Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Phóng Thích Trương Giác
goài miệng tuy nói cứng như thế, nhưng thấy địch nhân chỉ có hai con người cưỡi trên một ngựa mà lại dám tới chặn đường khiêu chiến với hai vạn quân thì thật là bất bình thường, nói không chừng bọn chúng cũng có bản lĩnh thực sự đấy, mà cũng có thể là ở trong rừng cây kia có phục binh cũng nên. Vì thế Quách Dĩ cũng không dám manh động ngay, nàng ta trước hết vận dụng võ tướng kĩ, trên người hào quang màu xanh lấp lánh. Chỉ trong nháy mắt trên đầu của nàng cũng xuất hiện hai chữ “Tây Lương” rồi. Nàng ta vận dụng ngự binh kĩ, nên hào quang màu lam bao phủ toàn bộ hai vạn quân, lập tức toàn quân khí thế bừng bừng.
Lý Thôi Cũng là một bác gái độ tuổi trung niên rồi. Bà ta nhìn Tôn Vũ đồng thời lục lại trong trí nhớ những tư liệu về con người này. Bà ta cười rồi nói:
- Gần đây, trong quân đồn đại rằng bên phía các tướng lĩnh của liên quân có một nam nhân sử dụng được võ tướng kĩ thì ra đó là ngươi. Ngươi định mang cô gái ở trong lòng ngươi đi đâu đấy hả. Định dùng “Phụ tá” kỹ để giúp nàng đối phó với hai vạn quân của ta phải không.
Lý Thôi vừa nói xong liền giương thiết mâu lên, lập tức võ tướng kĩ được khởi phát, quanh người bà ta hào quang màu xanh lam lấp lánh, trên đầu cũng xuất hiện hai chữ “Phi hùng” rất lớn. Thì ra Lý Thôi được Đổng Trác giao cho suất lĩnh ba ngàn quân tinh nhuệ, được gọi là “Phi hùng quân”, đây là đội quân tư nhân tinh nhuệ nhất trong số các đơn vị chiến đấu của Đổng Trác. “Phi hùng quân” tập hợp toàn bộ những tinh anh và những người tài ba dị sĩ trong Tây Lương quân. “Phi hùng quân” được trang bị rất chu đáo, đầy đủ mọi thứ từ ngựa chiến, áo giáp, vũ khí … so với thiết kỵ Tây Lương thì còn tinh nhuệ hơn nhiều và dĩ nhiên sức chiến đấu thì vô cùng mạnh mẽ. Đội quân này luôn luôn do Lý Thôi suất lĩnh.
Hai vạn quân này bao gồm thiết kỵ Tây Lương, và cả “Phi hùng quân” nữa. Đây chính là đơn vị tinh nhuệ nhất trong số các đơn vị tinh nhuệ của Tây Lương quân. Nếu như Quan Vũ và Trương Phi ở đây thì chưa chắc cũng đã “ăn” được hai vạn quân này. Về phía tướng lĩnh, ngoài Lý Thôi và Quách Dĩ ra thì còn có các tướng như Trương Tế, Phàn Trù. Một đội quân đông đảo như thế nếu như địch lại Tôn Vũ thì cũng chẳng cần mấy công sức đâu.
Trong lòng Tôn Vũ lúc này có chút hồi hộp khẩn trương, lòng bàn tay của anh ta đổ cả mồ hồi. Trương Bạch Kỵ ngồi ở phía trước cũng đang run run, sợ hãi, quả thực Trương Bạch Kỵ chưa bao giờ phải đối mặt với cả thiên quân vạn mã như thế này.
Lý Thôi và Quách Dĩ đều biết rằng Tôn Vũ chỉ là một võ tướng kĩ bình thường chẳng có gì lợi hại cả, cho nên họ dự đoạn Tôn Vũ sẽ dựa vào Trương Bạch Kỵ để chống lại hai vạn quân này. Nhưng quan sát từ đầu tới giờ, cả hai đều nhận thấy Trương Bạch Kỵ rõ ràng là đang run rẩy sợ hãi, hoàn toàn chỉ là môt tiểu cô nương yếu ớt, bình thường, chứ chẳng có điểm gì đặc biệt lợi hại cả. Lý Thôi và Quách Dĩ không khỏi mơ hồ khó hiểu.
Lúc này Tôn Vũ lấy từ trong ngực áo ra cuốn “Thái Bình yếu thuật”. Anh ta đem nhét cuốn sách đó vào trong tay của Trương Bạch Kỵ.
Xoạt!
Tôn Vũ vừa mới nhét quyển sách “Thái Bình yếu thuật” vào tay của Trương Bạch Kỵ thì nàng ta lập tức có phản ứng: Mái tóc dài đen mượt bỗng nhiên biến thành bạc trắng. Áo đạo bào màu da cam rộng thùng thình không biết từ đầu xuất hiện trên người nàng. Đồng thời, một hình đồ bát quái cực kì tinh sảo “an tọa” trên trán của nàng. Trương Bạch Kỵ lúc này đã hoàn toàn biến đổi thành một con người khác chứ không còn là một cô gái ngây thơ, sợ sệt nữa. Chi trong nháy mắt nàng đã hóa thành một đạo sĩ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giống như tiên cô hạ phàm vậy. Nhìn nàng nghiêm nghị, và cảm tưởng như không ai có thể động tới được.
Hai mắt của Trương Bạch Kỵ vừa mới mở ra, thì nàng ta đã hoàn toàn biến thành tiên cô rồi:
- Muôn sao đông đúc, không bằng mặt trời chói chang. Lời nói của trời đất không bằng trong nước có đại hiền lương sư. Ta đây chính là đại hiền lương sư, đâu phải kẻ tầm thường, các ngươi còn không mau thoái lui?
Lý Giác và Quách Dĩ nhìn thấy cảnh tượng đó vô cùng hoảng sợ, hai vạn thiết kỵ Tây Lương cũng phải hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Không ít người đã thốt lên: Đây chẳng phải là “Thiên Công tướng quân” Trương Giác hay sao? Vì sao “Thiên công tướng quân” Trương Giác lại dùng cách này để xuất hiện cơ chứ/
Tôn Vũ sớm đã dự đoán được rằng mình sẽ phải đối đầu với hai vạn thiết kỵ Tây Lương. Anh ta tính đi tính lại chẳng nghĩ ra được cách nào cả, chỉ còn có biện pháp cuối cùng là cho Trương Giác tái xuất, vì chỉ có “Đại hiền lương sư” của nàng ta mới có khả năng một người đẩy lui cả trăm vạn quân địch được. Tôn Vũ bất chấp chuyện Trương Giác đã ở trong tay của mình, vì để Công Tôn Toản bình an rút lui thì bất luận việc gì anh ta cũng có thể làm được.
Trương Giác vừa mới hồi tỉnh liền nhìn qua xung quanh, nhận ra mình đang cưỡi trên lưng của một con ngựa, ở phía sau lại có một nam nhân đang ôm nữa chứ. Sao? Đây chẳng phải là nam nhân đã từng bắt trói nàng ta hay sao chứ. Cho nên việc đầu tiên bà ta nghĩ tới là công kích Tôn Vũ để trả thù chuyện lần trước. Đôi môi anh đào của bà ta hé mở, đang định nói “Bắn” (nhanh)
Thì Tôn Vũ đã vội nói:
- Đừng có phóng điện vào tôi mà, chính tôi đã thả người ra đấy, người xem tình hình trước mặt kia kìa.
Trương Giác đảo măt nhìn qua phía trước, bà ta nhận ra hai vạn thiết kị của Tây Lương quân đều được lam quang của ngự tướng kĩ bao phủ, người nào người nấy cũng đều hừng hực khí thế, đằng đằng sát khí, thương – mâu dựng lên san sát nhiều như rừng vậy. Tất cả đều sẵn sàng xung trận.
- Chuyện này là thế nào đây hả
Trương Giác lạnh lùng hỏi Tôn Vũ
« Hài » Tôn Vũ quyết đinh phải nói dối Trương Giác thì mới mong bà ta hợp tác được. Anh ta nhanh chóng sắp xếp lại lí lẽ ở trong đầu, rồi mới chém gió:
- Cho tới tận bây giờ ta cũng chưa bao giờ sẽ nghĩ tới chuyện giết cô, mà chỉ muốn cho Trương Bạch Kỵ được sống những ngày yên ổn mà thôi, nhưng khi ta mang theo bà và Trương Bạch Kỵ tới đây thì bị triều đình phái hai vạn kỵ binh đuổi tới, Ta không thể đánh lại bọn họ, cũng không còn cách nào thoát được nữa cho nên cùng bất đắc dĩ mớ phải mời cô ra nghênh địch. Nếu như Trương Bạch Kỵ bị giết thì bọn họ mới có thể thiêu hủy được bà.
Trương Giác nhìn về phía trước thấy Lý? và Quách Dĩ dẫn theo hai vạn thiết kỵ, trang phục của họ đúng là của quân lính triều đình rồi. Nhưng bà ta vẫn chưa tin Tôn Vũ mà cười lạnh nói:
- Ta không tin ngươi lại có lòng giúp ta chạy thoát, quá nửa là người chỉ muốn một mình bỏ chạy mà thôi. Được rồi! Ta sẽ giết ngươi trước sau đó giết bọn chúng sau.
Tôn Vũ thấy Trương Giác nói vậy ra vẻ bị oan ức, mếu máo nói:
- Ngươi đừng có giết ta? Ngươi cũng biết rằng ta có võ tướng kỹ “Kỵ tướng” ta có thể phóng ngựa thật nhanh để chạy thoát, thế nhưng chính vì Trương Bạch Kỵ cưỡi ngựa không ra đâu cả cho nên mới bị hai vạn địch nhân kia đuổi kịp, ngươi cứ đánh thắng bon họ đi, lúc đấy xem ta dùng “Kỵ tướng” có chạy thoát khỏi ngươi không.
Trương Giác quay lại nhìn kĩ Lý Thôi và Quách Dĩ một chút. Bà ta nhận ra trên người bọn họ đều có lam quang bao bọc. Thiết kỵ Tây Lương và Phi Hùng quân đều được hào quang đó bao bọc, sĩ khí và sức mạnh rất lớn. Quả thật là rất khó đối phó chứ không phải dễ chơi đâu. Đấy là còn chưa kể trong đại quân cũng có mấy tên võ tướng nữa, xem chừng họ đều có võ tướng kĩ cả. Trương Giác suy tính tỷ mỉ và thấy rằng không nên giết Tôn Vũ vì nếu giết Tôn Vũ rồi mà bà ta lại không biết cưỡi ngựa, nếu vạn nhất thua trận thì thoát làm sao được
Trương Giác nhíu mày, suy nghĩ rồi lạnh lùng nói:
- Tạm thời ta sẽ không giết ngươi, ngươi hãy gắng sức mà điểu khiển ngựa, chúng ta mau chạy đi thôi.
Tôn Vũ nghe Trương Giác nói vậy trong lòng nghĩ thầm: Chạy ư? Ta không chạy trốn. Ta ở lại đây là để chặn truy binh để cho Công Tôn Toản muội muôi có đủ thời gian rút lui. Trong lòng Tôn Vũ đã quyết tâm như thế, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn nói:
- Ngươi ngồi cho vững đấy chúng ta bỏ chạy ngay đây.
Lập tức trên người của Tôn Vũ lóe lên ánh hồng quang, “Kỵ tướng” đã được khởi phát, nhưng Tôn Vũ không có quất ngựa bỏ chạy mà trái lại, anh ta cho ngựa nhắm thẳng vào Lý Thôi và Quách Dĩ mà vọt tới
- Ngươi muốn làm gì đấy hả.
Trương Giác giận dữ nói
- Thế này người ta nói là đặt mình vào chỗ chết để tìm lấy sự sống. Đây chính là một cách chạy trốn tốt nhất: Chạy thẳng vào trong đội hình của quân địch.
Tôn Vũ đã nói dối giờ đâm lao nói tiếp
Tôn Vũ thúc ngựa, xông thẳng về phía quân địch. Lý Thôi, Quách Dĩ lập tức có phản ứng, bọn họ cùng phất tay ra hiệu cho hai vạn quân ào ạt xông lên tấn công Tôn Vũ và Trương Giác.
“Không hiểu tại sao Trương Giác lại có thể chấp nhận cái lý luận củ chuối của Tôn Vũ như thế” Và như vậy Trương Giác đã bị cuốn vào mọt trường ác chiến, tình hình hiện tại thì đúng là đã đâm lao thì phải theo lao thôi.Trương Giác bất đắc dĩ phải vận dụng võ tướng kĩ để bảo vệ tính mạng của mình. Vầng hào quang ám kim bao bọc quanh thân thể của nàng ta chói chang huy hoàng. Trên đỉnh đầu cũng xuất hiện bốn chữ “Đại hiền lương sư”
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++