Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Nhân Trung Lữ Bố (3)
ũ An Quốc nghe những lời này trong lòng giận dữ lắm, nàng thầm nghĩ: Chỉ một con bé vắt mũi chưa sạch mà lại dám thị uy với mình hay sao. Thật là tức quá đi mất.
Vũ An Quốc tức giận vung đại chùy, bổ một đòn khác xuống Lữ Bố. Lữ Bố không hề nao núng, tay trái nắm lấy bờm của Xích Thố, còn tay phải thì giơ Họa Kích đón đánh đại chùy của Vũ An Quốc. Mỗi khi tốc độ của đại chùy sắp sinh ra tiếng vù vù thì ngay lập tức Họa Kích của Lữ Bố đã chặn đứng nó rồi, khiến cho đại chùy bình thường thì gào rít không khí vù vù, còn bây giờ thì gần như câm lặng hoàn toàn, không phát ra một tiếng vang nào cả. Thậm chí cả khi hai binh khí chạm nhau thì không gian cũng hoàn toàn im lặng.
Sau mười mấy chiêu, Lữ Bố cảm thấy khó chiu với cách đánh của Vũ An Quốc, nàng cáu giận nói:
- Thôi! Không chơi với ngươi nữa. Ngươi với cái mụ vừa rồi hễ cứ đánh ra một chiêu là lại gào thét ầm ĩ hết cả lên. Ta ghét đánh nhau với những kẻ như ngươi lắm
Nói rồi nàng liền vung Họa Kích lên, nhắm thẳng vào cổ tay của Vũ An Quốc mà đâm tới.
- Không hay rồi.
Tôn Vũ đứng ở trong trại trông thấy cảnh tượng mà anh ta không hề muốn sắp sửa diễn ta cho nên vội vàng xuất động “Phụ tá” kĩ. Rô bốt thông minh NM01 theo lệnh của Tôn Vũ liền bay về phía Vũ An Quốc với tốc độ cực nhanh, giúp nàng tăng cường sức mạnh để có thể né tránh và chạy trốn được khỏi đòn thế của Lữ Bố. Nhưng Họa Kích của Lữ Bố quá nhanh, khi mà NM01 mới từ trên người Tôn Vũ bay đi thì Họa Kích đã đâm thẳng vào cổ tay của Vũ An Quốc rồi.
Cổ tay phải của Vũ An Quốc đã trúng kích, máu tươi từ đó túa ra nhiều lắm. Nàng kêu thảm một tiếng rồi vội vàng quay ngựa chạy về quân doanh.
Tôn Vũ thấy vậy liền thở dài não nề, anh ta không thể làm gì để cứu vãn được nữa nên đành phải thu hồi NM01. Sở dĩ Tôn Vũ ứng cứu chậm trễ như vậy là bởi vì hai người bọn họ đánh nhau không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào cả, mà Lữ Bố đang “vờn” Vũ An Quốc thì đột nhiên lại kết thúc cuộc chơi … Kết quả là Vũ An Quốc bị đánh cho gẫy cả cổ tay rồi.
Vũ An Quốc thất bại khiến cho tướng lĩnh của mười tám lộ chư hầu nhất thời bàn tán náo loạn cả lên:
- Cái này? … Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế này.
- Cái con bé Lữ Bố này rốt cuộc là cái giống gì thế không biết, không biết nó là võ tướng kĩ loại gì mà lúc thì màu đỏ lúc thì màu lam thế này.
- Ta không tin là nó có thể chuyển đổi sang màu vàng được đâu
Các tướng lính của các lộ chư hầu mỗi người một phỏng đoán, loạn xị ngậu cả lên. Nhưng rồi ánh mắt của họ đều chuyển về phía Tào Tháo và nói:
- Tào Tháo tướng quân à, tình hình ngày hôm nay như thế này, chỉ có thể nhờ ngài phái đại tướng quân Hạ Hầu Đôn ra trận thôi, chỉ có nàng ấy mới đạt đến cấp độ màu vàng của võ tướng kĩ thôi.
Tào Tháo khi nghe thấy lời “khẩn cầu” này thì đôi mắt “ti hí” kia liền đảo quả đảo lại, rồi cười nhạt một cách bí hiểm nói:
- Không được rồi, đại tướng quân Hạ Hầu Đôn của ta hôm qua bị trúng tên vào mắt bị thương rất nặng đến hôm nay vẫn chưa thể bình phục được, cho nên ta không thể để nàng ấy liều mạng được.
Tào Tháo tuy là một người thích nổi tiếng như bà ta cũng là một “gian hùng” hết sức thông minh. Trong khi chưa xác định được thực lực thật sự của Lữ Bố thì bà ta tuyệt đối không bao giờ để đại tướng của mình đi xuất chiến đâu.
Lúc này Tôn Kiên từ phía sau tiến lên, trông bà ta rất bức xúc, tức giận:
- Các người luôn miệng hô vang khẩu hiệu Cần Vương, vậy mà các ngươi chỉ khư khư cho mình, có ai chịu vì nước quên mình cơ chứ. Chỉ là một đứa bé con thôi mà cứ đẩy tới đẩy lui không ai chịu xuất chiến cả. Chẳng còn ra cái thể thống gì nữa. Được rồi các ngươi đã sợ chết thì để ta đi”
Tôn Kiên mặc dù nói cứng như vậy, nhưng trong lòng cũng chưa nắm chắc được phần thẳng, bà ta biết răng thực lực của mình cũng chẳng hơn Vũ An Quốc được bao nhiêu cả. Mà Vũ An Quốc bị Lữ Bố hạ gục trong hơn mười hiệp như thế thì chắc gì bà ta đã thắng nổi Lữ Bố.
Nghĩ vậy Tôn Kiên liền hướng về phía Tôn Vũ, rồi chắp tay nói với anh ta:
- Tôn tướng quân à, hay là chúng ta lại hợp tác một lần nữa đi, cùng nhau chung sức chiến Lữ Bố xem thế nào?
Tôn Vũ nghe Tôn Kiên nói vậy thì phát hoảng trong lòng, than thầm: Ai dà, cái mụ Tôn Kiên này đúng là … sao lại đổ lên đầu của ta chứ, ta đâu có muốn đánh nhau với Lữ Bố đâu chứ. Trong cái thời đại Tam quốc hỗn loạn này, ta không nên và không muốn đánh nhau với ai hết? Nhất là với Lữ Bố, cho dù ta có đến mười cái mạng cũng không đủ dùng đâu.
Tôn Vũ muốn từ chối lời đề nghị của Tôn Kiên, nhưng ánh mắt của vị hổ tướng Giang Đông này như đang van nài cầu khẩn Tôn Vũ. Tôn Vũ nhận ra được điều đó, nên trong lòng thầm nghĩ: Ai dà, Tôn Kiên à, sao bà lại khờ như vậy, cho dù là Cần Vương chính nghĩa thì cũng đâu cần phải bán mạng như thế chứ.
Tôn Vũ than thầm « cảm thương » cho Tôn Kiên, anh ta cũng không phản đối hay chê bai gì việc làm của vị chủ tướng Giang Đông này, mà ngược lại còn thầm khâm phục một con người có tấm lòng trung trinh vì xã tắc, có phẩm cách cao thượng như vậy
Lúc này trong đầu Tôn Vũ đang có một cuộc đấu tranh tư tưởng rất lớn: Nếu như bản thân mình và Tôn Kiên có kết hợp lại đi nữa thì chắc cũng không thể đánh lại được Lữ Bố đâu. Chỉ có điều Lữ Bố này còn có lòng nhân đạo cho nên không muốn giết người. Nếu như ta đây sử dụng « Phụ tá » đứng từ xa hỗ trợ cho Tôn Kiên, nếu cẩn thận một chút thì cũng không sao cả. Chi bằng cứ để cho Tôn Kiên xuất chiến nhưng cũng nên cảnh báo bà ta đừng có hám danh, nếu thấy không trụ được thì lui cũng được.
Tôn Vũ đã nghĩ thông suốt, anh ta hướng về phía Tôn Kiên và nói:
- Tôn Kiên tướng quân, ta sẽ cùng đi với tướng quân đánh trận này, chỉ có điều tên Lữ Bố này uy lực thế nào thì chúng ta vẫn không thể lường trước được, cho nên tướng quân cũng đừng quá tham chiến, nếu như cảm thấy không địch lại được thì cứ rút về hậu phương là được rồi.
Tôn Kiên gật đầu đồng tình với Tôn Vũ.
Hai người Tôn Vũ và Tôn Kiên cưỡi ngựa, từ từ đi ra khỏi cổng trại, đi tới trước mặt của Lữ Bố.
Trong khi đánh nhau với Mục Thuận và Vũ An Quốc, Lữ Bố đã có mở miệng nói mấy câu. Nhưng doanh trại ở xa quá cho nên các tướng lĩnh của mười tám lộ chư hầu không nghe rõ Lữ Bố nói gì. Nhưng Tôn Vũ nhờ có rô bốt thông minh NM01đã sử dụng khả năng hứng âm thanh cho nên những lời nói của Lữ Bố, Tôn Vũ đều nghe rõ cả rồi. Từ đầu tới cuối, Lữ Bố liên tục nói đi nói lại một câu “ngươi ầm ĩ quá đấy”. Từ đó Tôn Vũ suy đoán Lữ Bố không thích ôn ào náo nhiệt và nếu như anh ta và Tôn Kiên im lặng thì Lữ Bố cũng sẽ không điên tiết mà đả thương bọn họ.
Tôn Vũ suy đoán như vậy quả thật rất chính xác, cho nên anh ta hướng về phía Tôn Kiên nói:
- Tôn tướng quân à, ngài chú ý khi giao chiến thì tuyệt đối không được phát ra âm thanh gì cả. Có như vậy thì chúng ta mới có cơ may toàn mạng được.
Thực ra thì Tôn Kiên cũng không hiểu tại sao Tôn Vũ lại khuyên mình như thế. Nhưng bà ta rất tin tưởng vào Tôn Vũ, cho rằng Tôn Vũ làm như thế tất là có lý do quan trọng, cho nên Tôn Kiên cũng thấp giọng nói:
- Chuyện này thì không thành vấn đề gì cả. Chúng ta thống nhất sẽ không nói một lời nào cả, chỉ chú ý đến đánh nhau mà thôi.
Tôn Kiên vốn định nói vài lời mào đầu với Lữ Bố, nhưng bà ta chợt nghĩ rằng Tôn Vũ đã hết lời khuyên mình không được lên tiếng. Cho nên bà ta cũng im lặng không có dài dòng lằng nhằng gì cả, cứ thế là vung Cổ Đĩnh Đao, lao vào tấn công Lữ Bố.
Tôn Vũ cũng không dám khinh địch vội vàng vận dụng võ tướng kĩ “Phụ tá”, lệnh cho MN01 di chuyển “Phụ tá” tới chỗ của Tôn Kiên, xâm nhập vào cơ thể hoạt tính hóa tế bào của bà ta. Lập tức toàn thân Tôn Kiên tỏa kim quang lấp lánh. Hai chữ “Hổ tướng” sáng rực rỡ huy hoàng lắm.
Lữ Bố hết nhìn Tôn Vũ thả “Phụ tá” bay tới chỗ của Tôn Kiên bằng con mắt hiếu kì tò mò và đầy mê hoặc. Rồi lại quay sang nhìn hai cặp chữ “Phụ tá” màu lam và “Hổ tướng” màu vàng lấp lánh trên đầu Tôn Kiên. Trong lòng của nàng lúc này tràn đầy sự thắc mắc: Tên tướng kia là một võ tướng kĩ cấp độ màu vàng hay sao? Tại sao lại không có chiến đấu khí thế nhỉ?
- Các người đúng là rất tốt rất hiểu chuyện, không hề gây ầm ĩ gì cả.
Lữ Bố nói tiếp:
- Đã vậy ta cùng võ tướng kĩ màu vàng nhà ngươi đùa vui một chút thử coi.
Lữ Bố vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một luồng kim quang chói mắt từ thân thể của Lữ Bố phóng ra. Bốn chữ “Nhân trung Lữ Bố” từ màu xanh lam cũng chuyển sang màu vàng rồi. Luồng khí thế chiến đấu hung hãn, hừng hực từ thân thể của nàng bùng phát ra, áp đảo tất cả, cuốn thổi tất cả, khiến cho Tôn Kiên ở đối diện xũng không thể nào mở mắt ra được.
Lữ Bố vận dụng võ tướng kĩ cấp độ màu vàng thì lập tức toàn bộ cơ thể phát ra luồng chiến đấu khí xung mãn, khác hẳn với Tôn Kiên hoàn toàn im ắng. Trong lòng Lữ Bố lại càng tò mò: Tại sao khi mình biến thành võ tướng kĩ màu vàng thì lại có chiến đấu khí chứ? Nếu thế thì mình lại chơi gian rồi. Đối phương đã không có chiến đâí khí thì mình cũng không nên có chiến đấu khí, như thế mới công bằng chứ.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++