Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Mi Trinh Trốn Nhà Đi
hiếu nữ mệt mỏi thấy Tôn Vũ lợi hại như thế, trong lòng hơi ngạc nhiên, nàng kính nể nói:
- Vị tráng sĩ này thật là người tốt, vừa ra tay đã giết được vài ác nhân. Tạ ơn công tử cứu giúp.
Nàng trước tiên xưng hô tráng sĩ, nhưng Tôn Vũ bộ dáng hào hoa phong nhã, nhìn qua có lẽ không phải người biết võ, nhìn thế nào cũng không giống tráng sĩ, đành phải đổi lại là công tử.
Tôn Vũ thầm buồn cười, nữ nhân này vừa trải qua một hồi chém giết, bây giờ còn chú ý tiểu tiết nhỏ này, thật thú vị, hắn lắc đầu nói:
- Cũng không coi là ta cứu ngươi, dù sao bọn họ cũng muốn giết cả ta, ta cũng chỉ muốn bảo vệ mình thôi. Trên mặt bàn còn chút đồ ăn, ta thấy ngươi cũng đói bụng rồi, chịu khó một chút, ăn xong rồi đi, ta sẽ đốt trụi hắc điếm này.
Thiếu nữ mệt mỏi lấy lại bình tĩnh, vén áo thi lễ nói với Tôn Vũ:
- Đồ ăn của những kẻ lòng dạ hiểm độc này ta không muốn ăn. Tiểu nữ tên Mi … Ồ, tiểu nữ họ Mễ tên Trinh, xin hỏi đại danh công tử là gì? Ân cứu mạng tương lai sẽ báo đáp.
Nàng vốn tên là Mi Trinh, nhưng vừa nói ra chữ Mi lại nhanh chóng sửa lại thành mình họ Mễ, muốn che dấu thân phận của mình.
Nhưng nàng vừa nói lộ ra chữ Mi vẫn bị Tôn Vũ nghe rõ rành mạch. Người thường nghe cái tên này có lẽ không có phản ứng gì, nhưng Tôn Vũ vừa nghe lại kinh hãi. Họ Mi tên Trinh … Mi Trinh. Đây không phải là muội muội của Mi Trúc, Mi Phương sao? Là vợ của Lưu Bị, mẹ hai của A Đẩu, trong loạn quân vẫn trấn định tự nhiên được người đời gọi là Mi phu nhân.
Mi gia vốn là phú hào, cho nên nàng lấy năm kim mua ngọc bồi, vừa rồi nàng cũng nói qua, ngọc bội là tỷ tỷ nàng mua, tỷ tỷ này không biết là Mi Trúc hay Mi Phương. Theo thế giới này có lẽ hai người này là nữ nhân rồi. Gọi là tỷ tỷ thì chắc không sai được. Đúng rôi, đây là Bắc Hải, cách Mi gia ở Từ Châu không xa, nàng xuất hiện ở đây cũng đúng, chỉ là không biết vì sao cách ăn mặc của nàng lại hơi giống ăn mày thế này.
Oa, nhặt được báu vật Tôn Vũ trong lòng thầm vui sướng, đoán được thân phận của người khác nhưng người ta lại không biết hắn đoán được điều này Hắn nhịn không được tò mò hỏi:
- Mễ cô nương, ta họ Tôn, tên Vũ, tự là Tầm Chân. Xem bộ dạng của ngươi hình như là rời nhà trốn đi phải không, không biết là vì sao vậy?
Mi Trinh nghe hắn nói xong mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối, nàng thấp giọng nói:
- Công tử thực có con mắt lợi hại, tiểu nữ tử quả thực là rời nhà trốn đi, nguyên nhân là vì … Ai, một lời khó nói hết.
Tôn Vũ chép miệng trong lòng thầm nghĩ: khiến cho một tiểu thư khuê các phải trốn nhà đi thì nguyên nhân không nói cũng biết, nếu không phải bị bắt gả đi, thì là không muốn gả đi. Cũng chẳng còn khả năng nào khác. Ta có nên giúp nàng hay không đây?
Hay là giúp nhỉ, ca ca ta không thể thấy nữ nhân vất vả khổ cực mà ngó lơ.
Tôn Vũ mỉm cười nói với Mi Trinh:
- Mễ cô nương, ngươi mang khối ngọc bội trị giá như vậy đi tới đâu cũng dễ bị cướp, cho dù không cướp ngọc bội thì cũng dễ gặp phải những tên háo sắc vì sắc đẹp của ngươi. Ta thấy ngươi nên tìm một hiệu cầm đồ trong thành phố lớn rồi đổi thành tiền, sau đó sắp xếp lại lộ trình, không nên đi tới nơi hoang dã.
Tôn Vũ đoán rất đúng, Mi Trinh quả thực là bị ép gả, nàng vì lý do bất đắc dĩ nào đó nên không thể không trốn. Hơn nữa thế lực Mi gia rất lớn, trong thành thị luôn có tai mắt của Mi gia, nên đành phải đi tới nơi ngoại ô hoang vắng. Lúc này nghe Tôn Vũ nói, nàng không nhịn được thở dài một tiếng, rất lâu không nói câu gì.
Tôn Vũ thấy nàng buồn rầu lập tức đoán được ý của nàng, nhịn không được lại nói:
- Nếu không … Cô nương hóa trang thành muội muội của ta. Có ta chiếu cố ngươi, dù vào thành lớn người nhà của ngươi cũng chưa chắc đã tìm được ngươi. Hơn nữa có ta bảo vệ ngươi đi đường an toàn hơn rất nhiều. Đương nhiên ngươi cũng không phải làm muội muội thực sự của ta, chỉ là giả vờ thôi.
Mi Trinh nghe xong tâm liền rung động. Nàng cẩn thận đánh giá Tôn Vũ, thấy hắn ngũ quan đoan chính, mặt mũi tràn đầy chính khí, không giống người xấu. Hắn mang theo tiểu nha hoàn Trương Bạch Kỵ cũng là nữ nhân mi thanh mục tú, là một hài tử có giáo dưỡng, cũng không giống người xấu.
Mi Trinh vén áo thi lễ nói:
- Vậy tiểu nữ xin quấy rầy sự thanh tĩnh của công tử.
Tôn Vũ mang theo Mi Trinh, lại nâng Trương Bạch Kỵ ra khỏi hắc điếm, sau đó dùng một mồi lửa thiêu rụi nơi này.
Mi Trinh không cưỡi ngựa, nàng đi bộ từ Từ Châu tới Bắc Hải, cũng không biết đã chạy mấy tháng rồi, cho nên trên người chỉ mang theo một vài đồ vật linh tinh để đổi lấy tiền, cuối cùng mới bất đắc dĩ phải mang ngọc bội ra đổi tự rước lấy họa. May mà gặp được Tôn Vũ nếu không đã sớm chết trong tay cường đạo rồi.
Tôn Vũ đưa Trương Bạch Kỵ lên ngựa nghỉ ngơi, bản thân thì tiếp tục đi bộ cùng Mi Trinh về hướng Bắc Hải. Đi được một lúc lại gặp được một tiểu điếm, Tôn Vũ đi vào mua đồ ăn rồi đưa cho Mi Trinh. Cô bé đáng thương chắc đói bụng lắm rồi, ăn ngấu nghiên hai cái bánh mì loại lớn.
Tôn Vũ đoán nàng rời nhà trốn đi chắc chắn là do bức hôn, nhưng cũng không tiện hỏi, cũng giả bộ là không đoán được nguyên nhân, để cho nàng giả vờ làm muội muội Tôn Trinh của mình, như vậy có thể giảm bớt phiền toái.
Mi Trinh hỏi Tôn Vũ đi Bắc Hải làm gì, Tôn Vũ liền thành thật nói cho Mi Trinh mình đi tìm Hoa Đà. Mi Trinh là tiểu thư khuê các, tin tức cũng không nắm rõ, nàng cũng không biết tin gì về Hoa Đà. Dù sao nàng đào hôn xong cũng không có chỗ nào để đi, thầm nghĩ muốn đi cùng Tôn Vũ tìm Hoa Đà cũng coi như có việc, cho nên cũng không nói thêm gì.
Hai người đều mặc bố y, quần áo không phải chất lượng tốt. Đi bộ lại dẫn theo một con bạch mã thượng đẳng, trên lưng ngựa là cô bé Trương Bạch Kỵ, nhìn qua thực chẳng hòa hợp chút nào, trên đường đi mọi người cứ hiếu kỳ nhìn.
Tôn Vũ thấy Mi Trinh không vui, tuy nhiên nàng là người có giáo dưỡng tốt, tâm tình kém nhưng không hề biểu hiện trên mặt, chỉ là trong mắt có nét ưu tư không che giấu được. Tôn Vũ biết rõ đây nhất định có liên quan đến việc nàng bỏ nhà trốn đi, cho nên cũng không tiện hỏi.
Vì để tránh gặp phải cường đạo thổ phỉ, Tôn Vũ cố gắng lựa chọn đi qua nhiều đường khác nhau, hơn nữa cố gắng chọn những đường có người đi qua lại, vì vậy trên đường đi không gặp phải chuyện gì. Vài ngày sau họ đã nhìn thấy quận thành Bắc Hải.
Tôn Vũ từ xa đã nhìn thấy quận thành Bắc Hải nhà cao cửa rộng, khí thế lành lạnh, quả nhiên là một tòa thành tốt. Tôn Vũ không hiểu lắm về quận Bắc Hải, chẳng biết nơi đây đã từng bị giặc Hoàng Cân bao vây chưa, Đông Lai Thái Sử Từ lần đầu tiên xuất hiện chính là tại đây.
Cửa thành có rất nhiều người ra vào, vào thành theo quy tắc là phải nộp 5 văn tiền tiền thuế cửa thành. Tôn Vũ đưa 20 văn tiền cho lính canh cửa, còn dư lại 5 văn tiền coi như boa cho tên lính kia, tên lính coi thành lập tức mừng rỡ, vì vậy Tôn Vũ thuận tiện hỏi thăm vị trí quan phủ trong thành.
Đi theo chỉ dẫn của lính canh cổng thành, Tôn Vũ không mất chút công sức nào liền tìm được phủ đệ của Khổng Dung, đây là một tòa phủ dệ diện tích cực kỳ rộng lớn. Diện tích phủ đệ này tới hơn mười mẫu, cửa cao đình sâu, u tĩnh lành lạnh. Khoảng đất trống phía sau làm hoa viên, cao tới hơn một trượng, rộng hai trượng, cửa chính được sơn son có vẻ uy nghi. Trên cửa treo một tấm hoành phi viết hai chữ “Khổng phủ”.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++