Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#34
hap 34: Rung động
"Giá như có ai đó bên cậu, cậu sẽ không cô đơn, sẽ không phải yếu đuối như vầy"
--//---
Nước mắt của Vũ Phong chảy dài trên má, cậu chẳng quan tâm. Trước mắt cậu mọi thứ tối đen, cậu cảm thấy trống rỗng.
Chợt cậu cảm giác ai đó đang ôm mình, cảm giác thật ấm áp cậu lại càng rúc người vào trong cái ấm kia
-Không sao đâu, mọi thứ ổn rồi, không sao-cô khẽ vỗ lưng Vũ Phong
"Là chị?"-Vũ Phong khẽ đưa tay ôm cô chặt hơn như cô là nguồn sáng duy nhất cứu cậu. Cậu đã quá cô đơn. Giọt nước mắt còn động trên mi mắt của Vũ Phong lăn xuống
-Cám...ơn chị-cậu thều thào với giọng đứt quảng
...
Vũ Phong khóc cho đến khi kiệt sức thì chìm vào giấc ngủ. Ngọc Khuê nhìn cậu
"Rõ ràng là rất đau nhưng lại cố tự chịu đựng một mình"-cô nheo mày. Cơ thể cậu rất yếu phải ăn tẩm bổ lại
Cô khẽ đặt tay lên trán
"Ashi, nhiễm lạnh mà sốt luôn rồi. Chăm sóc người ta thì giỏi còn bản thân thì"-Cô thở dài, hôm nay mệt rồi
...
Khẽ mang tạp đề vào, cô hít một hơi thật sâu
-Hôm nay, mình sẽ phải tự nấu ăn-Ánh mắt cô bừng bừng tự tin
Sau 15 phút mò mẫn cuốn sách nấu ăn
-Hừm,... Nó cũng đơn giản mà nhỉ? Chỉ làm theo hướng dẫn là ok-cô cười tự tin
Sau 10 phút
-...Sao mọi người lại nói nấu ăn rất dễ nhỉ?-Cô ngồi gục trên bàn đầy chán nản
Sau 20 phút~~
-Cuối cùng một bát nóng hổi đã xong. Tốt nhất thành quả phải đáng sức lao động của mình-cô đưa tay lau mồ hôi
Cô cầm bát cháo lên phòng Vũ Phong, giờ này chắc cậu ấy tỉnh rồi.
-Phong ơi, em tỉnh chưa?
-...
"Chưa tỉnh nữa hả"-cô khẽ bước vào đặt bát cháo trên bàn, quay qua nhìn Vũ Phong. Mi mắt cậu cứ rung rung, má bắt đầu hơi ửng đỏ.
"Ầy, thức rồi mà giả vờ. Trêu một chút cũng được nhỉ?"
-Haizz, mình có nên đi về không nhỉ? Mình đã chăm sóc ai đó còn nấu cháo mà người ta vẫn không vẫn tỉnh dậy. Haizz buồn ghê-cô giả vờ sầu não
Cảm nhận người nằm trên giường bắt đầu nhăn mày, cô cười
-Chắc không sao đâu nhỉ?-Cô đứng dậy định bước đi thì cảm nhận có lực kéo mình lại
Vũ Phong khi nghe cô nói muốn ra về thì rất sợ hãi. Khi cô đứng dậy vừa tới cửa, cậu mở mắt bật người dậy, cánh tay không biết từ lúc nào nắm lấy cánh tay của Ngọc Khuê. Ánh mắt có phần hốt hoảng, sợ hãi.
Ngọc Khuê cười, xoay người qua, đưa tay sờ trán Vũ Phong. Hành động bất chợt nhưng tự nhiên của cô khiến khuôn mặt Vũ Phong ửng đỏ lên.
-Bớt sốt rồi đó-cô cười
-Mau ăn cháo đi, chị phải vất vả lắm mới làm được đấy-cô đưa mắt đầy trông đợi
-Dạ-cậu đỏ mặt
-Em cứ cư xử bình thường đi. Muốn nói gì hay buồn gì có thể nói chị nghe, chị luôn sẵn sàng
-Em biết rồi-mi mắt cậu rủ xuống
-Nào, ăn đi. À chị đã cố gắng rất nhiều để làm nó đó. Em nên trả ơn chị đi-cô cười
-Trả ơn?-cậu nhìn cô đầy bất ngờ
-Ầy, em biết chị phải chăm sóc em còn nấu cháo cho em nữa. Chị chỉ yêu cầu 1 việc thôi
-Được rồi-Vũ Phong khẽ cười
-Bây giờ, em ăn hết cháo đi nhé. Đó là tất cả công sức của chị, em phải trân trọng nó đấy-cô cười rồi bước ra cửa
-Chị đi dọn dẹp đồ một chút
Cô khẽ đóng cửa, dựa lưng vào cửa
"Em ấy lúc nào cũng vậy. Luôn cố gắng gượng cười trong nhiều hoàn cảnh. Em ấy đã từng chịu những gì? Trong truyện chưa từng đề cập đến nó nhỉ? Ngày mai nên mời em ấy đi chơi"
...
Vũ Phong ngồi trên giường, cậu nhìn hướng Ngọc Khuê đã đi rồi cười. Cậu đưa mắt nhìn xuống bát cháo
"Cô đã tự tay làm cho cậu cơ đấy"-cậu mỉm cười
"Nếu cô cứ như vậy, chắc cậu sẽ không thể rời xa cô mất"
...
-Phong à,...-Ngọc Khuê bước vào phòng Vũ Phong
-Sao vậy chị?
-Em...có sao không?-cô cố gắng hỏi
-Hả??
-À vậy thôi, không có gì đâu. Chị chỉ nói...chị chuẩn bị về rồi
-Chị về?
-Ừm, chị đã đi mà không về một đêm rồi ba mẹ chị sẽ lo lắng. Mà ngày mai em rãnh không?
-Vậy à. Ngày mai em rãnh-cậu hơi buồn khi chị về nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười
-Ừm, mai đi chơi với chị nha. Coi như đó là yêu cầu của chị-cô cười
-Được, chị
...
-Em nhớ chăm sóc sức khoẻ, mai gặp nha~~-cô đứng trước cửa
-Em biết rồi-Vũ Phong vẫn cười nhưng không giấu nổi ánh mắt có chút đau buồn
Cô đã nhìn thấy ánh mắt kia
-Phong à-cô ôm Vũ Phong vào lòng
-Em đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa. Ai cũng có lúc yếu đuối và đừng gượng cười như thế. Chị không thích tí nào.
-...Em hiểu rồi-cậu nhìn chị rồi cười
"Em sẽ luôn nở nụ cười khi có chị bên cạnh"
...
Cậu đứng nhìn cô rời đi
-Chắc...em đã thích chị rồi-cậu cười, nụ cười toả sáng như nắng, khuôn mặt cậu ửng hồng trong khí mùa đông lạnh giá. Có lẽ mùa đông năm nay cậu sẽ không còn cô đơn nữa
_______________
Give Love~~ Give Love~~
Vũ Phong crush Ngọc Khuê rồi ^^
~~
Vote và bình luận cho au
#MiYeon
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73