Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: “Danh Sư” Giải Thích
ông Tôn Toản biết tin liền nhịn đau từ trong buồng đi ra, vị Nho gia Trịnh Huyền này là sư bá của nàng, cấp bậc lễ nghĩa đều không thể qua loa. Hai người ngồi trong chiếc bàn đá trong sân, Công Tôn Toản lấy lễ của đệ tử nói chuyện với Trịnh Huyền
Tôn Vũ không nói chen vào, gọi Triệu Vân cùng đi ra.
Sau đó lại nghe thấy Công Tôn Toản cung kính nói với Trịnh Huyền:
- Lão sư, ngài tới vừa lúc, giúp ta xem một chút Tôn Vũ. Dùng tuệ nhãn của ngài, liệu có thể giải thích cho ta không.
Tôn Vũ vừa nghe thấy câu này liền dừng lại, trong lòng thầm ngạc nhiên tự hỏi: Nhìn ta? Giải thích cái gì? Ta có gì thú vị sao?
Trình Huyền cũng có ý nghĩ như Tôn Vũ, ngạc nhiên nói:
- Nam nhân này có gì thú vị?
Công Tôn Toản nói:
- Lão sư, Tôn Vũ tiên sinh mặc dù là nam nhân, nhưng lại có thể sử dụng võ tướng kỹ, hơn nữa, hắn có nhiều loại võ tướng kỹ khác nhau, người thường không ai có thể làm được. Cho nên ta muốn nhờ lão sư xem hắn có gì khác người, hoặc là trong người còn tiềm ẩn thực lực gì không.
Trịnh Huyền vừa nghe thế hai mắt liền lóe lên:
- Có việc này sao?
Nàng xoay đầu lại, đôi mắt tinh anh lóng lánh nhìn thẳng Tôn Vũ.
Tôn Vũ bị nàng nhìn chằm chằm trong lòng hoảng hốt, liền nói:
- Không có gì đâu, cũng không thể nhìn được đâu, ta chẳng có thực lực gì tiềm ẩn nữa đâu.
Trịnh Huyền cười ha ha nói:
- Bá Khuê nói ngươi có võ tướng kỹ, nàng nhất định sẽ không lừa ta, thật thú vị! Ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nàng vừa nói vừa duỗi tay nhẹ nhàng lay lay đôi mắt của mình, sau đó một ánh lam sắc từ trên người nàng phát ra, lão bà này sắp vào quan tài rồi mà cũng có thể xuất ra võ tướng kỹ, hơn nữa lại còn là lam sắc.
Lam quang trên người nàng phát ra, đọng lại hai chữ to trên đỉnh đầu “Danh sư”
Ánh mắt của nàng như phát ra tia laser màu lam, thoáng cái liền bao phủ Tôn Vũ và Triệu Vân đang đứng sau lưng hắn trong vòng lam quang.
Ồ! Lấy lam quang quét ta sao? Tôn Vũ kinh ngạc, đây rốt cuộc là cái gì? Định giết ta sao.
Nhưng Tôn Vũ cũng không thấy có gì bất thường, ánh sáng trên người hắn đảo qua đảo lại, hết sức ấm áp thoải mái.
Công Tôn Toản ngồi bên cạnh vội hỏi:
- Lão sư, sao rồi? Võ tướng kỹ của Tôn Vũ là thế nào? Ngài xem hắn liệu có còn võ tướng kỹ nào mạnh hơn mà chưa dùng tới không?
Sau đó Trịnh Huyền nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, lẩm bẩm trong miệng:
- Kỳ quái … Nam nhân này không có … Hắn căn bản không có khả năng xuất ra võ tướng kỹ.
Tôn Vũ trong lòng kêu thảm một tiếng, bị phát hiện rồi.
Tuy nhiên Trịnh Huyền cũng không có hứng thú nghiên cứu hắn nhiều, đôi mắt tinh quang của nàng xoạt cái dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Vân đang đứng sau lưng Tôn Vũ, kinh ngạc nói:
- Nhưng mà … Tiểu cô nương này … Nàng là kỳ tài hiếm có đấy.
Trịnh Huyền vừa nói ra, Tôn Vũ và Công Tôn Toản đều kinh ngạc lắp bắp.
Tôn Vũ kinh ngạc, ánh mắt lão thái bà này rất chuẩn, nàng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra tài năng của Triệu Vân. Hơn nữa nàng còn thấy được Triệu Vân là kỳ tài hiếm có, kỹ năng này so với “Mịch tài” của Quan Tĩnh kia cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Công Tôn Toản giật mình hỏi:
- Lão sư, kỳ tài hiếm có là ý gì? Lam sắc võ tướng kỹ? Hay là kim sắc võ tướng kỹ?
Trịnh Huyền lắc đầu nói:
- Cụ thể là cấp gì ta không biết rõ, nhưng … nhất định là vô cùng giỏi, uy lực võ tướng kỹ vô cùng lớn, nhưng nhìn thân hình nhu nhược này … chỉ sợ khi nàng xuất ra võ tướng kỹ sẽ bị bạo phát mà chết.
Những lời này lại khiến mọi người sợ hãi.
Trịnh Huyền dịu dàng nói với Triệu Vân:
- Tiểu cô nương, ngươi có phải cố tình không xuất ra võ tướng kỹ phải không?
Triệu Vân co lại đứng sau lưng Tôn Vũ, đáng thương gật gật đầu.
- Nếu dùng sẽ không tốt.
Trịnh Huyền hiểu ý nói:
- Một khi dùng tới, ngươi nhất định sẽ bạo phát mà chết. Trong lòng ngươi có một tiềm thức tự nói với mình, nếu dùng võ tướng kỹ sẽ chết, cho nên bản năng của ngươi kháng cự việc xuất ra võ tướng kỹ, phong ấn võ tướng kỹ trong thân thể ngươi.
A? Tôn Vũ nghe xong, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy. Hắn phát hiện Trịnh Huyền này quả là một nhân vật lợi hại, việc này cũng có thể nhìn ra được, không hổ là “Danh sư”
Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Lão sư, vậy Triệu Vân phải làm thế nào mới được?
Trịnh Huyền buông tay ra thở dài nói:
- Ăn! Cố gắng ăn thật nhiều! Hơn nữa phải rèn luyện thân thể, chỉ cần thân thể đủ khỏe mạnh, đủ để nàng có thể tự thừa nhận võ tướng kỹ của bản thân.
A? Hóa ra đây là lý do Triệu Vân luôn thèm ăn, ăn thế nào cũng không đủ no. Tôn Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng đẩy Triệu Vân ra, chỉ vào phòng bếp nói:
- Tử Long, ta cho phép ngươi ăn hết đồ ăn trong bếp, ăn hết sạch cho ta, nếu không đủ ta cho phép ngươi mua thêm về ăn.
Triệu Vân vui mừng, nàng vừa nghe thấy các vị đại nhân nói chuyện về võ tướng kỹ, lát sau lại nghe thấy cái gì kỳ tài hiếm có, nghe một lúc mà chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng chỉ hiểu duy nhất một câu, chính là Tôn Vũ bảo nàng hôm nay có thể ăn bao nhiêu thỏa thích.
Triệu Vân hoan hô một tiếng, chạy thẳng về phía phòng bếp.
Ồ! Nha đầu kia chẳng lẽ không sợ ăn nhiều thành tiểu trư sao? Tôn Vũ cười khổ nghĩ thầm: ta phải tạo cho nàng một kế hoạch ăn uống hợp lý, khiến cho thân thể nàng có thời gian bồi bổ, sau đó có thể tạo nên một Thường Sơn Triệu Tử Long uy lực, nhưng mà không biết mười năm có đủ để nuôi dưỡng một Triệu Vân cường tráng không.
Lúc này Trịnh Huyền lại cười nói:
- Tiểu nha đầu này không chỉ có thể chất yếu, võ tướng kỹ của nàng còn có ba cái gông xiềng, nếu không giải được ba gông xiềng này, cho dù thể chất khỏe mạnh cũng không sử dụng được.
- Gông xiềng? Nghĩa là sao?
Tôn Vũ nghi hoặc hỏi.
Trịnh Huyền nghiêm túc nói:
- Thế gian này có người có võ tướng kỹ nhưng không có cách nào sử dụng được, cũng không phải chỉ có mình nha đầu của nhà ngươi. Trong các nàng, đại đa số đều là do không mở gông xiềng nên không sử dụng được. Những gông xiềng này chính là điều kiện tiên quyết để phóng ra võ tướng kỹ, không đạt đủ điều kiện này, võ tướng kỹ không có cách nào thức tỉnh.
- A? Điều kiện tiên quyết?
Tôn Vũ rất hiểu vấn đề, vội vàng hỏi:
- Vậy Triệu Vân nhà ta có ba gông xiềng rốt cuộc là cái gì?
Trịnh Huyền lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, chỉ có nàng mới tự phát hiện ra.
Tôn Vũ nghĩ thầm trong lòng: ba điều kiện tiên quyết, sẽ là cái gì nha? Nếu theo như lý giải của ta với Triệu Vân, nàng sẽ dùng tới thương, xuyên ngân giáp, bạch mã, có thể là ba cái này không? Ách, ba điều kiện này thì quá đơn giản rồi, chắc là không phải, tóm lại là phải chậm rãi nghiên cứu nàng mới được.
Tôn Vũ chắp tay nói với Trịnh Huyền:
- Lão sư đệ tử rất hiếu kỳ về võ tướng kỹ, thật sự không hiểu được võ tướng kỹ là thế nào, có thể mời lão sư giải thích nghi hoặc giúp đệ tử được không?
Trịnh Huyền cười nói:
- Việc này nói ra rất dài, hay là trước tiên ta xem võ tướng kỹ của ngươi một chút, nghe Bá Khuê nói ngươi có thể sử dụng nhiều võ tướng kỹ, nhưng ta dùng “Danh sư” nghiên cứu trên người ngươi cũng không phát hiện ra, vậy ngươi có thể biểu diễn một vài võ tướng kỹ cho ta xem không?
Tôn Vũ đáp một tiếng, lần lượt xuất ra “Tốc ký”, “Cự lực”, “Tất trung” vv … từng cái từng cái xuất ra trước mặt để Trịnh Huyền xem.
Trịnh Huyền sau khi xem xong lắc đầu thở dài:
- Vừa giống mà lại không giống … Những võ tướng kỹ này của ngươi và võ tướng kỹ của chúng ta căn bản là không giống nhau. Ta thấy võ tướng kỹ của ngươi đều đến từ một thế lực khác với bản thân ngươi, loại thế lực này vô cùng linh hoạt, tràn đầy biến hóa, thậm chí có cả năng lực của ta.
Tôn Vũ trong lòng kinh ngạc, Trịnh Huyền này thật lợi hại, hắn có thể nhìn ra được võ tướng kỹ của ta là đến từ một thế lực khác, hơn nữa còn thấy được NM01 còn có được khả năng phán đoán. Nó là người máy đa năng, biết suy nghĩ, cũng không đơn thuần là nắm được ý chí của ta.
Trịnh Huyền lại nói:
- Võ tướng kỹ của chúng ta là vật chết, nó không có tư tưởng, trời sinh đã ở trên thân thể chúng ta, cả đời này chúng ta cũng không thể thay đổi. Ví dụ như của ta là “Danh sư”, của Bá Khuê là “Bạch mã”, vĩnh viễn cũng không biến thành những võ tướng kỹ khác được.
Tôn Vũ biết mình đã gặp được nhân tài, vì thế nhanh chóng nói:
- Đệ tử đến từ một sơn thôn xa xôi gọi là Bắc Kinh, khác hoàn toàn với thời đại này.
Trịnh Huyền lắc đầu nói:
- Bắc Kinh? Ta chưa từng nghe nói, có thể là một nơi rất tốt đó.
Nàng dừng lại một chút sau đó lại nói:
- Kỳ thật trong thế giới này của chúng ta không có võ tướng kỹ, võ tướng kỹ xuất hiện bắt nguồn từ truyền quốc ngọc tỷ.
- Ngọc tỷ?
Tôn Vũ hiếu kỳ, thứ này … hắn biết một chút, trong “Tam quốc diễn nghĩa” Tôn Kiên tìm được truyền quốc ngọc tỷ, sau đó rơi vào tay Viên Thuật, Viên Thuật có ngọc tỷ liền xưng đế, gây nên một trận náo loạn.
Trịnh Huyền nhẹ nhàng nói, đó là vào năm Tây Hán, Vương Mãng soán Hán, bức bách cô mẫu là Hoàng thái hậu Vương Chính Quân giao truyền quốc ngọc tỷ cho hắn. Vương Chính Quân thấy thân nhân ngày xưa từng tín nhiệm, hôm nay lại muốn soán vị chiếm thiên hạ, vô cùng phẫn nộ, lại không thể làm gì khác, vì vậy dưới con thịnh nộ đã dùng sức ném ngọc tỷ lên bậc điện, làm vỡ một góc của ngọc tỷ.
Ngọc tỷ văng tung tóe ra, từ đó bay ra các ánh sáng màu “Lục”, “Hồng”, “Lam”, “Kim”, “Ám kim” chiếu lên không trung, sau đó năm ánh sáng này phát tán ra khắp thiên hạ, từ đó trong thiên hạ có một nhóm người có thể xuất ra võ tướng kỹ.
Hơn nữa những người có võ tướng kỹ này còn dựa theo “Lục”, “Hồng”, “Lam”, “Kim”, “Ám kim” chia làm năm cấp, mỗi cấp uy lực lại mạnh hơn cấp trước đó một bậc.
Tôn Vũ nghe tới đó, hít một hơi rồi vội hỏi:
- Nói cách khác, võ tướng kỹ thực ra là từ truyền quốc ngọc tỷ bay ra?
Trịnh Huyền gật gật đầu nói:
- Thế gian này có vô số người may mắn, bọn họ bị ngũ sắc quang mang bắn trúng, vì vậy nhờ có võ tướng kỹ mà con cháu đời đời sau này đều có thể kế thừa những kỹ năng này. Nhưng điều kỳ lạ chính là, tất cả những võ tướng kỹ này chỉ có thể truyền cho nữ nhân, nam nhân làm thế nào cũng không thể tập được.
Nàng nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ hồi lâu, sau đó tò mò nói:
- Rõ ràng ngươi không được thừa hưởng võ tướng kỹ nào, chỉ là dùng một thế lực nào đó mô phỏng võ tướng kỹ mà thôi.
Tôn Vũ nghe xong rất có hứng thú, hắn bản tính là nhà khoa học luôn tìm kiếm các chân tướng, cho nên hắn không nhịn được nói:
- Nếu như vậy, căn nguyên của võ tướng kỹ là truyền quốc ngọc tỷ, ai lấy được truyền quốc ngọc tỷ người đó sẽ có hét ra lửa.
Tuy không biết hét ra lửa là cái gì, nhưng Trịnh Huyền có thể đoán được phần nào, nàng cười nói:
- Đúng vậy! Truyền quốc ngọc tỷ có thể truyền lại võ tướng kỹ mạnh mẽ uy lực, nó chính là bảo vật trong thiên hạ, tất nhiên do hoàng thượng giữ, bởi vậy thần dân thiên hạ đều một lòng với triều đình.
Nhật ký khoa học gia:
Khi ta nghe nói trên thế giới này có “Y thần”, ta bắt đầu từ bỏ ý niệm trở lại thế giới trước kia. Bởi vì nếu trở về thì có nghĩa là ta sẽ bị ướp lạnh, nếu lưu lại nơi đây thì mới có thể chữa khỏi căn bệnh này. Huống chi, căn bản ta cũng không tìm được đầu mối nào để trở lại thế giới kia nữa, nhưng nếu tìm được “Y thần” ta lại có thể tìm ra cách chữa trị cho mình.
Thế giới này khiến ta rất mê hoặc, nó có rất nhiều điều kỳ lạ ta muốn nghiên cứu. Lòng hiếu kỳ của ta có thể sử dụng cả ngày, ta đang suy nghĩ về võ tướng kỹ và truyền quốc ngọc tỷ. Nhà khoa học chẳng phải là người đi giải thích nghi hoặc cho nhân loại, đi tìm kiếm các chức nghiệp hay sao?
Ta muốn đi tìm hiểu hết thảy những mê hoặc này, tất nhiên những chuyện này phải đợi sau khi ta chữa khỏi bệnh đã.
Không biết Hoa Đà đại phu thu tiền có cao không? Ta cảm thấy cũng nên giữ lại một khoản coi như là tiền bảo hiểm.
Tôn Vũ.
Được viết tại thời đại kỳ dị “Trung Bình Nguyên Niên.”
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++