Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Tìm Danh Y Ở Bắc Hải Quận
i, đạo cô ngốc! Ngươi làm ta chóng mặt, ta làm sao có thể không tống ngươi quay lại quyển sách kia chứ? Tôn Vũ thở dài một tiếng, thiên đạo bất ổn, quần ma loạn vũ, tam quốc loạn thế đã bị Đổng Trác dùng một tay xốc màn che lên rồi. Tiếp theo chính là hỗn chiến kéo dài, dân chúng lầm than, chí bảo “Thái bình yếu thuật” vốn là bảo vật không rõ nguồn gốc, nếu đem ngươi thả loạn ra ngoài, như vậy chẳng phải đã loạn càng thêm loạn sao?
Trừ phi … Ngươi có thể phục vụ ta, nhưng mà siêu nhân ám kim như ngươi, sao có thể thuộc quyền sở hữu của nam nhân không biết võ tướng kỹ như ta chứ? Nói gì thì nói cũng không thể để ngươi ra ngoài, quá nguy hiểm, nếu phóng sét vào ta thì làm sao? Tôn Vũ nhanh chóng duỗi tay kéo “Thái bình yếu thuật” ra, nhét vào trong lòng mình.
Tóc bạch kim của Trương Giác chậm rãi biến thành màu đen, khuôn mặt khôi phục vẻ mềm mại dịu dàng, nàng lại biến thành Trương Bạch Kỵ vô hại, lúc này nàng đang ngủ rất say, thực ngọt ngào đáng yêu.
Tôn Vũ cảm thấy bản thân mình đúng là bi kịch, rõ ràng cầm trong tay chí bảo, nhưng chí bảo này lại có suy nghĩ của nó, không thể nào trợ giúp cho mình, vì sao bản thân mình lại không thể bắt chí bảo này trở thành bảo bối ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Nghĩ đến Trương Bạch Kỵ và Trương Giác, Tôn Vũ lại tưởng tượng đến Lữ Bố và Điêu Thuyền, hai nàng thực ra là người tốt, đáng tiếc lại rơi vào trong tay Đổng Trác tà ác kia, bị khống chế thần trí, biến thành con rối gỗ của nàng. Rất đáng thương, Tôn Vũ không nhịn được muốn cứu các nàng.
Tôn Vũ lại nghĩ tới cách nghĩ điên cuồng “Soán quốc” của Đổng Trác trước kia, trong thế giới này có lẽ chỉ có bản thân mình mới có thể đối kháng lại với nàng. Bởi vì mình đến từ thế kỷ 21 trong tương lai, trong lòng căn bản không có khái niệm về hoàng quyền, là người duy nhất có thể chống lại“Soán quốc” võ tướng kỹ khống chế tâm hồn người khác.
Bản thân mình liệu có chút ý thức trách nhiệm nào không? Liệu có dám đứng ra phản kháng Đổng Trác hay không? Đến tột cùng có muốn hay không? Tôn Vũ cũng còn đang mờ mịt.
Trên bầu trời là ánh trăng tàn, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khắp nơi.
Tôn Vũ chậm rãi cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại quân liên minh, để lại thành trống cho Lý Thôi, Quách Dĩ ngày mai tới chơi. Trương Bạch Kỵ nằm trong lòng hắn ngủ say sưa, tinh lực tiêu hao quá độ nên khuôn mặt có chút mệt mỏi.
Tôn Vũ vuốt ve mặt nàng thở dài nói:
- Lần này thực xin lỗi ngươi, nếu không phải bắt buộc ta nhất định sẽ không thả Trương Giác ra.
Hai người cưỡi ngựa cũng rất mệt, Tôn Vũ cũng không vội mà thúc ngựa, tùy ý để ngựa chậm rãi đi về hướng Đông.
Em gái ngoan Công Tôn Toản chắc là đã mang theo quân lính chạy xa rồi, ngày mai quân Công Tôn không còn bị ảnh hưởng khí lực bởi võ tướng kỹ của Điêu Thiền nữa sẽ có thể thoải mái mà quay lại Bắc Bình, Tôn Vũ hoàn toàn an tâm với an nguy của em gái ngoan và Triệu Vân.
Hiện tại chuyện cần phải lo trước hết là có tìm được Hoa Đà hay không? Hoa Đà có chữa khỏi bệnh cho mình không?
Tôn Vũ đi theo ánh trăng vào con đường nhỏ phía trước, đi thẳng về phía Bắc Hải quanh co khúc khuỷu.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Quận Bắc Hải, hay còn gọi là Bắc Hải quốc, trị Doanh Lăng, chính là Đông Nam Xương Nhạc - Sơn Đông hiện nay. Dân cư thuần phác, nhân tâm yên ổn, danh sĩ phong lưu. Trấn thủ Bắc Hải chính là Khổng Dung đại nho đương thời, rất nặng về tư tưởng văn hóa lễ giáo, bởi vậy quận Bắc Hải mang phong cách nặng về lễ giáo, có rất nhiều văn sĩ phong lưu nổi danh.
Tôn Vũ ôm Trương Bạch Kỵ đang ngủ say mơ màng cưỡi ngựa chậm rãi đi hơn mười ngày đường, cuối cùng đã tới địa bàn quận Bắc Hải. Đoạn đường này đi rất an toàn, trên đường đi không hề gặp phải xe cộ gì, có lẽ bản thân mình xuất phát sớm một ngày nên trước đó đại quân Khổng Dung đã đi phía trước mở đường vì thế tất cả các loại xe cộ đều phải tránh núp tạm thời vào bên đường.
Trương Bạch Kỵ cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng nghĩ rằng mình bị cuộc chiến làm sợ hãi khiến ngất đi, vì thế liên tục xin lỗi Tôn Vũ, khiến cho Tôn Vũ cảm thấy rất hổ thẹn. Hiện giờ nàng chỉ chóng mặt một chút, sau khi tỉnh lại liền khôi phục bộ dáng tiểu nữ nhân kiều diễm.
Ôm một nữ hài tử ngồi trong ngực mình, Tôn Vũ cũng không nhịn được mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tôn Vũ vốn dĩ có mang theo mười lăm cân hoàng kim đi về phía Nam, nhưng toàn bộ hoàng kim đều đặt ở trong xe Triệu Vân, hiện tại cỗ xe đó có lẽ đã đi theo quân Công Tôn quay về Bắc Bình. Trên người Tôn Vũ chỉ còn lại có hai ba xâu tiền lẻ, muốn mua một con ngựa cũng khó, hai người đành phải cưỡi chung trên một con ngựa
Chút tiền ấy có thể mời được Hoa Đà chữa bệnh hay không cũng là một vấn đề lớn, bây giờ đành phải tới Bắc Hải tìm Khổng Dung vay tiền, bản thân mình đã từng giúp Khổng Dung, chắc nàng sẽ cho mình mượn tiền thôi.
Vì giảm bớt gánh nặng cho ngựa, đồng thời cũng không muốn người khác chú ý tới mình, Tôn Vũ bỏ lại đại chùy và khôi giáp của mình, chỉ mặc một bộ quần áo bằng vải bố, cầm một cây trúc tạm thời làm trúc thương. Như vậy nếu đi trên đường lớn sẽ không bị để ý, nếu không một nam tướng quân mặc khôi giáp ôm một thiếu nữ cưỡi kỵ mã nhất định sẽ khiến người khác chú ý.
Trong một ngày, hai người đã đi đến chân núi, vòng qua phía Nam Thái Sơn chính là quận Bắc Hải.
Nơi đây đã bắt đầu náo nhiệt, trên đường đi có vài quán tửu trà, ngẫu nhiên có thể gặp vài thư sinh đàm luận kinh đạo. Thật không hổ là địa giới Sơn Đông, không giống với lão gia Khổng Tử, quán trà ven đường cũng không thể xem thường. Tôn Vũ lờ mờ nhớ tới “Danh sư” Trịnh Huyền cũng là người Bắc Hải, vì thế lại cảm thấy trình độ văn nhân Bắc Hải lại cao thêm một tầng.
Tôn Vũ đi đến cạnh sườn núi liền dừng ngựa, giúp Trương Bạch Kỵ đi vào trong quán trà. Xung quanh quán trà này cũng không có bóng người, quán trà này dựa vào dòng suối thực ra lại là một nơi rất đẹp. Tôn Vũ lấy ra năm mươi văn tiền chọn một vài món ăn, ngồi đây nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại đi.
Vừa ngồi xuống không lâu mới ăn được hai miếng, cửa tiệm liền mở rộng, một thiếu nữ đi đến, thiếu nữ này khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan sắc nét, biểu lộ bình tĩnh, thoạt nhìn có vẻ là người có giáo dưỡng tốt, nhưng vẻ mặt bụi bặm phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn đang rất chán nản. Nàng mặc một bộ quần áo rách, giầy bị rách vài chỗ, hiển nhiên là đang chạy trốn. Nhìn bộ dáng của nàng có lẽ cũng đã đi hơn mười ngày đường rồi.
Thiếu nữ mệt mỏi kia thoạt nhìn có vẻ đói bụng, nàng ngồi vào trong quán, dùng tay sờ soạng một lúc rồi lấy ra một ngọc bội màu lục bích kêu to với chủ quán:
- Chủ quán, ta muốn đổi khối ngọc này lấy chút tiền, mua chút thức ăn, ngươi xem có thể nhận không.
Thời đại này tuy đã có tiền, nhưng nhiều khi mọi người vẫn thường dùng vật đổi vật, cho nên dùng ngọc bội đổi thức ăn là chuyện rất bình thường.
Chủ quán lên tiếng trả lời, hắn cầm ngọc bội lật qua lật lại một lúc, khối ngọc bội này là ngọc bích thượng hạng, trong suốt mượt mà, chất lượng ngọc rất tốt, thoạt nhìn rất có giá trị. Chủ quán nảy lòng tham, miệng nhếch lên nói:
- Khối ngọc này của ngươi quá kém, ta thấy nhiều nhất chỉ đáng giá 100 văn tiền, như vậy đi, ta làm cho ngươi một vài món ăn khoảng 50 văn tiền, trả cho ngươi 50 văn tiền nữa, ngươi thấy được không?
Thiếu nữ kia sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng nói:
- Chủ quán, làm sao ngươi có thể định giá vô lý như vậy, khối ngọc này là tỷ tỷ ta dùng năm kim mua, ngươi dù không biết gì cũng phải trả ta một kim chứ, sao lại chỉ định giá có 100 văn tiền?
Thời đại này hoàng kim đều là dùng cân để tính, một kim chính là một cân vàng. Một cân vàng tương đương một vạn văn tiền. Chủ quán này quá tham lam, vừa mở miệng đã trả giá miếng ngọc bội này thấp đến mấy trăm lần.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++