The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Nhuyễn Muội Tử Bị Thương
ắt thấy tam tướng đánh với tam tướng thật náo nhiệt, quân Ô Hoàn cũng điều ra tất cả đại tướng, tướng lĩnh thủ hạ của Công Tôn Toản cũng đã phái ra toàn bộ.
Công Tôn Toản cắn môi, nàng e sợ các đại tướng dưới tay mình sẽ bị thất thủ, nghĩ thầm:
- Võ tướng đã liều mạng xông ra bất phân thắng bại, dứt khoát xua quân đánh lén, dù sao ta có “Bạch Mã”, Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng không thể bại dưới tay đám ô hợp này.
Công Tôn Toản giơ cao thiết mâu trên đầu, trên người dần hiện ra lam quang khí phách, trên đỉnh đầu hiện ra hai chữ lam sắc “Bạch Mã”, ánh lam sáng trên người nàng chiếu sáng vạn trượng, trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng vào trong.
“Bạch Mã” vừa xuất, sĩ khí toàn quân Công Tôn Toản lập tức lên như cầu vồng, năm nghìn người Bạch Mã Nghĩa Tòng đều cảm giác được khí huyết dâng cao.
Công Tôn Toản mỉm cười, trong tay cầm thiết mâu vung lên, lớn tiếng nói:
- Giữ vững thế trận “Phong thỉ”, xông lên!
Nàng vừa dứt lời, phía sau lưng đột nhiên có một giọng nam gầm nhẹ:
- Xông lên!
Sau khi tiếng gầm này vang lên, một thanh trường mâu đột nhiên từ phía sau lưng đâm vào bên hông Công Tôn Toản, sau lưng nàng có một lỗ thủng hình cá, sau đó trường mâu thoáng cái rút về, máu tươi lập tức từ miệng vết thương tung tóe ra.
Công Tôn Toản cố nhịn đau bên hông, đau đớn quay đầu, thấy Vương Môn đội trưởng Bạch Mã Nghĩa Tòng, tay cầm một trường mâu nhuốm máu oán hận nhìn nàng.
- Vì sao?
Lam quang trên người Công Tôn Toản dần dần nhạt đi, hai chữ “Bạch Mã” trên đỉnh đầu cũng như khói bay đi, nàng không thể tin được nhìn Vương Môn, trong mắt đều là hoài nghi.
Ánh mắt Vương Môn trở nên ngoan lệ, hắn hét lớn:
- Viên Thiệu đã sớm bí mật tìm ta, chỉ cần ta đi theo nàng, nàng nguyện ý cho ta tiền tài, phá lệ đề bạt ta một nam nhân làm đại quan. Nhưng là … Ta vẫn trung thành và tận tâm đi theo ngươi, không chút để ý tới Viên Thiệu, cũng bởi vì ta thích ngươi.
Hắn dùng hết sức kêu lên:
- Nhưng ngươi thì sao? Chỉ vì một tên lính mới như Tôn Vũ. Ngươi thay lòng đổi dạ, không quan tâm ta. Ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng có được, ha ha, ha ha!
Công Tôn Toản chậm rãi rơi từ trên lưng ngựa, nàng thở dài một tiếng nói:
- Ta không hề đổi tâm, bởi vì ta chưa từng yêu mến ngươi, cho nên … Ta thích ai cũng không coi là phản bội ngươi. Ngươi … Ngươi thật là điên khùng…
Nàng nói xong, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Lúc này quân Bạch Mã Nghĩa Tòng chung quanh từ biến đổi lớn này bỗng giật mình tỉnh lại, vài chục thanh trường mâu cùng hướng về phía Vương Môn đâm tới, Vương Môn không hề né tránh, cười to nói:
- Ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng chiếm được.
“Phác … phác … phác”
Một loạt trường mâu đồng thời đâm vào, Vương Môn thân trúng hơn mười vết thương, trong nháy mắt tử vong.
Lúc này Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương đang chiến đấu phía trước cũng chú ý tới Công Tôn Toản bị Vương Môn ám toán ngã ngựa, tam tướng cùng kinh hãi, ghìm ngựa lui về phía sau.
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần tận dụng thời cơ, quân kỳ vung lên, đại quân Ô Hoàn lập tức vọt lên.
Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức sợ hãi loạn cả lên, bọn họ sớm có thói quen có kỹ năng “Bạch Mã” phụ trợ chiến đấu, lúc này mất đi “Bạch Mã”, đại quân không đánh tự loạn, sĩ khí trong khoảnh khắc mất hoàn toàn, đại quân Hà Bắc danh tiếng Bạch Mã Nghĩa Tòng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tôn Vũ trong lòng cũng rối loạn, nhưng kiếp trước hắn là nhà khoa học, gặp chuyện cũng vẫn giữ vững tinh thần tỉnh táo ung dung. Mỉm cười bình tĩnh, thầm nghĩ: làm sao bây giờ? Công Tôn Toản phát lương cho ta, cũng không thể để nàng chết. Nếu nàng chết, ta lại phải đi tìm việc khác, phiền toái như vậy, huống chi “gái ngoan” này đối xử với mình cũng rất tốt, làm người luôn ân oán rõ ràng.
Tôn Vũ cắn răng, thúc ngựa chạy vọt tới nơi Công Tôn Toản ngã ngựa, khom lưng cúi xuống ẵm Công Tôn Toản lên chiến mã của mình, phóng vượt lên phía trước. Làm sao bây giờ? Không có Công Tôn Toản, Bạch Mã Nghĩa Tòng biến thành phế vật, nếu là chạy trốn, có thể chạy được bao xa? Không tranh thủ thời gian cứu chữa chậm trễ, nhuyễn muội tử nhất định sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Hắn đột nhiên nhớ tới Quản Tử thành. Trong tình hình này, trước tiên đành phải đưa Bạch Mã Nghĩa Tòng vào trong Quản Tử thành, dựa vào tường thành tử thủ, chữa trị cho Công Tôn Toản, chấn hưng sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng mới là quan trọng nhất.
Tôn Vũ giơ soái kỳ của Công Tôn Toản lên cao, thúc ngựa chạy về phía Nam, Bạch Mã Nghĩa Tòng tuy tan tác nhưng dùng mắt vẫn nhìn thấy soái kỳ, vừa thấy soái kỳ hướng về phía Nam, Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng quay đầu ngựa hướng về phía Nam. Điền Dự và Nghiêm Cương cản ở phía sau, đánh giết tơi bời, mau chóng chạy về phía Quản Tử thành.
Đại quân Ô Hoàn theo sát phía sau, truy kích Bạch Mã Nghĩa Tòng rất ráo riết, không chịu buông tha. Thỉnh thoảng có người tụt lại phía sau bị giết, thỉnh thoảng có người lại bị tiễn bắn trúng ngã ngựa, sau đó bị dìm ngập trong đại quân Ô Hoàn. Bình thường Bạch Mã Nghĩa Tòng một có thể chọi ba hoặc một chọi bốn, lúc này một chọi một cũng không xong.
- Cái này gọi là binh bại như núi đổ.
Tôn Vũ rốt cục hiểu rõ, trong cái thế giới toàn chiến tranh này, võ tướng chính là một linh hồn của đại quân, quả thực quân lích chẳng có tác dụng gì.
Hai đội kỵ binh một đuổi một chạy, chạy được hai dặm, phía trước liền xuất hiện một tòa thành nhỏ. Tòa thành này tường thành còn thấp hơn tường thành trong Trác huyện, nhiều lắm chỉ khoảng một trượng năm xích, khoảng 4 đến 5 thước thời đó (khoảng 2m), cửa thành rất đơn giản, chỉ là hai khối ván gỗ mỏng.
Tòa thành nhỏ này chính là Liêu Tây Quản Tử thành, phía trên có mấy binh sĩ Hán quân canh gác. Mấy người lính này nhìn thấy một đại đội kỵ binh từ thảo nguyên phương Bắc vọt đến, sắc mặt tất cả đều trắng bệch.
- Gõ mõ! Kêu người đưa tin đi cầu viện binh!
Binh lính trên Quản Tử thành lập tức liều mạng gõ mõ, “Cốc … Cốc … Cốc” thanh âm khôngtrong không gian, từ cửa nam có một con khoái mã chạy ra, chạy vội về hướng Bắc Bình đi cầu viện binh.
Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản trước ngực, đằng sau lưng là Triệu Vân, cả ngươi đều là là máu vọt tới Quản Tử thành, hét lớn với quân binh trên thành:
- Mau chóng mở thành, mở cửa cho ta đi vào, đằng sau có đại quân Ô Hoàn đuổi theo.
- Ngươi là ai?
Binh sĩ trên đầu thành không dám mở thành.
Lúc này Nghiêm Cương cũng phóng ngựa tới, binh sĩ trên đầu thành nhận ra Nghiêm Cương, tranh thủ thời gian mở cửa thành, để Bạch Mã Nghĩa Tòng vào trong Quản Tử thành, sau đó đóng chặt cửa thành, dùng tảng đá lớn chặn phía sau cửa thành.
Tôn Vũ tranh thủ thời gian xuống ngựa, ôm Công Tôn Toản vào một phòng nhỏ, đặt nàng nằm ngang trên giường nằm sấp, lộ ra miệng vết thương sau lưng. Sau lưng Công Tôn Toản phía trái có một vết thương tròn to, máu còn đang chảy ồ ồ.
Tôn Vũ cũng không nghĩ gì đến thân phận nam nữ, hắn tự tay cởi toàn bộ thiết giáp của Công Tôn Toản xuống, lại đem quần áo của nàng cởi ra, lộ ra vòng eo thon nhỏ. Một vòng eo thon, bên hông lại có một lỗ máu đáng sợ. Thiết mâu của Vương Môn đâm trúng ổ bụng của nàng, nếu như dùng kỹ thuật chữa bệnh thời đại này, loại vết thương này rất dễ dàng tạo thành uốn ván, hoặc là xuất huyết trong, dẫn tới tử vong.
Lúc này Điền Dự mang theo một lão thầy thuốc đi vào phòng, vội vã nói:
- Đây là thấy thuốc ta tìm trong thành, nhanh để cho nàng xem cho chủ công!
Nàng liếc nhìn vết thương trên lưng Công Tôn Toản, lập tức kinh hoảng.
Lão thầy thuốc vội vàng ngồi xuống bên ngươi Công Tôn Toản, nhìn miệng vết thương, thở dài:
- Loại vết thương này lão cũng không mười phần nắm chắc, tóm lại trước rửa sạch vết thương, cầm máu …
- Rửa sạch miệng vết thương?
Tôn Vũ kinh hoảng, lúc này muốn rửa sạch miệng vết thương, không phải trực tiếp dùng nước suối hoặc nước giếng rửa sao? Vậy nhất định sẽ bị uốn ván, thế giới này có lẽ không có rượu cồn trừ độc, nhưng ít ra cũng nên dùng nước đun sôi để rửa. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Tử Long, đi đun một bình nước sôi, đem nước sôi để nguội bớt rồi rửa miệng vết thương, không thể trực tiếp dùng nước lạnh rửa.
Hắn vừa nói xong câu này, nhìn thấy trên mặt thầy thuốc có chút khó coi, tranh thủ thời gian nói với thầy thuốc:
- Vị đại phu này, đắc tội, chúa công thích sạch sẽ, muốn dùng nước đã đun sôi, không phải ta có ý kiến với y thuật của ngươi.
Thầy thuốc kia nghe thấy thế sắc mặt mới dễ nhìn một chút.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++