Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Giặc Hoàng Cân Xâm Chiếm Trác Huyện
ôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải nghiên cứu truyền quốc ngọc tỷ. Nói không chừng có thể từ góc độ khoa học mà phá giải huyền bí của võ tướng kỹ. Tất nhiên, nếu quả thật có thể phá giải huyền bí của ngọc tỷ, vậy thế giới này chẳng phải sẽ thay đổi sao?”
Việc này cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, Tôn Vũ chỉ là một quân nghị giáo úy dưới chướng của Công Tôn Toản, muốn lấy truyền quốc ngọc tỷ trong tay hoàng gia, thực sự là giấc mơ, có lẽ không nên nghĩ nhiều.
Lúc này, Công Tôn Toản nghe nói Tôn Vũ không có võ tướng kỹ, chỉ là có một thế lực tương tự ở bên trong có một thể dùng võ tướng kỹ, trong lòng cũng rất tò mò, nàng kéo tay áo Trịnh Huyền nói:
- Lão sư, Tôn Vũ tiên sinh rốt cuộc có thế lực gì? Lão nhân gia ngài học nhiều biết nhiều, nhất định có thể nhìn ra.
Trịnh Huyền cười lắc đầu nói:
- Ta chỉ là một lão sư, cũng không phải thần tiên không có gì là không biết. Võ tướng kỹ khắp thiên hạ này ta đều có thể dùng “Danh sư” tìm ra ưu điểm hoặc chỗ thiếu hụt, hoặc là giúp người ta nhận thức được năng lực của bản thân, nhưng đối với các thế lực không rõ ràng, ta không có cách nào biết hết được.
Công Tôn Toản nghe xong thực buồn bực, nàng rất hy vọng Trịnh Huyền có thể giúp Tôn Vũ tìm được biện pháp phát huy sức mạnh giống như giúp Triệu Vân, nhưng Trịnh Huyền lại nói Tôn Vũ căn bản không có võ tướng kỹ.
Trịnh Huyền dù sao cũng già rồi, nói chuyện cũng hơi huyên thuyên, nàng vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa đời này đệ tử của ta có hơn một ngàn người, nhưng có thể coi như người có võ tướng kỹ đáng sợ nhất chính là Lưu Huyền Đức.
Lưu Bị? Tôn Vũ lại hứng thu, nữ nhân dịu dành thanh tú kia, nói chuyện thanh âm cũng nhỏ nhẹ, mới phát ra võ tướng kỹ đã khiến Quan Vũ Trương Phi sợ tới mắc biến sắc, rốt cuộc là chiêu gì a? Hắn nhanh chóng hỏi:
- Lão sư, Lưu Huyền Đức sử dụng võ tướng kỹ gì thế? Rốt cuộc đáng sợ thế nào?
- Ha ha, không thể nói được.
Trịnh Huyền cười ha ha nói:
- Ta làm lão sư, làm sao có thể nói hết công phu của các đệ tử, hơn nữa ta cũng không hy vọng nàng dùng đến võ tướng kỹ của nàng.
Ngất! Lại không thể nói, thế mà còn nói, ghét nhất là loại người này. Tôn Vũ oán hận nghĩ thầm.
Mấy người trò chuyện trong chốc lát, Công Tôn Toản nói cho Trịnh Huyền biết tình hình của Lư Thực. Hóa ra Lư Thực đã làm đến quan Thượng Thư, tới Lạc Dương nhậm chức, hiện không ở Trác huyện, khó trách Trịnh Huyền không tìm thấy nàng. Trịnh Huyền cáo từ rời đi, nàng định tiếp tục đi du lịch thiên hạ dạy học.
Thực phiền phức, nàng là một lão bà bà ngàn dặm xa xôi tới lại chạy loạn khắp nơi, cũng thật là nguy hiểm. Công Tôn Toản vốn định phái hộ vệ tiễn nàng một đoạn đường, nhưng lão nhân gia nàng lại kiên trì không cần, không muốn phiền nhiễu.
Trịnh Huyền rời đi rồi, Tôn Vũ nói với Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, ngươi biết rồi đấy, ta căn bản không có võ tướng kỹ, nếu như ngươi vì ta có võ tướng kỹ mà muốn cùng ta thành thân thì … không nên tiếp tục do dự nữa.
Công Tôn Toản nghe xong những lời này thật lâu không nói gì.
Lúc ban đầu đúng là vì Tôn Vũ biết sử dụng võ tướng kỹ nên nàng mới kính trọng hắn, nhưng trải qua một thời gian dài ở chung với nhau, Tôn Vũ mấy lần cứu mạng nàng, nhất là lúc cuối cùng vừa rồi, hai người cùng cưỡi ngựa chạy trốn về phía Tây, thiếu chút nữa chết trong tay đại quân Ô Hoàn. Công Tôn Toản thấy hắn dũng cảm quyết đoán, lại mưu trí hơn người, kỳ thật tâm tình đã sớm trao gửi cho hắn.
- Tôn Vũ.
Em gái đáng yêu dịu dàng vô cùng kiên định nói:
- Ta yêu mến là con người của ngươi, không phải võ tướng kỹ của ngươi.
- Ách..
Tôn Vũ nghe xong tim run lên, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Mấy ngày tiếp theo, vết thương của Công Tôn Toản từ từ có biến chuyển tốt hơn, bắt đầu có thể nhảy nhẹ nhàng. Về phần Triệu Vân, dưới sự ”vỗ béo” cẩn thận của Tôn Vũ, bỗng dưng được ăn một bữa tiệc lớn.
Tuy nhiên, mặc dù nàng được ăn ngon nhưng lại bị Tôn Vũ bắt làm các loại vận động như chạy bộ, cử tạ, nhảy cao … Tôn Vũ đem hết các động tác tập thể hình trong hiện đại áp dụng cho Triệu Vân, muốn nàng mau chóng lớn lên, đủ để nàng có thể chịu được võ tướng kỹ của nàng.
Triệu Vân đáng thương ngày nào cũng bị bắt chạy bộ hơn mười km, sau đó lại phải làm động tác ngồi xổm, rồi lại nhảy tập thể dục, tập yoga, duỗi chân …
Sau mười ngày, sắc mặt Triệu Vân rõ ràng hồng hào hơn, màu da cũng không còn tái nhợt như trước, trong bàn tay nhỏ trắng như tuyết có một chút hồng nhạt, giơ tay nhấc chân cũng có chút sức lực.
Tuy nhiên Tôn Vũ biết rõ việc rèn luyện này cần nhất là phải kiên trì, hơn nữa rèn luyện trong thời gian ngắn không thể bằng rèn luyện trong thời gian dài. Hiện tại Triệu Vân đã thay đổi, hắn nhất định phải giúp Triệu Vân biến thành một tiểu la lỵ khỏe mạnh.
Về phần Tôn Vũ, tự bản thân hắn đề ra một kế hoạch lâu dài, hắn kêu NM01 làm một bảng kế hoạch, trong bảng đề ra những chuyện mình cần làm và những chuyện mình muốn làm, sau đó sắp xếp theo thứ tự tầm quan trọng.
Trong đó quan trọng nhất chính là việc tìm được Hoa Đà, người có thể chữa trị cho bệnh nan y của mình. Tính mạng quan trọng hơn tất cả, mất mạng rồi thì đừng mong làm gì hết.
Tuy nhiên giặc Hoàng Cân lại làm loạn, khắp nơi đều là chiến tranh, muốn tìm ra Hoa Đà quả thực rất khó? Tôn Vũ không dám chạy loạn coi thường mạng sống như Trịnh Huyền, đây không phải việc mà người có đầu óc nên làm.
Chẳng lẽ phải dẹp loạn giặc Hoàng Cân trước sao?
Tôn Vũ nghĩ bản thân mình sau này nên làm thế nào, nghĩ một hồi thấy đau hết cả đầu.
Hôm nay Tôn Vũ theo lệ cũ đang dạy dỗ tiểu la lỵ, hắn lệnh cho Triệu Vân cõng một khối đá 20 cân, chạy quanh trong sân. Trên bàn đá bày đầy những món ngon như gà, thịt, cá, những thứ này là để ban thưởng cho Triệu Vân sau khi hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện.
Triệu Vân đáng thương lưng cõng đá nặng, đi từng bước từng bước trong sân, kỳ thật không phải là chạy, mà còn chậm hơn cả bò. Nàng đã chạy mười lăm vòng, nhưng Tôn Vũ lại ra hạn chạy xong hai mươi vòng mới được phép ăn cơm.
- Tôn tiên sinh, ta cõng đá nặng xong thật sự có thể được ăn sao?
Triệu la lỵ đáng thương hỏi.
- Đương nhiên rồi, tiên sinh chưa bao giờ lừa ngươi.
Tôn Vũ biết rõ không thể nói dối tiểu hài tử, người lớn đã hứa hẹn nhất định phải làm, nếu không trong lòng hài tử sẽ mất đi tín nhiệm, làm hỏng sự tin tưởng của nó. Cho nên hắn hứa ban thưởng cho Triệu Vân, chỉ cần Triệu Vân làm được, vậy hắn nhất định có thể thực hiện lời hứa của hắn.
Triệu Vân nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này Công Tôn Toản đi từ bên ngoài vào, nhìn Triệu Vân đáng thương, lắc đầu thở dài:
- Tôn Vũ, ngươi sao lại ép nàng như vậy, có nên không? Sao nàng lại nhất định phải dùng tới võ tướng kỹ? Làm một tiểu nha hoàn vui vẻ cũng không phải là không hạnh phúc. Một khi đã xuất ra võ tướng kỹ, sẽ khó tránh khỏi tranh giành trên chiến trường, khói lửa chiến tranh, đối mặt với gian nguy.
Tôn Vũ lắc đầu nói:
- Bây giờ là loạn thế, không có bản lĩnh nhất định sẽ chết. Nàng sợ chết như vậy, tính mạng là của mình, liều mạng thì đã sao? Ta cũng không biết bệnh nan y của mình có thể chữa trị khỏi hay không, lúc này càng nhất định phải để nàng học cách tự lập, nếu không ngày nào đó không có ta, nàng sẽ đi đâu tìm cái ăn chỗ dựa?
Ừ, Công Tôn Toản nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi có quân tình khẩn cấp báo lại, giặc Hoàng Cân trú tạ Đại Hưng sơn có ý đồ đánh úp bản huyện, nếu bỏ mặc không để ý rất có thể tạo thành uy hiếp đối với Trác huyện. Bạch Mã Nghĩa Tòng của chúng ta đều là kỵ binh, không giỏi thủ thành, ta không muốn đứng bên trong thủ thành mà định ra khỏi thành đón đầu đánh giặc Hoàng Cân. Hiện tại hơn một vạn Bạch Mã Nghĩa Tòng đang tập kết, lập tức xuất binh đi đánh giặc, ngươi có muốn cùng đi không?
Ồ? Năm vạn giặc Hoàng Cân xâm chiếm Trác huyện? Tin này nghe rất quen …Tôn Vũ trong lòng thầm kinh ngạc, vội hỏi:
- Đại tướng giặc Hoàng Cân là ai? Có phải là Trình Viễn Chí.
Công Tôn Toản vỗ tay cười nói:
- Không hổ danh có “Thần mục” kỹ năng, rõ ràng cách xa trăm dặm đường mà ngươi vẫn có thể nhận ra đại tướng quân địch.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++