The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Bách Anh Chiến Lữ Bố (3)
ạ Hầu Uyên nên cảm ơn Điêu Thiền, vì nàng đã dặn Lữ Bố rằng: “Trẻ con không được giết người” nếu không thì Lữ Bố đã cho mũi tên ấy lấy mạng Hạ Hầu Uyên rồi.
Sau nửa canh giờ xảy ra cuộc chiến giữa Lữ Bố với hơn trăm tướng lĩnh của mười tám lộ chư hầu.
Trên chiến trường lúc này Lữ Bố vẫn hiên ngang kiêu dũng, không xây xát gì cả. Trong khi đó, số tướng lĩnh còn lại bên phía liên quân còn có thể tham chiến được chỉ được chưa tới mười người. Tất cả những người khác đều bị Lữ Bố đánh tung khỏi ngựa rồi. Mỗi kích của Lữ Bố tuy nặng cả ngàn cân nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa có ai thì giết cả, phần lớn họ đều bị trọng thương mà thôi. Cũng may cho các tướng lĩnh bị thương này là khi bọn họ vừa ngã ngựa là các đồng đội đã nhanh chóng ứng cứu, nên không có ai bị ngựa giẫm đạp mà chết cả.
Hiện tại số tướng lĩnh bên phía liên quân chư hầu còn có thể cầm cự với Lữ Bố đều là các võ tướng kĩ màu vàng cả. Họ là Quan Vũ, Trương Phi, Hạ Hầu Đôn, Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Xú. Trừ mấy người ra, còn lại tất cả đều bị thương cả, không cách nào có thể tái chiến được nữa. Cũng may cho bọn họ là Lữ Bố không có ý định giết người, nếu không sợ rằng tất cả bọn họ giờ đây đã thành ma thành quỷ rồi.
Áo giáp của Trương Phi cũng bị Lữ Bố đánh cho rách te tua cả rồi. Nhất là chỗ vai bị xé toạc cả ra. Để lộ làm da trắng hồng quá. Nhưng Trương Phi là ai, là “Đẩu thần” nàng không hề sợ hãi, nàng lau qua mồ hôi rồi nói:
- Được rồi, bây giờ đám tạp binh kia đã gục hết cả rồi, đây chính là thời khắc để chúng ta thể hiện đây.
Quan Vũ vừa liều mạng giao đấu với Lữ Bố trong hơn mười chiêu. Hai tay của nàng cũng bị tê dần cả rồi. Nhưng nàng vẫn kiêu ngạo nói:
- Bây giờ đến lượt chúng ta rồi … những binh tướng này chỉ tổ làm vướng chân vướng tay thôi.
Hai mắt của “Thị huyết” Hạ Hầu Đôn lúc này đã biến thành màu đỏ như máu hết cả rồi. Vì đón đỡ chiêu kích của Lữ Bố mà hổ khẩu của nàng bị rách ra, nàng không bỏ lỡ uống luôn chỗ máu đó, từ đấy mà đôi mắt lại càng thêm đỏ rực màu máu trông thật đáng sợ.
Lúc này hai vị danh tướng đất Hà Bắc là Nhan Lương và Văn Xú cũng lắc nhẹ dây cương, chuẩn bị vận dụng “Kỵ vương” xuất kích một lần nữa.
Trương Cáp cũng âm thầm ngưng tụ võ tướng kĩ “Ngang Dương” của mình, qua đó không ngừng nâng cao chiến ý đấu của bản thân. Nếu như nàng ta không nhanh chóng “nạp” thêm chiến ý thì chắc chắn sẽ sớm bị thực lực quá siêu cường của Lữ Bố áp đảo, làm cho sợ hãi mà bỏ chạy mất thôi.
Hơn trăm tướng lĩnh đã bị đánh gục chỉ còn lại có sáu người. Lúc trước Lữ Bố còn không sợ bây giờ nàng ta sợ cái gì chứ. Lữ Bố cầm kích chỉ thẳng vào mặt Quan Vũ nói:
- Các ngươi chỉ còn có sáu người mà còn đòi đánh hay sao hả. Thôi! Các ngươi khôn hồn thì rút lui đi ta sẽ tha mạng cho. Nếu như đánh tiếp ta giết chết các ngươi, Điêu Thuyền tỷ tỷ lại trách tội ta mất.
- Hãy quyết một trận phân thắng bại đi đã.
Trương Phi vừa nói vừa đưa tay vuốt mồ hôi trên trán. Tay nàng thật ra không được sạch sẽ gì, thậm chí còn bám đầy bụi đất lại cả mồ hôi nữa nên nó dính dính. Bàn tay ấy lại đem lau mồ hôi thành ra trên trán của nàng lại dính bụi đất, nên có màu đen đen xám xám. Thoáng nhìn trông nàng nhọ nhem như một con mèo nhỏ nghịch ngợm vậy. Trương Phi nói tiếp:
- Vừa rồi là do đám võ tướng kĩ màu lam và màu hồng làm vướng chân vướng tay. Bây giờ bọn họ đi cả rồi chúng ta không còn vướng bận gì cả, nên hãy quyết một trận sống mái đi nào.
Quan Vũ vuốt bộ râu giả, nói tiếp:
- Không sai! Nhưng tam muội à! Chỉ có điều ta e rằng Lữ Bố này lại bỏ chạy về phía sau đấy.
Hai chị em Quan Vũ và Trương Phi còn đang lải nhải, dông dài thì “Thị Huyết” Hạ Hầu Đôn đã chẳng nói chẳng rằng, thúc ngựa xuất thương xông lên chiến Lữ Bố rồi. Hạ Hầu Đôn không thích đánh võ mồm hay nhiều lời, nàng ta là con người của hành động. Trương Cáp thấy thế cũng phóng ngựa theo Hạ Hầu Đôn. Hai người hai thương đâm trực diện vào Lã Bố.
Hạ Hầu Đôn và Trương Cáp vừa xuất phát thì Nhan Lương và Văn Xú cũng liếc nhau gật đầu rồi vận dụng “Kỵ vương” chia làm hai cánh mà xông lên tấn công Lã Bố. Nhờ có “Kỵ vương” nên bọn họ còn vượt lên trước cả Hạ Hầu Đôn và Trương Cáp nữa. Chỉ trong chớp mắt họ đã tạo thành thế gọng kìm cùng giáp công Lã Bố. Một đao một thương cùng đánh về phía Xích Thố. Nhan Lương, Văn Xú là “Kỵ vương” nên tốc độ chiến mã rất nhanh, nhưng Lữ Bố lại có thần mã Xích Thố tốc độ siêu cấp, nhanh hơn “Kỵ vương” rất nhiều. Vì vậy Nhan Lương và Văn Xú có chủ ý tấn công vào Xích Thố, một khi hạ được Xích Thố thì Lữ Bố có nhanh được nữa không. Lúc ấy hai nàng với võ tướng kĩ “Kỵ vương” cấp độ màu vàng nhạt cũng sẽ không thể bại dưới tay Lã Bố được, cho dù tiến hay thoái đều thần tốc đều an toàn cả.
Nhưng Lữ Bố đâu phải là đứa trẻ ngây thơ, nàng đã nhận ra chiến thuật của đối phương rồi. Cho nên nàng nhanh chóng vung Họa Kích trong tay chặn đứng thế tiến công của Nhan Lương và Văn Xú. Xích Thố hoàn toàn không bị ảnh hưởng một sợi lông nào cả. Lúc này “Thị huyết” Hạ Hầu Đôn và Trương Cáp cũng đã ập tới rồi. Hai thanh trường thương đâm thẳng vào Lã Bố, nhưng Lữ Bố cũng ngay lập tức giương kích chống trả.
Trận chiến lúc này diễn ra ngày càng căng go, ác liệt, chỉ còn nghe thấy nhưng tiếng “Đinh đang” của các loại binh khí va chạm vào nhau mà thôi. Cũng không biết hai bên đã giao chiến được bao nhiêu chiêu nữa, nhưng chỉ thấy Nhan Lương, Văn Xú và Trương Cáp là những võ tướng kĩ màu vàng nhạt thì bị kích của Lữ Bố đẩy bùi mấy bước, chỉ còn “Thị huyết” Hạ Hầu Đôn có thực lực cao cường nên vân cầm cự được với Lữ Bố chưa bị đẩy lùi tí nào.
Quan Vũ và Trương Phi thấy tình thế nguy cấp như thế nên cũng không dám nói năng gì nữa, bọn họ hết sức tập trung, giật dây cương, xông lên tham chiến.
Tất cả quân tướng của mười tám lộ chư hầu cả Tôn Vũ, Lưu Bị … đều im lặng, chú tâm quan sát trận chiến trên đấu trường kia. Lúc này liên quân của mười tám lộ chư hầu chỉ còn có sáu đại tướng kia là có thực lực mạnh nhất. Bọn họ đang liên thủ vậy công Lã Bố. Nếu như bọn họ thất bại thì liên quân mười tám lộ chư hầu cũng chỉ còn biết lui binh chứ không còn cách nào khác.
Chưa nói gì tới Đổng Trác, mà chỉ cần hai bộ tướng Lữ Bố và Điêu Thuyền của mụ ta thôi mà bốn mươi ba vạn quân của mười tám lộ chư hầu cũng đánh không lại. Chuyện này sẽ đồn đi khắp thiên hạ vật thì còn có ai dám chống lại Đổng Trác và việc soán quốc của Đổng Trác không. E rằng lúc ấy chẳng ai dám phản kháng nữa, tất cả sẽ phải im lặng cam chịu mà thôi.
Lẽ nào … hoàng triều họ Lưu sẽ phải đổi sang họ Đổng, niên hiệu cũng phải đổi thành “Phùng ma nguyên niên” hay sao. Cái tên đó thật khó chấp nhận được
Tào Tháo đứng ở trên đài cao quan chiến nãy giờ, trông thấy hiểm cảnh của tướng lĩnh như vậy nàng ta lập tức khởi động ngự tướng kĩ “kiêu hùng”, ánh kim quang chói lọi phát tán, tiến tới sáu vị tướng lĩnh kia trợ giúp cho họ. Tuy hiệu quả hỗ trợ của “kiêu hùng” không rõ rệt như “Phụ tá” nhưng đối với những võ tướng kĩ màu vàng thì “kiêu hùng” hỗ trợ và đem lại hiệu quả không nhỏ đâu. Lúc này Tào Tháo đem tất cả uy lực của “Kiêu hùng” hộ trợ cho sáu viên đại tướng chiến Lữ Bố.
Cũng không biết cuộc chiến giữa sáu vị tướng bên phía liên quân với Lữ Bố đã trải qua thời gian mấy canh giờ rồi nhưng Tôn Vũ cảm thấy trận chiến này lâu quá. Chỉ thấy chiến đấu khí tản mác, bay lượn khắp chiến trường trong suốt cuộc đấu. Thỉnh thoảng rồng xanh rồi rắn vàng lại xuất hiện, nhưng chúng đều bị luồng hắc khí từ Phương Thiên Họa Kích nuốt chửng.
Và đến bây giờ đã có một người trong số sáu đại tướng bên phía liên quân không thể cầm cự được nữa rồi. Người đó chính là Trương Cáp, nàng ta bị trúng một kích của Lữ Bố vào đầu vai, ngã luôn khỏi lưng ngựa. Cũng may mà bị thương không nặng lắm, nàng vẫn cố leo lên chiến mã, chạy về phía doanh trại.
Hai người bị loại khỏi vòng chiến đấu tiếp theo là Nhan Lương và Văn Xú. Hai người này nhiều lần công kích vào Xích Thố khiến cho Lữ Bố vô cùng tức giận. Lữ Bố nắm lấy cơ hội các nàng sơ hở mà giáng cho một kích đánh văng cả hai ra khỏi ngựa. Vết thương của hai nàng nhẹ hơn của Trương Cáp, nhưng cũng không thể tham chiến được nữa, vội chạy về hậu quân.
Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Xú đã bị đnáh lui, như vậy chỉ còn có ba người Quan Vũ, Trương Phi, Hạ Hầu Đôn chiến với Lữ Bố. Sáu người đã khó, ba người lại càng khó hơn.
“Thị huyết” Hạ Hầu Đôn cuối cùng cũng đã để lộ sơ hở, và Lữ Bố không bỏ lỡ cơ hội, dùng cán kích thúc một đòn vào bụng của nàng, vậy là Hạ Hầu Đôn cũng bị loại khỏi cuộc chiến.
Như vậy đến giờ phút này chỉ còn hai người còn bám trụ được. Đó là “Chiến thần” Quan Vũ và “Đẩu thần” Trương Phi.
- Nhị tỷ ở, chúng ta không chống được nữa rồi.
Trương Phi rầu rĩ mếu máo nói tiếp:
- Lần này thì ngay cả “Thống khốc” của tỷ tỷ cũng bị phá rồi. Hu hu.
Quan Vũ là kẻ cao ngạo đâu dễ dàng nhận thua được chứ. Nhưng thực lực của đối phương quả thực là quá cường đại, nàng ta cho dù muốn hay không cũng phải thừa nhận sự thua kém đó. Quan Vũ buồn rầu nói với Trương Phi:
- Nhị tỷ bảo muội rồi mà, khi tiến công thì phải dốc hết toàn lực ra chứ … Ai dà … Nhưng xem ra với sức của chúng ta mà muốn đối địch với Lữ Bố này thì … Ai dà …
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++