Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Triệu Vân, Hãy Mạnh Mẽ Lên!
ôn Vũ nghĩ nghĩ, hắn lấy một cây mâu trúc từ trong góc phòng đưa cho Triệu Vân nói:
- Cầm lấy đi, từ nay về sau nếu ngươi muốn đi theo ta, có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nếu ngươi không thể tự bảo vệ mình, như vậy ta không thể cho ngươi đi theo. Cho nên … ngươi nên chăm chỉ luyện tập đi, không mạnh mẽ lên thì không thể đi theo ta được.
Triệu Vân tiếp nhận trúc mâu, cắn răng nói:
- Chỉ cần trở nên mạnh mẽ là được phải không?
- Ừ, trở nên mạnh mẽ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.
Tôn Vũ thở dài:
- Cho ngươi thời gian ba năm, không được ta sẽ không cần ngươi nữa.
Triệu Vân cắn môi dưới, dường như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không khóc, tay nàng nắm chặt trúc mâu nói:
- Vậy ta đi luyện tập, ta sẽ trở nên mạnh mẽ.
Chỉ chốc lát sau, dưới ánh trăng truyền đến âm thanh trúc mâu vung lên, đáng tiếc âm thanh này lại vô cùng nhu nhược, thật không biết Triệu Vân luyện như vậy có ích lợi gì, Tôn Vũ thở dài, cởi áo đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Vũ bị tiếng kèn đánh thức. Giờ Thìn đã tới, trên trời vừa ló ra vài tia sáng.
Tôn Vũ ra khỏi phòng, thấy Triệu Vân tay vẫn cầm trúc mâu, vẫn đang liều mạng múa trong sân, thấy Tôn Vũ rời giường, Triệu Vân khẽ khàng nói:
- Tiên sinh, ta không lười biếng, ta luyện cả đêm.
Vừa dứt lời, nàng ngửa mặt lên trời, bàn tay trắng như tuyết thả cán mâu, từ từ khuỵu xuống.
Ai, sao ta lại đi ép tiểu la lỵ này làm gì, thật đáng thương. Tôn Vũ bước nhanh tới đỡ lấy Triệu Vân, chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt có một vệt đỏ bừng do dùng sức quá độ mà nên.
- Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, đừng bỏ rơi ta …
Triệu Vân thấp giọng nói, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại ngủ luôn.
Đứng cũng có thể ngủ, ngươi thật tài năng. Tôn Vũ vừa cõng nàng trên lưng, chậm rãi đi về hướng binh doanh vừa nghĩ.
Lúc này người trong doanh trại đã dậy, mấy ngàn quân lính Bạch Mã Nghĩa Tòng đang đứng chờ phân phó, thu dọn doanh trướng, vận chuyện binh khí, phân phối lương thực, binh sĩ đi tới đi lui, cả đại doanh náo nhiệt như chợ bán thức ăn thường ngày.
Đứng ở cửa đại doanh là Vương Môn, đội trưởng đội Bạch Mã Nghĩa Tòng, hắn dùng ánh mắt ghen ghét nhìn lướt qua Tôn Vũ, hừ lạnh nói:
- Thật không biết liêm sỉ, sáng sớm đã cõng nữ nhân đi tới đi lui, ngươi như vậy cũng xứng được sự ưu ái của chúa công sao?
Đồ thần kinh, trên lưng ta đang cõng nha hoàn nên không thèm chấp ngươi? Tôn Vũ không phải người dễ xúc động, hắn chỉ liếc nhìn Vương Môn, coi như tên hề ném lại phía sau.
Sau khoảng nửa canh giờ, năm nghìn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng đã làm xong công tác chuẩn bị xuất chinh. Năm nghìn con ngựa trắng, năm nghìn quân binh áo choàng trắng nhìn sáng rõ một vùng. Tôn Vũ cũng cưỡi một con ngựa trắng xen lẫn trong quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, ngồi cùng ngựa còn có nha hoàn Triệu Vân.
Công Tôn Toản đứng trước quân, vung tay cầm roi ngựa chỉ về phía bắc, hô lớn:
- Đánh đuổi cường đạo Ô Hoàn ra khỏi U Châu!
Đại quân vừa xuất phát, thám báo đột nhiên hồi báo:
- Chúa công, đêm qua quân Ô Hoàn đóng ở Tây Bắc, sau đó đột nhiên chuyển hướng Đông Bắc, đi về hướng Liêu Tây rồi.
Công Tôn Toản nhíu mày hỏi:
- Quân địch đang làm gì vậy? Từ Tây Bắc chuyển sang Đông Bắc nhất định có nguyên nhân.
Thám báo đưa tin:
- Nghe nói Ô Hoàn còn có một đội quân khác, dưới sự thống lĩnh của đại tướng Khâu Lực Cư làm loạn Liêu Tây, Trương Thuần nhất định sẽ tới đó hợp lực.
- Hừ!
Công Tôn Toản hừ lạnh nói:
- Không cần quan tâm hắn hợp binh với ai, ta thống lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng, Ô Hoàn nhất định không chịu nổi một kích, chúng ta mau đuổi theo hướng Đông Bắc.
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, giống như một đám khói trắng thổi theo hướng Đông Bắc mà đi. Công Tôn Toản thúc ngựa chạy phía trước, nhìn thấy Tôn Vũ theo sát bên cạnh, trong nội tâm vui mừng, ánh mắt trở nên nhu tình ngàn vạn.
Tuy nhiên Tôn Vũ lại đang mải suy nghĩ, đi theo mấy mụ đàn bà đánh trận, ài, thật là buồn bực. Cô nàng này nếu không có võ tướng kỹ “Bạch Mã”, ai thèm để ý đến nàng?
Võ tướng kỹ, chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ một chiêu võ tướng kỹ lam sắc cao cấp, cũng không cần phải dựa vào co nàng này để kiếm cơm ăn.
Đại quân đi thẳng về hướng Đông Bắc, không lâu sau liền nhìn thấy nhiều vật bị vứt bỏ trên mặt đất, có roi ngựa đứt, túi nước bị tên bắn thủng, trường mâu bị gãy. Đây rõ ràng là đồ vật đại quân Ô Hoàn lưu lại.
Công Tôn Toản mừng rỡ nói:
- Phương hướng truy đuổi không sai, mọi người cố gắng lên, lúc này cần phải đánh cho đám người Ô Hoàn kia năm năm sau cũng không dám xâm phạm.
Đại tướng Nghiêm Cương thở dài nói:
- Đều do Ô Hoàn làm loạn, khiến quân ta phải đi về phía Bắc, nếu không sớm có thể đi về phía Nam tranh cao thấp với Viên Thiệu.
Điền Dự cười nói:
- Thế này không tốt sao? Một trận chiến đuổi hết quân Ô Hoàn, sau đó chúng ta có thể rút quân xuôi về phía Nam, thoải mái cùng tranh đoạt địa bàn với Viên Thiệu.
Tôn Vũ ở bên cạnh nghe được, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, trong thế giới kia của mình, Công Tôn Toản bại trong tay Viên Thiệu. Trong thế giới này không thể tưởng được Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu cũng là địch nhân, nếu Công Tôn Toản đánh nhau với Viên Thiệu, liệu có chết không? Nếu nàng chết, ai sẽ trả ta tiền lương đây?
Truy kích kéo dài đã ba ngày, gió thổi phảng phất mang theo mùi máu tươi.
Dưới sự truy kích của Bạch Mã Nghĩa Tòng, Trương Thuần mang theo hai vạn đại quân Ô Hoàn không ngừng chạy tán loạn về hướng Đông Bắc, những kỵ binh Ô Hoàn bị tụt lại phía sau đều bị Bạch Mã Nghĩa Tòng giết chết, khoảng cách hai cánh quân ngày càng gần.
Đại quân Ô Hoàn số lượng đông hơn Bạch Mã Nghĩa Tòng, nhưng một là không tinh nhuệ như Bạch Mã Nghĩa Tòng, hai là Bạch Mã Nghĩa Tòng còn có Công Tôn Toản với võ tướng kỹ “Bạch Mã” hỗ trợ, mặt khác lại có Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương ba viên đại tướng có võ tướng kỹnên Trương Thuần căn bản không dám dừng quân cùng giao chiến với Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Hôm nay đã là ngày truy kích thứ tư, kỵ binh Trương Thuần người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi, rốt cuộc chạy hết nổi. Kỵ binh Ô Hoàn giống như đến ngày tận thế, đều ủ rũ cúi đầu, đánh ngựa liều mạng chạy theo hướng Đông Bắc không mục đích.
Tuy vậy thể lực Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng tiêu hao rất lớn, không ít binh lính đã xiêu vẹo muốn ngã.
Tôn Vũ nhìn bộ dạng quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, trong lòng có chút không đành lòng, nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, hay là chúng ta cho binh lính nghỉ ngơi một chút.
Công Tôn Toản rất biết nghe lời, lập tức quay đầu hô lên:
- Toàn quân nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chúng ta tập trung tinh thần, đuổi theo đại quân Ô Hoàn, triệt để đánh tan bọn chúng.
Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, toàn quân đều xoay người xuống ngựa, ngồi nghỉ dưới đất. Một ít binh lính lấy lương khô tùy thân mang theo để bổ sung thể lực của mình.
Tôn Vũ cũng sức cùng lực kiệt, ôm Triệu Vân xuống ngựa, sau đó nằm lên cỏ, tiểu la lỵ đáng thương, bị buộc cùng hắn trên ngựa ba ngày, toàn thân đều đã mệt rã rời, may mắn nàng tuổi còn nhỏ, thân thể mềm dẻo, khôi phục sức khỏe nhanh. Tuy đường đi xóc nảy, nhưng nếu nghỉ ngơi chốc lát, sẽ không có việc gì.
- Tử Long, sợ rồi sao?
Tôn Vũ đe dọa nàng nói:
- Nếu theo ta đi đông đi tây, từ nay về sau có thể thường xuyên mệt mỏi như vậy, ngươi sẽ không chịu nổi.
Triệu Vân nhếch khóe miệng, đáng thương nói:
- Như vậy còn tốt hơn so với việc bị người khác bỏ rơi hoặc là bị chết đói.
Ách … Tiểu nha đầu này thực hết hy vọng. Tôn Vũ thở dài, ngang ngạnh nói:
- Vậy ngươi cần luyện võ nhiều hơn, trở nên mạnh mẽ sẽ không sợ mệt mỏi.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ù ù từ phía Đông Bắc truyền đến. Hướng Đông Bắc không phải là quân Trương Thuần bị chúng ta truy đuổi đến tè ra quần sao? Chẳng lẽ nàng không biết sống chết muốn quay lại?
Công Tôn Toản ra lệnh một tiếng, chư quân lại nhảy lên ngựa, từ trên lưng ngựa nhìn về phía Đông Bắc.
Tôn Vũ tranh thủ thời gian lập tức ôm Triệu Vân lại, ra lệnh với NM01:
- Tranh thủ thời gian bay xuống trinh sát.
NM01 rất nhanh hồi báo:
- Phía trước vài dặm có bốn vạn kỵ binh đang chạy về hướng quân ta, trong đó có hai vạn bộ binh của Trương Thuần, hai vạn binh khác không rõ lai lịch, chỉ thấy trên soái kỳ của họ có một chữ “Khâu”.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++