Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 55: Tình Yêu Nở Rộ
ôm nay có lẽ là ngày rất bình thường đối với mọi người nhưng đối với " những người kia " lại rất đặc biệt duy nhất là " người con trai " kia.
Nơi nào đó...
- Chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi
- Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ!
- Cố gắng lên
- Phải hạ gục cho bằng được!
- Cố gắng
- Không được để uổng sức bọn này nha
- Nhất định!
...
- Alo, chị ơi, cũng lâu rồi chưa đi ăn chung hay giờ đi ăn nha _ Nhỏ gọi điện thoại cho cô nói
- Băng có đi luôn không? _ Cô cũng vui vẻ hỏi
- Có luôn, Bảo với Tài cũng đi luôn á
- Ây da, đi với bạn trai luôn cơ, mình chị cô đơn một mình _ Cô vờ như tủi thân
- Hừm, ai biểu chị em xinh đẹp và tài giỏi thế kia, đến giờ còn chưa tìm được ai xứng với chị nữa kìa
- Ăn nói ngày càng lợi hại nha, có lẽ không ai xứng nhưng... chắc là có một người _ Chẳng hiểu sao cô lỡ miệng nói, nhưng rất nhỏ. Câu " Chắc là có một người " cô nói rất nhỏ
- Chị nói gì em không nghe rõ? _ Nhỏ nói vậy chứ nghe rõ mồn một luôn ấy chứ, nhỏ bên kia khẽ cười trộm, nhưng không chỉ mình nhỏ nghe thấy.
- K..Không có gì. Lát nữa chị qua nha _ Cô gấp rút nói rồi nhanh chóng cúp máy. Khuôn mặt cô chẳng biết từ lúc nào lại đỏ lên
Lát sau...
Nhà hàng ABC
- *Chị lên tầng 3 đi* _ Vừa bước vào nhà hàng thì cô nhận được tin nhắn từ nhỏ, cô không chút nghi ngờ mà đi lên tầng 3
Lên đến tầng ba chẳng hiểu sao cô lại không thấy đến một bóng người. Mà hình như tầng 3 này chỉ có một căn phòng duy nhất, có lẽ bọn nó đang ở bên trong nên cô không do dự mà tiến về căn phòng đó. Bước vào bên trong cô thấy kì lạ, bên trong không có một chút ánh sáng, tối đen như mực vậy. Vừa định đi ra thì cô lại dừng bước...
Phía sau cô hình như có ánh sáng, cô hơi xoay người nhìn lại thì đúng như cô nghĩ! Thật sự có ánh sáng, không hẳn là sáng hết nguyên căn phòng, chỉ sáng ở một chỗ thôi.
Cô tò mò nhìn xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chẳng hiểu sao có tiếng nhạc vang lên, cô biết bài này. Là bài Marry you - Bruno Mars
Khi đang ngỡ ngàng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra thì cô thấy ở chỗ ánh sáng lúc nãy có người, tổng cộng có 5 người. Trong đó có 4 người cô quen biết, đó chính là hắn, nó, anh, nhỏ. Còn một người nữa cô không nhận ra, nhưng hình như là con trai, người con trai đó đeo mặt nạ. Nhưng ánh mắt cô thấy rất quen mắt hình như đã thấy qua ở đâu rồi. Ánh mắt đó nhìn cô hình như rất... có cảm giác như đang yêu vậy?
Cô khó hiểu nhìn 4 người kia, nhưng hình như họ cố tình không nhìn thấy sự khó hiểu đó của cô mà còn cười rất tự nhiên. Nhạc vang lên, cả 5 người họ đều nhảy, những động tác rất điêu luyện, người khác nhìn vào còn tưởng họ đã tập luyện mấy năm đó chứ. Nhìn họ có vẻ như đang đắm mình vào các điệu nhảy, nhưng bọn họ đều nhìn cô, nhưng chỉ có người con trai đeo mặt nạ đó là nhìn cô không rời mắt, ánh mắt rất lạ...
Khó hiểu lại càng thêm khó hiểu, sau khi bài hát hết thì 4 người kia lại đến gần cô, ai nấy đều mỉm cười. Ngay cả hắn thường ngày lạnh lùng như thế vậy mà bây giờ lại có thể mỉm cười dịu dàng như vậy khiến cô nhớ đến người nào đó, nụ cười cũng ấm áp như vậy. Bất giác cô lại đỏ mặt lên. Hôm nay cô lại nghĩ đến người đó những 2 lần cơ đấy.
Hắn với nó và anh với nhỏ đứng sang hai bên, người con trai đeo mặt nạ kia lúc nãy chẳng biết từ lúc nào trên tay lại có bó hoa, mà lại là hoa hồng?!
Người đó đến gần cô, rồi lại tháo mặt nạ xuống, cô ngạc nhiên nhìn người đó. Tại sao lại là anh ta? Anh ta còn đang cười nữa, cái người khiến ngày hôm cô luôn nghĩ đến lại đang đứng trước mặt cô! Là cậu, chính là cậu, hôm nay không còn bộ comple nào nữa, chỉ đơn giản là chiếc áo thun màu trắng đơn giản, quần thun dài màu đen thôi nhưng vẫn đẹp như vậy.
Anh đang cười, vẫn ánh mắt đó. Cô có nhìn nhầm không?
- Cô Mạc, sau bài hát đó cô có thể làm bạn gái tôi không? Tôi biết thời gian tôi quen biết cô không dài nhưng tình cảm của tôi là thật. Tôi đã có cảm giác là yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy, cô có tin không? Cô có yêu tôi không? _ Chẳng hiểu sao lúc này cậu rất nghiêm túc, không ngại ngùng mà nói thẳng ra hết. Nhưng tất cả đều là sự thật, một chút giả dối cũng không...
Cô lại ngạc nhiên một lần nữa, bộ não cô đang hoạt động nhanh chóng. Thì ra màn nhảy lúc nãy là tỏ tình, thì ra ánh mắt đó của cậu cô không nhìn lầm. Mặt cô giờ rất nóng, lại rất đỏ, tim cô đập rất nhanh, cô chẳng biết nói gì cả.
Cậu tiến gần cô hơn, vẫn rất bình tĩnh, đưa bó hoa đến trước mặt cô, đang muốn cô nhận lấy. Nhưng việc nhận lấy đó cũng thừa nhận là cô đồng ý, tay cô hơi run lên.
Cô ngước mắt lên nhìn cậu, cậu vẫn nhìn cô, ánh mắt vẫn không có chút gì gọi là từ bỏ cả.
- Anh có biết anh đang nói gì không? _ Giọng cô hơi run lên
- Biết, còn biết rất rõ nữa. Dù có nói nhiều cỡ nào thì cũng chẳng thể nào nói được hết tất cả tình yêu của tôi cả. Bảo vệ, yêu thương, bên cạnh em và tất cả những thứ khác nữa là nghĩa vụ của tôi và đó cũng chính là quyền lợi của cô. Chỉ cần cô muốn tôi sẽ ở bên cạnh cô bất cứ lúc nào. Cô có thể tin tưởng và yêu tôi thật lòng không?
- Anh nói nghiêm túc sao?
- Rất nghiêm túc!
- Tôi tin tưởng những gì anh nói, cũng... yêu anh _ Khi nói cô cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đã có lúc cô nghĩ rằng chẳng có đàn ông nào xứng đáng với mình và cũng chẳng ai bằng 2 đứa em trai của cô nhưng khi gặp người con trai này, ý nghĩ đó của cô lại bay đi đâu mất. Nghe được những lời vừa nãy, thật sự cô đã nhận ra cô nhớ anh và cần anh đến mức nào. Phải chăng đó là yêu?
- Cám ơn em _ Cậu vui mừng, miệng cười, ánh mắt cũng như đang cười. Cậu trao cô bó hoa, cô nhận lấy. Cậu ôm cô, vòng ôm rất ấm áp, ích kỷ ngửi lấy mùi lấy thơm của cô. Cậu thật sự yêu cô, yêu rất nhiều...
Cô cũng mỉm cười đáp lại cái ôm của anh. Nhìn ra đằng sau thì thấy 4 đứa em của mình đều cười rất vui vẻ, ánh mắt cô long lanh như muốn khóc. Nếu không có bọn nó, cô và cậu có lẽ cũng chẳng gặp nhau.
Đến lúc cuối, cả 5 người họ đều xoay lưng về phía cô. Cô ngỡ ngàng nhìn, lấy tay che miệng, rất cảm động. Bốn người kia sau lưng áo đều có chữ màu đỏ, in rất to, 4 người họ hợp lại là chữ LOVE, còn cậu thì là chữ YOU. Rồi mấy người họ xoay lại nhìn cô, cô chạy lại về bọn họ, ôm cả 5 người họ, cười ha ha, rất vui vẻ.
Bọn họ cứ như thế mà xuống lầu cùng ăn tối luôn. Ai nấy cũng vui vẻ, bầu không khí rất náo nhiệt. Những người gần đó cũng ngơ ngác nhìn bọn họ, có người còn sịt máu mũi nữa đấy chứ.
Thế là một tình yêu lại nở rộ rồi... Chẳng biết còn chuyện gì xảy ra nữa không?
End chap 55
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon