Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 86: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Bảy)
hìn thấy phụ thân Thúy nhi cả người đầy máu bò về phía mình, Sở Phương trong lòng dâng lên đau xót, chuyện cũ từng việc từng việc hiện lên trước mắt hắn.
Nhớ lại ngày đó khi phụ thân phụ mẫu của hắn vừa mới qua đời, đều là phụ thân của Thúy nhi chiếu cố đến như chính phụ thân của hắn vậy, tuy rằng bản thân hắn quả thực rất quật cường không cần ông trợ giúp, nhưng, mỗi khi đến ngày lễ, phụ thân Thúy nhi vẫn luôn gọi hắn đến nhà, làm rất nhiều thức ăn ngon cho hắn… …
Còn có Thúy nhi, thực đúng là một cô bé ngốc… …
Cách làm của hắn hôm nay quả thật là hơi quá đáng, nhưng nếu không làm như vậy, chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào với nàng ấy ở cùng một chỗ được. Nghĩ tới nàng, trong lòng lại dâng lên ấm áp.
Nụ cười sáng lạn như hoa xuân, thanh âm ôn uyển động lòng người … … Hết thảy hết thảy của nàng ấy đều làm cho chính hắn không có cách nào buông xuống được. Vì nàng ấy, hy sinh cái gì cũng đều là đáng giá!
Cho nên, Sở Phương không muốn nàng với mình giống đôi tình nhân khiến người ta thổn thức của thôn Nhạn Đề trong truyền thuyết kia, rơi vào kết cục thê thảm đến vậy, phải bỏ ra cái giá là sinh mệnh, đến cuối cùng lại vẫn rơi vào kết cục chia ly!
Sở Phương hắn tuyệt đối không phải là người để mặc cho vận mệnh xoay vần. Là một nam nhân, hắn muốn cho nàng một cuộc sống tốt nhất, còn phải sinh một đàn con nữa, cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ vô ưu, để bù lại những tháng ngày hiu quạnh thê lương khi còn nhỏ của mình.
Sở Phương đang thiết tưởng tới cuộc sống tương lai tốt đẹp, rõ ràng là đang phân thần ở thời điểm không nên này. Đám người bên cạnh vẫn đang bị áp lực bất mãn, hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm đó. Một người nam nhân tâm mi cao lớn đứng sát hắn liền thừa dịp hắn không chú ý, bèn nhặt lên thanh đồng du trản rơi trên mặt đất ném thật mạnh về hướng phần đầu của Sở Phương!
Đợi khi Sở Phương phát hiện ra, thì du trản kia đã sắp đập vào chân mày của hắn, Sở Phương biết rõ không tránh được đành nhắm hai mắt lại. Song, chờ đợi hồi lâu, du trản kia vẫn không thấy rơi xuống, bên tai lại liên tiếp vang lên tiếng kêu thê thảm.
Sở Phương vội vàng mở mắt, thảm cảm không tưởng tượng được trước mắt làm cho hắn hoàn toàn sợ đến ngây người!
Cuộn da người trong tay không biết từ khi nào đã bay ra ngoài, từ cuộn da người bay ra đám sương đen dày vô cùng, đám sương đen đó dần dần biến thành hai cánh tay thật lớn vươn ra, đem mọi người trong nhà đều túm hết lên, sau đó xé ra!
Không lâu sau, trên mặt đất đã đầy những mảnh thân thể cùng với chân tay đã cụt bị tàn phá thành những mảnh nhỏ, mùi máu tươi nồng đậm từng trận đánh úp lại, làm cho Sở Phương quá mức sợ hãi nhịn không được mà buồn nôn.
Kỳ thật điều này vẫn chưa là gì, những tiếng kêu gọi thê lương thảm khốc, mới gây nên sự chấn động thật sâu nơi đáy lòng yếu ớt của Sở Phương. Hắn chưa từng cho rằng mình là một kẻ yếu ớt, thậm chí còn cảm thấy được bản thân trời sinh đã là kẻ lãnh khốc vô tình, chỉ trừ với nàng ấy ra.
Nhưng tới hôm nay Sở Phương lần đầu cảm nhận được, bản thân cũng có một mặt yếu ớt. Khi hắn nhìn đến những tộc nhân đã cùng ở chung từ nhỏ đến lớn, bị bàn tay khổng lồ vô hình màu đen xé nát, vẫn đang cố sức giãy dụa; khi hắn nhìn tiểu hài tử chỉ mới có mấy tuổi, còn không kịp kêu cứu, tựa như là phế vật rơi xuống một bên; khi hắn nhìn thấy Thúy nhi toàn tâm toàn ý yêu mình, bị bàn tay đen đó kéo ra khỏi lòng của phụ thân, bị xé ra chỉ còn lại có một cái cánh tay cùng với thân thể; khi hắn nghe được phụ thân của Thúy nhi, tộc trưởng của tộc nhân nhìn thấy bạn bè cùng thân nhân của mình bị giết hại bi thảm như thế, lớn tiếng lập hạ độc chú: “Sở Phương hắn cùng với đời sau,nhất định nhiều thế hệ phải nhận hết khi dễ, cô độc sống nốt quãng đời còn lại, không có cái kết tốt đẹp!” … …
Hắn đã sợ, thật sự sợ. Chẳng những sợ, hơn nữa còn hối hận. Song, tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Thúy nhi nhìn Sở Phương, để lộ ra thần sắc cầu cứu, vươn cánh tay bị biến hình đến thảm hại về phía hắn: “Cứu ta… …Cầu xin huynh……hãy cứu ta… …”
Sở Phương nhìn cánh tay dính đầy máu kia, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước.
Chỉ một bước này, đã làm cho Thúy nhi hoàn toàn thất vọng! Sắc mặt của nàng từ vẻ cầu xin, đến tuyệt vọng; lại theo tuyệt vọng biến thành phẫn nộ, cuối cùng, liền hóa thành lửa giận hừng hực cùng với oán hận cực độ, nàng khàn giọng hô lên: “Sở Phương! Ta trù ngươi cả đời cô quạng khổ sở, muốn chết cũng không chết được
Sau khi hô lên chữ cuối cùng, Thúy nhi liền bị bàn tay khổng lồ kia cuốn đi, không biết biến mất ở phương nào. Theo sự biến mất đó, còn có tất cả tộc nhân. Chỉ còn lại mặt đất đầy máu tươi, đã chứng kiến thảm kịch phát sinh này.
Sở Phương hoàn toàn ngây ngốc ra đó chỉ cảm thấy giật mình như mộng, có điều đây là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại, cũng đã nước mắt rơi đầy mặt.
Cuộn da người không biết từ khi nào, đã lại lần nữa bay trở về trong tay Sở Phương. Hắn vội vàng đem cuộn da người vứt ra thật xa, bản thân thì liều mạng đào tẩu.
Bách Phú nhìn thấy thảm cảnh đó, cũng nhịn không được mà rơi lệ. Nhưng đồng thời trong lòng nghi vấn cũng chợt dâng lên: cuộn da người không hề bị Sở Phương lấy đi mà? Sau đó, lại kỳ quái liếc mắt nhìn một cái cuộn da người vừa bị vứt ở góc tường.
Ấy? Sao lại không thấy nữa rồi? Bách Phú nhìn quanh bốn phía, song thế nào cũng không tìm thấy nữa.
“Đừng tìm nữa, cuộn da người đó đi theo hắn rồi.” Thúy nhi chậm rãi nói.
Bách Phú nhìn Thúy nhi, nhẹ nhàng nói: “Cô để cho tôi thấy là những thứ này đó sao? Kỳ thật tôi cũng có một đồ vật này muốn cho cô xem…” Nói xong, Bách Phú lấy từ trong túi ra cây gậy nhỏ mà Từ lão bà đã đưa cho bọn họ, “Kỳ thật, Sở Phương vẫn luôn đeo nó ở trên người…”
Vừa thấy chìa khóa mật thất, Thúy nhi lập tức vươn tay ra muốn cầm lại.
Nhưng Bách Phú lại thu tay về, kiên định nói: “Nếu muốn lấy đi, trước hết phải đem các bạn của tôi giao lại cho tôi đã!”
Thúy nhi nhìn Bách Phú một hồi, bèn giơ tay đẩy Bách Phú một cái.
Bách Phú không hề có sự chuẩn bị tức khắc mất đi cân bằng, ngã vào giữa một cơn lốc xoáy màu đen.
“A a a
Bách Phú kêu thảm thiết một tiếng, theo cơn lốc xoáy màu đen ngã rơi xuống mặt đất.
Đau quá ~~ Bách Phú sờ sờ cái PP ( là cái mông đấy ạ ^^ ) đang đau đớn của mình, đến nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, trong lòng mắng Thúy nhi sao mà độc ác thế. Đang lúc tự lẩm bẩm với mình, Bách Phú lại nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Bách Phú, là cô sao?”
Lăng Hạo! Bách Phú lập tức nhảy dựng lên, song chung quanh đen tuyền cái gì cũng không rõ, Bách Phú đành phải thật cẩn thận gọi: “Lăng Hạo ~~ Anh Đào ~~ là hai người sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, là chúng tôi, Bách Phú, cô đang ở chỗ nào thế?”
“Trời ạ, rốt cục cũng tìm được hai người, tôi ở trong này, mau đến đây!”
Theo tiếng gọi của Bách Phú, Lăng Hạo cùng với Anh Đào rốt cục cũng tìm đến được.
Vừa nhìn thấy hai người họ bình an vô sự, Bách Phú vui vẻ đến thiếu chút nữa lại chảy nước mắt, “Rốt cục cũng tìm được hai người… Kỷ Nhan, Dịch Đạo còn có cả Thợ săn đều đang ở bên ngoài chờ hai người đấy!”
“Bọn họ cũng đến đây?” Lăng Hạo vừa nghe thấy lời Bách Phú nói, cũng vô cùng kích động.
“Đúng vậy!” Bách Phú nói xong, lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Anh Đào, “Anh Đào, em suýt dọa chết chị đấy! Cảm tạ ông trời, may mà em không có việc gì!”
“Thực xin lỗi, chị họ.” Anh Đào cúi đầu, thanh âm chẳng to hơn tiếng muỗi kêu là mấy.
“Nhưng giờ chúng ta phải làm thế nào mới rời đi được? Chúng tôi đi tới đi lui, đều không thể đi ra khỏi gian nhà lớn này!” Lăng Hạo lo lắng nói, “Cô là từ đâu tới đây thế?”
Bách Phú cau mày, nghiêm túc chỉ chỉ lên màn lốc xoáy màu đen trên đỉnh đầu.
Lăng hạo nhìn đám lốc xoáy quỷ dị kia, buồn bực hỏi: “Vậy chúng ta nên đi lên như thế nào đây?”
Bách Phú buồn rầu lắc lắc đầu, nói một câu: “Không biết nữa.”
Lăng Hạo và Anh Đào nghe xong nhất thời đều cảm thấy đầu choáng váng.
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s