được.”
“A Lam!” Phụ hoàng điđến bên cạnh ta, “Con không sao chứ?”
Ta nhìn hai người bênkia đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, hít vào một hơi thật sâu, “Không cóviệc gì.”
Lần này ta cùng phụhoàng cuối cùng cũng có thể an toàn từ thiên sảnh chạy ra, ta ôm cánh tay bịthương đi theo phụ hoàng rẽ đông chuyển tây ở trong cung, cuối cùng mới pháthiện mình đang đi đến chỗ núi giả. Vẻ mặt phụ hoàng chuyên chú không biết đangtìm cái gì, ta trong lúc mất máu rất nhiều đoán hắn nhất định đang tìm chỗ ẩnnấp tại đây. Ai~, trong cung mật đạo rất nhiều.
“Phụ hoàng,” Ta nhịnkhông được mở miệng, “Con nói người có thể nhanh một chút được không, conchoáng váng.”
Phụ hoàng quay đầu nhìnta liếc mắt một cái, thoáng giảm tốc độ, “A Lam, con......Con không ngốc?”
Ta kéo kéo bờ môi táinhợt, “Người đương nhiên chưa từng gặp qua con như vậy.”
Phụ hoàng trầm mặc,chuẩn bị mở miệng nói chuyện liền phát hiện phía sau đột ngột phóng tới vô sốđoản tên. Một tay phụ hoàng ôm ta vào trong lòng hắn bảo vệ, vừa ôm lấy ta vừanhanh chóng di chuyện vào trong núi giả.
“A......” Hắn đột nhiêndừng lại, thân mình buộc chặt.
Ta ý thức đã có chút mơhồ, “Phụ hoàng?”
“Không có gì.” Hắn ôm talực đạo xiết chặt, nói tiếp: “Đi.”
Phụ hoàng không biếtgiật giật chỗ nào làm núi giả vốn hoàn mỹ liền tách ra một cửa. Hắn mang theota lách mình vào cửa, sau đó cửa liền rất nhanh đóng lại, không gian bên trongim lặng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trầm trọng của nhau.
“A Lam.” Hắn đột nhiênmở miệng, giọng nói già nua giống như đã già đi mấy chục tuổi.
Ta cố gắng khống chếkhông ắt mình nhắm lại, hàm hồ đáp: “Phụ hoàng?”
“A Lam, con nhớ kỹ, bêntrong chân phải cái ghế dựa thứ ba bên trái thư phòng của ta.” Giọng nói hắncũng thấp xuống, “Nhớ kỹ, là cái thứ ba.”
Ta lúc này đã lâm vàotình trạnh nửa hôn mê, không hiểu hắn nói là có ý gì, chỉ rõ ràng nhớ kỹ nhữnglời này.
Bên trong chân phải cáighế dựa thứ ba bên trái thư phòng.
Ta vô ý thức lập lại mộtlần, sau đó liền lâm vào hôn mê. Sau khi hôn mê, ta mơ mơ màng màng nghĩ, tachảy rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay của ta, thực ẩm ướt thực nóng.
Nắm tay người kéo người đi Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh