Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58 - 59
hương 58: Đấng cứu rỗi lại là Lâm tiểu đệ
Mùa thu đến thật rồi, sau một cơn mưa lạnh lẽo, không ai phủ nhận được rằng mùa hè đã kết thúc.
Tâm trạng con người có liên quan đến thời tiết không? Có, nhìn vẻ mặt nặng nề của Tấn Tuyên mấy hôm nay là biết. Anh rất ghét trời mưa, ghét đến mức để lộ ra ngoài mặt.
Lâm Ngữ Âm cảm nhận rõ sự bức bối của Tấn Tuyên. Ai chào hỏi gì anh cũng tỏ ra vẻ e ngại khiến Lâm Ngữ Âm thấy rất lạ. Chẳng phải Vu Tiệp không muốn bỏ cuộc sao? Thấy điệu bộ của anh thì rõ ràng họ đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại rất phức tạp! Chẳng lẽ Vu Tiệp đã hiểu ra, không tranh giàng với mình nữa?
Lâm Ngữ Âm cố nén suy nghĩ đó lại, gọi Tấn Tuyên đến văn phòng.
Tấn Tuyên sa sầm mặt bước vào, đóng cửa lại, không ngước mắt nhìn, chỉ đứng im lìm bên cửa như khúc gỗ.
Lâm Ngữ Âm nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Tấn Tuyên, hai hôm nay anh sao thế?”
Tấn Tuyên lãnh đạm ngước lên, lạnh lùng đến: “Không có gì thì tôi ra đây”. Nói xong, anh quay đầu định bỏ đi. Lâm Ngữ Âm cuống lên gọi to: “Tấn Tuyên!”. Rồi đứng lên đến trước mặt anh, tiếp tục: “Em…”. Lâm Ngữ Âm chần chừ, chạm vào mắt anh, cô dịu giọng: “Nếu mệt quá thì có cần về nhà nghỉ ngơi nửa ngày không?”
Tân Tuyên nheo mắt, liếc nhìn cô ta: “Được” rồi quay người ra ngoài.
Bàn tay Lâm Ngữ Âm đưa lên rồi bất lực nhìn theo bóng dáng khuất dần sau cửa.
Cô phải làm sao thì anh mới đón nhận? Tại sao anh không hiểu được rằng cô chỉ muốn cho anh những điều tốt nhất?
Tấn Tuyên nói với phòng Nhân sự một tiếng rồi xách laptop vào thang máy.
Anh chẳng muốn làm gì cả, công việc trở nên rất xa lạ, con người cũng trở nên xa lạ. Anh không hiểu nổi, rõ ràng là những người thân quen, tại sao lại trở nên xa lạ đến thế.
Ra khỏi thang máy, Tấn Tuyên móc điếu thuốc ra châm, chậm rãi đi ra ngoài. Thấy mưa bay ngoài kia, tâm trạng anh càng thêm nặng nề, đến thứ thời tiết quái quỷ này cũng phiền phức quá. Bây giờ, anh chỉ muốn tìm ai đó để đánh nhau một trận.
Mặc kệ trời vẫn mưa lâm thâm, anh lao thẳng vào màn mưa, mặc nước mưa tạt ướt mặt mình, mát lạnh và ẩm ướt, nhưng anh không chút cảm giác, so với nỗi lạnh giá trong tim thì thật chẳng thấm vào đâu.
Đang định qua đường thì phía sau có tiếng gọi vọng đến, Tấn Tuyên ngẩn người, chậm rãi quay lại nhìn. Anh nheo mắt lại, dần hồi tưởng lại, cuối cùng đã nhớ ra, Lâm Hữu Nam!
Lâm Hữu Nam đứng ở cổng toà nhà, nhìn thấy anh quay lại từ phía xa bèn chạy đến chỗ anh, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Tấn Tuyên hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn cậu, họ thì có chuyện gì mà nói. Tấn Tuyên nhếch mép, khẽ hừ một tiếng rồi quay người đi sang đường.
“Chuyện của Vu Tiệp” Lâm Hữu Nam có lẽ không ngờ được anh lại bỏ đi nên vội vã hét lên.
Tấn Tuyên đã nhấc chân lên nhưng rồi lại thu về, quay người lạnh lùng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Lâm Hữu Nam, ánh mắt bắt đầu tỏ ra do dự.
“Không vì chị ấy thì còn lâu tôi mới gặp anh”. Lâm Hữu Nam nhìn anh, hậm hực lườm một cái. Đừng tưởng cậu thích gặp Tấn Tuyên, nếu không phải vì Vu Tiệp thì cậu thèm vào, cứ để mặc anh ta buồn bực chết quách đi, ai bảo lần nào Tấn Tuyên cũng không nể mặt cậu.
Cuối cùng, Tấn Tuyên cũng mở miệng: “Chuyện gì?”
Lâm Hữu Nam cau mày nhìn anh: “Nói ở đây? Anh không sợ cảm lạnh, nhưng tôi sợ tóc mình bị hỏng mất”. Cậu không định nói chuyện ở đây vì nếu bất cẩn sẽ bị bố và bà gái già kia phát hiện ra mất.
Hai người vào một quán cà phê gần đó, phục vụ mang cho mỗi người một ly nước lọc rồi lui xuống.
Lâm Hữu Nam trừng mắt với Tấn Tuyên, đồ hẹp hòi, cà phê cũng không mời mình, sao mình lại đến giúp anh ta nhỉ? Bỏ đi, bỏ đi, tên này có lẽ chỉ biết quan tâm Vu Tiệp thôi. [tội bạn LHN woa đến jup mà chỉ đc ly nc lọc  ]
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tấn Tuyên bắt đầu tỏ ra nóng nảy, tên quỷ nhỏ kia có chuyện gì, có thì nói nhanh lên, anh chẳng rãnh rỗi nói chuyện phím với cậu ta.
“Có phải anh từ chối đi Singapore không?” Lâm Hữu Nam bất lực, thôi kệ, vòng vo mãi cậu cũng mệt, cứ nói thẳng ra thì hơn.
Tấn Tuyên trợn mắt không nói gì, đôi mắt dài mỗi lúc một nheo lại, cậu ta định đến đây nói chuyện chơi thôi à?
“Vu Tiệp có muốn anh đi không?” Lâm Hữu Nam cũng nhăn mặt, không chịu phối hợp thì lão đâu mặc xác nhé.
“Nói vào vấn đề chính đi”. Tấn Tuyên không còn chút kiên nhẫn nào nữa, quả nhiên làm lãng phí thời gian của anh. “Không có gì thì về nhà chơi đi”.
Lâm Hữu Nam nghe thế thì nổi cáu, loại người gì thế này, nếu không vì Vu Tiệp thì đánh chết cậu cũng không thèm quan tâm chuyện của anh ta: “Mẹ kiếp, tôi chưa nói xong mà anh sốt ruột cái gì, thảo nào Vu Tiệp không cần”.
Ầm, câu nói này như dây dẫn lửa, cơn giận của Tấn Tuyên đã bùng nổ: “Liên quan chó gì đến cậu”.
Những người xung quanh đều giật nảy mình vì tiếng gầm của Tấn Tuyên, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hai người.
Lâm Hữu Nam cũng giật thót mình sợ hãi, ngượng ngùng liếc nhìn mọi người, khẽ cảm thán. Thôi bỏ đi, xem như lão đây sợ anh, bây giờ không chọc anh nữa. [ bó tay bạn LHN ] “Tôi đến đây là để báo cho anh biết, có lẽ Lâm Ngữ Âm đã gặp riêng Vu Tiệp”.
Cơn giận trên mặt Tấn Tuyên vẫn chưa tan, anh trừng trừng nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên sắc nhọn, lặng lẽ đợi Lâm Hữu Nam nói tiếp.
“Tôi biết chuyện anh từ chối ra nước ngoài, cãi nhau với gia đình, thậm chí ngay cả Vu Tiệp cũng rất áp lực. Lâm Ngữ Âm luôn tìm cách để anh đồng ý, mà anh không chịu thì chị ta sẽ không buông tha đâu, nên chắc chắn chị ta đã tìm đến Vu Tiệp. Hôm qua, tôi đã gặp Vu Tiệp, thấy chị ấy buồn nên đoán là những lời Lâm Ngữ Âm nói đã có tác dụng” Lâm Hữu Nam chậm rãi nói.
“Sao cậu biết Lâm Ngữ Âm đã đến tìm Vu Tiệp?” Tấn Tuyên từng bước chứng thực suy nghĩ của mình.
“Tôi nghe chị ta nói nếu Vu Tiệp vẫn đeo dính lấy anh thì chị ta sẽ tìm cách đối phó”. Lâm Hữu Nam nhớ đến giọng điệu chị ta thì lại thấy giận dữ. Chị ta dám ra tay với Vu Tiệp cậu sẽ không để chị ta đắc ý. [đúng là A Nam ]
“Vu Tiệp chưa chắc đã nhận lời” Tấn Tuyên vẫn nghi ngờ.
“Vậy tại sao anh lại ủ rũ? Nếu Vu Tiệp không nói gì với anh thì anh buồn phiền cái quái gì chứ?” Lâm Hữu Nam chịu không nổi, hừ mũi tỏ vẻ khinh thường. Nghĩ cậu là trẻ con à, trên mặt anh ta viết rõ bốn chữ “Tôi rất buồn phiền” còn gì.
Tấn Tuyên tư lự một lúc rồi mở miệng: “Tại sao cậu lại nói với tôi?” “Vì Vu Tiệp” Lâm Hữu Nam nói ngắn gọn, rõ ràng những suy nghĩ của mình. “Hơn nữa tôi cũng không muốn bà già thối tha kia đắc ý”. Cứ nghĩ đến chuyện Lâm Ngữ Âm bày trò với bạn mình là cậu lại thấy căm hận.
Tấn Tuyên nheo mắt tham dò gương mặt trẻ trung đó, tuy toát ra vẻ giận dữ nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự quan tâm. Tấn Tuyên dần dần hiểu ra, hồi lâu sau mới thốt lên một câu: “Cậu thích Vu Tiệp?”
Lâm Hữu Nam đờ ra trước câu hỏi đột ngột đó, sắc mặt từ xanh chuyển sang tím, dường như tâm sự bị nhìn thấu, cậu cuống quýt hét lên: “Anh nói bậy gì thế?” [sao ngày càng kute thế này ]
“Hừ, thích cũng vô dụng, cô ấy chỉ thích tôi” [hợi bị tự tin à ]. Mắt Tấn Tuyên lấp lánh nụ cười, cậu bé này cũng không đáng ghét lắm, bóng đen u tối trong lòng anh dần biến mất. Nói xong anh xách laptop sải bước bỏ đi.
Lâm Hữu Nam tức tối đấm mạnh lên salon, cái gã ấy, đúng là tức chết đi thôi, sao lại có loại ấy chứ, sao Vu Tiệp lại mù quáng thích gã đàn ông xấu xa đó??? [con gái bây giờ theo xu hướng thích con trai xấu xa mà bạn ]
Lâm Ngữ Âm mừng thầm khi thấy Tấn Tuyên đang đứng trước cửa toà nhà, anh đang đợi cô sao? Cô sung sướng chạy đến chỗ anh. [mợ tưởng bở à =.=]
“Sao vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi?” Lâm Ngữ Âm thắc mắc.
“Tôi có chuyện muốn nói” Tấn Tuyên nói xong bèn đi về phía bãi đậu xe, Lâm Ngữ Âm ngẩn người rồi vội vã theo sau. Cuối cùng, Tấn Tuyên đã chịu chủ động tìm cô rồi.
Hai người ngồi trong xe Lâm Ngữ Âm, bãi đỗ xe rộng rãi yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng đến tiếng xe nghiến trên mặt đường nhựa.
“Tấn Tuyên, chuyện gì thế?” Lâm Ngữ Âm hào hứng hỏi.[ coi chừng mừng hụt đó ]
“Đừng đến làm phiền Vu Tiệp nữa” Tấn Tuyên nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lẽo như ở Bắc cực.
Sắc mặt Lâm Ngữ Âm đột ngột sa sầm, cô không ngờ Tấn Tuyên chủ động tìm mình lại cũng vì con bé kia, tính khí tiểu thư trỗi dậy: “Con mắt nào của anh thấy em đến làm phiền con bé đó?”
“Lâm Ngữ Âm tôi biết tại sao cô cứ bắt tôi phải đi Singapore. Hừ, những lời cô nói với bố tôi chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, còn suy nghĩ thật của cô thì chưa nói cho ông nghe chứ gì?” Anh vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Lâm Ngữ Âm đờ người trước ánh mắt đó, đôi mắt kia như nhìn thấu trái tim cô khiến cô lúng túng định biện bạch.
Tấn Tuyên không cho cô cơ hội đó, lạnh lùng nói hộ: “Cô chỉ muốn lôi kéo tôi để củng cố thêm địa vị trong công ty thôi”. Thấy cô mở miệng định nói, anh lại cười nhạt: “Đừng nói những lời quỷ quái như thích tôi này nọ, loại đàn ông nào mà cô chưa từng gặp qua? Nếu không vì tôi có thể giúp cô tranh thủ sự tín nhiệm của Tổng giám đốc Lâm thì có lẽ tôi cũng chỉ là trò đùa của cô mà thôi”.
Sắc mặt Lâm Ngữ Âm tái xanh, ánh mắt trở nên kì dị, cuối cùng cô cười, quả nhiên Tấn Tuyên là người đàn ông cô cần.
“Em thích anh thật lòng” người đàn ông này không chỉ có tướng mạo làm cô rung động, mà khí phách cũng khiến cô điên đảo, anh có khí chất mà những người ở độ tuổi này không có được.
“Nếu bây giờ em muốn anh rời bỏ công ty, anh có chịu không?” Tấn Tuyên nhìn Lâm Ngữ Âm, cô gái này không ngốc, lẽ nào cô ta chịu vì một cành hoa mà bỏ cả khu rừng?
“Tấn Tuyên em có thể cho anh tất cả những gì anh cần” Lâm Ngữ Âm tránh né, quyến rũ anh bằng lợi ích.
“Đừng quên tất cả những gì cô có đều là của nhà họ Lâm, nếu cậu em trai của cô, Lâm Hữu Nam trưởng thành rồi, cô nghĩ cô còn được gì ở công ty?” Đó mời là điều cô ta lo lắng nhất, dù sao đi nữa Lâm Ngữ Âm cũng vẫn là phụ nữ, sự nghiệp của Lâm Chấn Đồng cuối cùng cũng sẽ giao lại cho con trai duy nhất là Lâm Hữu Nam. Tất cả những gì cô ta làm hiện nay chẳng qua là làm thay Lâm Hữu Nam thôi, không lo lắng sao được?
“Anh…” Lâm Ngữ Âm bị chạm đến vết thương lòng sắc mặt càng tệ hơn.
“Ngữ Âm, tự cô nghĩ cho kỹ, cô cần sự nghiệp hay là tình yêu? Cho dù tôi đi Singapore thì giữa chúng ta cũng chẳng thể có tình yêu nên đừng hãm hại Vu Tiệp. Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này”. Nói xong, Tấn Tuyên lặng lẽ chờ phản ứng của Lâm Ngữ Âm.
Lâm Ngữ Âm do dự hồi lâu, cuối cùng ngước lên nhìn anh: “Anh thật sự yêu con bé ấy đến thế à?”. Nếu đàn ông vì một người con gái mà từ bỏ cơ hội lớn như vậy thì được gọi là si tình hay ngu ngốc?
“Cô ấy là người con gái duy nhất có sức ảnh hưởng với tôi”. Tấn Tuyên nhớ lại hôm trước, anh bị Vu Tiệp làm cho mất cả lý trí, thậm chí suýt nữa còn… Nhớ đến đó, tim anh thắt lại, anh yêu cô nên mới bị cô làm tổn thương nặng đến thế.
Lâm Ngữ Âm nhìn nét nhớ nhung dần xuất hiện trên gương mặt Tấn Tuyên, thấy vừa ghen tỵ vừa xót xa. Tại sao cô cố gắng đến thế mà vẫn không đấu lại một con bé vắt mũi chưa sạch?
“Anh sẽ đi Singapore chứ?” nếu không thể có được trái tim anh, thì ít nhất phải để anh giúp cô có được những thứ cô nên có. Bố cô luôn trọng nam khinh nữ, cô đã biết từ lâu, dù có cố gắng thế nào thì mọi thứ trong tương lai đều thuộc về Lâm Hữu Nam nên cô chỉ có thể nhân lúc Lâm Hữu Nam chưa trưởng thành, cố gắng lập vốn riêng cho mình, tương lai mới có thể nói chuyện được với bố cô. Mà Tấn Tuyên là người duy nhất cô chọn, anh có tài năng, liều lĩnh, có thể giúp cô mở một cõi trời.
“Tôi phải hỏi cô ấy trước” Tấn Tuyên nói. Nhớ đến Vu Tiệp thì tâm trạng anh dần trở nên vui vẻ.
Lâm Ngữ Âm thấy nụ cười trên môi Tấn Tuyên thì cảm thấy chua xót trong lòng. Nếu có một người yêu cô được như vậy thì tốt biết mấy?
Vu Tiệp thất thần đi trên con đường trong trường, những tiếng cười đùa vui vẻ kia như đang mỉa mai cô, đâm nhói tim cô. Chính tay cô đã tự tay đập vỡ hạnh phúc của mình, Tấn Tuyên bây giờ chắc hận cô lắm.
Mỗi lần nhớ đến âm thanh kinh khủng trong đêm ấy, tim cô đau thắt lại, Tấn Tuyên sẽ không bao giờ gặp cô nữa, có lẽ anh ấy sẽ trốn tránh cô mà ra nước ngoài nhanh thôi.
Vu Tiệp về ký túc, hai hôm nay nhóc Trịnh cứ đòi ở bên canh, sợ cô xảy ra chuyện. Nhưng bây giờ cô chẳng muốn gặp ai cả, cô đã không còn sức lực đâu để ứng phó với ai, chỉ muốn yên tĩnh một mình, một số vết thương lòng không thể phơi ra để người khác quan tâm.
Cô chậm rãi tiến về phía khu ký túc, những nữ sinh đi ngang qua không ngừng xì xầm to nhỏ, nhưng Vu Tiệp hoàn toàn không còn tâm trí để quan tâm, tiếp tục bước đi như người vô hồn.
Bỗng nhiên bước chân cô chậm dần lại, rồi dừng hẳn, tim đập mỗi lúc một nhanh, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp… Người đang đứng gần ký túc kia sao lại… sao lại là Tấn Tuyên – người mà mấy hôm nay đã chiếm trọn suy nghĩ của cô? Chương 59: Cô bé ngốc khiến người ta xót xa
Vu Tiệp cố nhìn xuống để che giấu vẻ bàng hoàng, lòng dấy lên một nỗi chua xót. Tấn Tuyên đang đứng đó, ánh mắt toát lên vẻ bình thản mà cô không hiểu nổi, anh đến báo cô biết quyết định của mình ư? Hay định đến để trách mắng sự phản bội của cô?
Vu Tiệp thẳng lưng, tiếp tục tiến đến, dù anh muốn gì thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận, cô đã không cần anh nữa. Thế nên anh và cô đã không còn quan hệ.
Đúng lúc Vu Tiệp định đi lướt qua anh thì Tấn Tuyên đã lên tiếng gọi: "Vu Tiệp!"
Vu Tiệp khựng lại, quay sang nhìn anh, ánh mắt toàn là sự thù địch cố ý tạo nên, cô phải chán ghét anh, chán ghét anh đã đối xử với cô như thế, nhưng rõ ràng là cô đã chém vào tim anh những vết thương trước cơ mà.
Tấn Tuyên thấy vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt cô thì hơi ngẩn ngơ, nhưng dần dần biến đổi, chỉ có điều không toát lên vẻ phẫn nộ mà Vu Tiệp đang mong chờ, anh chỉ mỉm cười, khiến nét mặt của Vu Tiệp đông cứng, anh cười cái gì?
"Em thật sự định bỏ mặc anh đấy à?" Giọng nói quyến rũ của Tấn Tuyên vang lên, Vu Tiệp luống cuống chân tay, tóm lại là anh muốn gì? Hôm ấy, anh chỉ muốn ăn thịt cô, mà bây giờ vẻ mặt anh lại khiến cô bối rối.
Tấn Tuyên đưa tay ra định nắm lấy tay cô, Vu Tiệp giật bắn mình giấu tay ra sau lưng, ánh mắt vẫn ánh lên vẻ ngờ vực.
Tấn Tuyên cười khẽ, bất lực đưa tay chụp lấy tay cô lần nữa: "Em còn định trốn anh đến bao giờ?".
Vu Tiệp sững người, cô đứng rất gần anh nên mùi vị quen thuộc ấy lại bao bọc lấy cô. Bên tai vọng tới tiếng xì xào bàn tán khiến Vu Tiệp đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy anh ra, hạ giọng uy hiếp: "Buông tôi ra!"
Tấn Tuyên lại tiến sát hơn, thì thầm vào tai cô: "Anh sẽ không bao giờ buông em ra".
Tim cô nhói lên, mi mắt giật giật, Vu Tiệp thở gấp rồi quay mặt đi, anh nói thế là ý gì? Anh không định buông tha cô ư?
Tấn Tuyên vòng tay, ngang ngược ôm chặt cô kéo ra khỏi trường.
Vu Tiệp hoảng hốt túm lấy tay anh: "Anh định làm gì?"
Tấn Tuyên nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, vẻ bỡn cợt lại hiện ra, anh nhướn môi cười ranh mãnh: "Đòi lại những gì em nợ anh".
Vu Tiệp lạnh người, co rúm lại, quả nhiên là anh đến tìm cô để đòi nợ. Tấn Tuyên kiêu ngạo tự phụ như thế, làm sao chấp nhận chuyện bị cô đá được, anh sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Vu Tiệp bị Tấn Tuyên lôi đến một quán ăn kiểu Tây, Tấn Tuyên đặt một phòng riêng rồi lôi cô vào trong. Tấn Tuyên tự tiện quyết định hai phần ăn, phục vụ gật đầu ghi lại rồi đóng cửa bỏ đi.
Trong tích tắc cửa khép lại, Tấn Tuyên mới nhìn sang Vu Tiệp, anh cười thầm khi thấy rõ vẻ thấp thỏm băn khoăn của cô, mèo hoang lại cuống quýt lên rồi.
Tấn Tuyên lôi một chiếc hộp ra khỏi túi. Điện thoại Nokia? Vu Tiệp ngẩn người, Tấn Tuyên lên tiếng: "Em đi làm lại sim chưa?"
Anh mua di động mới cho cô? Vu Tiệp nhìn anh, lòng thấp thỏm không đoán được Tấn Tuyên định làm gì?
"Hôm ấy, anh quên nhặt lại sim cho em." Tấn Tuyên khẽ cười, đẩy chiếc hộp đến cho cô, vẻ hoang mang trong mắt cô khiến anh xót xa, mèo hoang nhỏ bị dọa đến chết khiếp rồi.
Chiếc di động này là cho cô? Sim điện thoại? Cô cũng quên bằng mất, mấy hôm nay không dùng điện thoại, người nhà gọi đến, cô đều nói là điện thoại hỏng rồi.
"Nếu chưa thì mai anh đưa em đi làm lại". Tấn Tuyên móc điện thoại ra, lấy pin rồi lại lắp vào chiếc điện thoại mới, ấn nút mở máy, một lúc sau, màn hình sáng lên. "Em thử xem có thích không?", Tấn Tuyên đẩy di động đến trước mặt cô nói.
Vu Tiệp vẫn ngồi đờ ra nhìn anh, do dự, mãi một lúc sau mới đón lấy, nhìn màn hình hiển thị mà run rẩy, lời chào khi mở máy là "Chỉ yêu mèo hoang nhỏ!" khiến tay cô run run, màn hình chao đảo, mắt bỗng cay cay.
"Tự tôi mua được" Vu Tiệp đưa trả lại, cô chỉ còn cách làm ra vẻ lạnh nhạt, phải từ chối dứt khoát.
Tấn Tuyên đưa tay lên nhưng không đón lấy di động mà dịu dàng nắm tay cô, đặt điện thoại vào tay cô, ánh mắt sâu như hồ nước: "Tiểu Tiệp, đừng đẩy anh ra nữa".
Vu Tiệp thót tim, cảm giác chua xót ngập tràn, sao anh còn tha thứ cho cô?
"Đừng giả vờ như em không quan tâm, anh không muốn nếm trải nỗi đau ấy nữa". Tấn Tuyên nắm chặt tay Vu Tiệp, khẽ kéo cô về phía mình, tiếp tục: "Anh biết em làm vậy chỉ vì muốn khuyên anh đi Singapore".
Vu Tiệp run run, sao anh biết? Hôm ấy, anh đã nổi trận lôi đình, thậm chí còn định cưỡng đoạt để trừng phạt sự phản bội của cô mà? Ai đã nói cho anh biết? Lâm Ngữ Âm, không thể, cô gái đó không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ chịu thôi; nhóc Trịnh càng không thể, cậu ấy biết nỗi khổ tâm của cô, nếu đã diễn vở kịch này cùng cô thì tuyệt đối sẽ không phá hỏng. Vậy thì là ai? Chẳng lẽ tự anh đoán ra? Không thể nào!
Tấn Tuyên xót xa: "Sao em lại nhẫn tâm đối xử với anh như thế? Tại sao không nói thẳng với anh?"
Vu Tiệp mím môi, quên mất mình định nói gì: "Em...". Anh đã biết rồi, vậy anh có đi không? Nếu anh không đi thì phải đối phó với người nhà thế nào đây?
Tấn Tuyên thấy vẻ do dự, băn khoăn của cô thì xót xa đứng dậy, sang ngồi cạnh rồi khẽ ôm cô vào lòng, tựa cằm lên mái tóc cô, nói: "Cô bé ngốc, còn có anh mà? Tại sao cứ phải chịu đựng một mình?"
Nghe thấy vậy, nỗi chua xót của Vu Tiệp càng dâng trào. Cô sợ, sợ sự phản kháng của anh sẽ khiến mọi người đau buồn hơn, sợ anh phản đối sẽ bức Lâm Ngữ Âm ra tay nặng hơn, sợ sau này anh sẽ hối hận vì sự bồng bột nhất thời của mình.
"Em làm anh đau lòng quá, một mình kết án tử hình với tình yêu của chúng ta, lại không cho anh cơ hội kháng cáo, sao em nhẫn tâm thế hả?" Tấn Tuyên xiết chặt vòng tay, ôm cô trọn vẹn. "Tiểu Tiệp, em bất công quá."
Vu Tiệp vùi mặt vào lòng anh, nước mắt lặng lẽ trào ra. Xin lỗi, xin lỗi...
Tấn Tuyên buông cô ra, khẽ nâng cằm cô lên. Gương mặt cô như phiến lá được cơn mưa đầu mùa thấm ướt, những giọt nước mắt trong suốt vẫn đọng trên rèm mi khiến Tấn Tuyên vừa rung động vừa thương xót. Cô đã chịu những áp lực mà anh không biết được, cô ngốc quá, ngốc quá, sao lại lén lút gành vác mọi thứ?
Đôi môi dịu dàng hôn lên mắt cô, nuốt lấy giọt nước mắt đang sắp rơi xuống kia, mằn mặn, đăng đắng như nỗi đau trong lòng họ. Đều do anh không bảo vệ được cô, biết rõ cô mềm lòng, sẽ lùi bước, thế mà anh lại lôi kéo cô cùng phản kháng lại gia đình, anh sai rồi.
Vu Tiệp run rẩy đón nhận nụ hôn vô cùng dịu dàng của anh, nước mắt không kìm được tuôn trào như suối, anh không trách cô, anh vẫn yêu cô, hổ thẹn và ân hận càng dằn vặt cô hơn. Đứng đối tốt với cô như thế, cô không trả nổi, không cho nổi những gì anh cần, cô chỉ là một con bé nhút nhát mà thôi.
"Cộc, cộc, cộc..." Có người đang gõ cửa. Vu Tiệp kinh hoàng mở mắt, rơi ngay vào đôi mắt thâm tình của Tấn Tuyên, trong ấy ngập tràn tình yêu say đắm khiến cô run rẩy, vội vàng cúi mặt xuống trốn tránh.
Tấn Tuyên nhìn ra cửa, phục vụ đang mang thức ăn vào. Tấn Tuyên gật đầu, ra hiệu cho người ta mang vào, quay lại thì thấy Vu Tiệp đang cúi gằm mặt, anh nắm nhẹ tay cô để tỏ ý an úi. Phục vụ đặt thức ăn xuống rồi rời đi nhanh chóng.
Tấn Tuyên rút một tờ khăn giấy, nâng mặt Vu Tiệp lên, rồi khẽ khàng lau nước mắt cho cô: "Xin lỗi, lại khiến em phải khóc, anh đã nói sẽ không để em khóc nữa."
Vu Tiệp không nén nổi nỗi đau trong lòng, ôm chặt cổ Tấn Tuyên, òa khóc nức nở. Đừng, đừng tốt với cô như thế.
Tấn Tuyên ngẩn người rồi mỉm cười, cũng ôm cô thật chặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã trở về vòng tay anh rồi.
Vu Tiệp dựa vào lòng Tấn Tuyên khóc mãi, bao uất ức chất chồng mấy hôm nay như được dòng nước mắt rửa sạch. Sự chỉ trích của gia đình, vẻ cầu xin của dì Châu, khí thế đàn áp của Lâm Ngữ Âm, sự phiền muộn của Tấn Tuyên, tất cả tất cả những chuyện cô bất lực đều tuôn trào ra ngoài theo dòng nước mắt.
Tấn Tuyên ôm chặt Vu Tiệp, để mặc cô khóc. Cô đã mệt quá rồi, khóc đi, khóc rồi sẽ tốt hơn.
Mãi một lúc sau, khó khăn lắm Vu Tiệp mới ngưng khóc, khẽ nấc nghẹn nhưng không dám ngẩng lên, vẫn gục vào lòng anh.
Tấn Tuyên vuốt ve lưng cô: "Khóc lâu quá rồi, có cần uống nước rồi tiếp tục không?"
Vu Tiệp nghe thế thì không nhịn được cười.
Tấn Tuyên đỡ cô dậy: "Đỡ hơn chưa?". Khóe môi nhướn lên thành một nụ cười, ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng khiến Vu Tiệp thấy an ủi nhiều hơn, cô khẽ gật đầu.
"Nhìn này, tiết kiệm khăn giấy". Tấn Tuyên khẽ cười, chỉ vào mảng áo ướt đẫm của mình.
Vu Tiệp càng ngượng ngùng, mặt mỗi lúc một đỏ, lúng túng đan tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào áo anh.
"Ngốc quá, đùa thôi." Tấn Tuyên cười khẽ, ôm lấy cô, khẽ cắn vành tai cô. "Anh đã là của em rồi, một chiếc áo thì đáng gì".
Tai Vu Tiệp đỏ bừng, anh... anh nói bậy gì thế, cô xấu hổ không dám nhìn anh.
Tấn Tuyên thấy Vu Tiệp không còn buồn bã nữa thì nhẹ nhõm thả cô ra, không chọc cô nữa, nếu không mèo hoang lại chạy mất: "Được rồi, không ăn thì dạ dày anh lại phản đối đấy. Anh chưa ăn trưa."
Vu Tiệp thấp thỏm, lo lắng nhìn anh: "Tại sao không ăn?"
"Không gặp được em nên không ăn nổi." Tấn Tuyên thoáng chốc chuyển sang vẻ ủ rũ, Vu Tiệp thấy thế thót tim, lại bắt đầu đùa giỡn rồi.
"Thật, hai hôm nay anh chưa ăn bữa nào ra hồn, bây giờ đói quá." Tấn Tuyên nói một cách nghiêm túc, khóe môi nhướn lên, mắt hau háu nhìn món ăn trước mặt.
Vu Tiệp nhìn gương mặt nghiêng nghiêng rất đẹp trai của anh, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nhất định mấy hôm nay anh đã rất đau khổ, buồn phiền.
"Tấn Tuyên, em xin lỗi", Vu Tiệp khẽ lên tiếng.
"Chấp nhận, chỉ nói không thì vô ích, phải bù đắp bằng hành động." Tấn Tuyên vừa gắp thịt vừa liếc nhìn cô.
Vu Tiệp giật mình, anh muốn bù đắp cái gì? "Gì cơ?"
Tấn Tuyên nuốt một miếng thịt bò, uống một ngụm canh rồi quay lại nhìn cô, chậm rãi thốt ra một câu: "Đêm nay ở với anh".
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian