He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1004 / 3
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 123: Chương 98
ditor: Puck
Ánh Văn nằm trong lòng nàng, khóe mắt lướt qua đầu vai của nàng nhìn về nam tử tuấn tú đứng cách đó không xa, bó hoa hồng trắng lớn đang ôm trong tay vô lực rớt xuống đất, nụ cười nơi khóe môi càng lộ vẻ ngọt ngào, hô hấp của nàng ấy càng trở nên dồn dập nói: “Ôn Noãn, nam nhân đều dễ thay đổi, ngươi phải nhớ thật kỹ, canh chừng lòng của, của mình, không cần yêu bất kỳ, bất kỳ một nam, nam nhân nào, đồng, đồng ý với ta.” Dường như hơi sức cuối cùng của nàng ấy cũng bật ra, hai tay hung hăng nắm lấy hai cánh tay Ôn Noãn nói, “Đồng, ý với ta!” Nước mắt nơi khóe mắt nàng ấy càng chảy càng lợi hại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào trên người nam tử đứng cách đó không xa, đáy mắt dâng lên đau buồn nồng nặc rồi lại mang theo chút sảng khoái.
“... Được, ta đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ chặt chẽ trái tim mình, không yêu bất kỳ nam nhân nào.” Môi nàng run rẩy, cuối cùng đồng ý với nàng ấy, cho dù nàng ấy không yêu cầu thì nàng cũng sẽ như thế, ba người các nàng cùng lớn lên từ nhỏ, nàng tham dự toàn bộ hành trình tình cảm của hai người bọn họ, nàng cho rằng nàng sẽ là phù dâu của nàng ấy, nhưng cuối cùng, nàng ấy ngã xuống trong ngực nàng, tình cảm hơn hai mươi năm như vậy cũng có thể bị tan vỡ trong nháy mắt, ép nàng ấy tìm tới cái chết để giải thoát, trên đời này có gì chân tình chân ái, trên đời này có gì thật tình thật lòng, Ôn Noãn nàng vốn tính tình lạnh nhạt lại không có mong đợi gì với tình yêu, hôm nay máu tươi của nàng ấy đã hoàn toàn đóng băng một lòng nàng, nhưng không biết vì sao, khi nàng đồng ý nàng ấy, trong lòng lại bị kéo đau, giống như có thứ gì đó nhắc nhở nàng rằng nàng sai lầm rồi.
Ánh Văn thấy nàng đồng ý, giống như tâm nguyện đã xong, tay nắm chặt tay nàng dần dần buông ra, sự tuyệt vọng và áy náy nơi đáy mắt bị nước mắt mông lung hoàn toàn che kín, mi mắt cuối cùng chậm rãi khép lại, ngăn cách nam tử nàng từ yêu thầm biến thành cuồng vọng ở bên ngoài.
Tình yêu ba người, hai người lún sâu vào, một người cả đời không lo, cuối cùng tất cả mọi chuyện, dưới gió xuân phơi phới, anh đào nợ rộ, lấy máu tươi tuyên bố hoàn toàn kết thúc!
“Ánh Văn, Ánh Văn, đừng đi, Ánh Văn...” Vẻ mặt Ôn Noãn đau khổ, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng nỉ non, mồ hôi trên trán như nước cuồn cuộn mà xuống khiến tóc nàng ướt nhẹp. die nda nle equ ydo nn
“Phu nhân, tỉnh lại, phu nhân...” Quân Dập Hàn nắm chặt tay nàng dịu dàng khẽ gọi.
Là ai, là ai gọi nàng thâm tình như vậy?
Ôn Noãn ôm Ánh Văn khóc đến đau lòng muốn chết, đột nhiên theo âm thanh kêu gọi dâng lên ánh sáng nhu hòa dần bao lấy nàng mang nàng rời đi, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhất thời không xác định được bản thân đang ở đâu, cho đến khi đối diện với hai đáy mắt sâu không thấy đáy kia, ý thức của nàng mới chậm rãi thu lại, có cảm giác giống như một đời.
Nàng vi phạm cam kết với Ánh Văn, nàng yêu, nàng không bảo vệ tim mình, nhưng nhìn người trước mắt, nàng không hề hối hận, cho dù tương lai thế sự thay đổi bọn họ trở thành người lạ, nhưng ít nhất giờ khắc này hắn ở bên cạnh nàng, nàng đã thỏa mãn.
Thì ra là yêu một người, thật sự là một chuyện như thiêu thân lao đầu vào lửa!
“Quân Dập Hàn.” Nàng cầm ngược tay hắn, hai mắt sáng trong khác thường nhìn hắn, khóe môi khẽ câu mang theo nụ cười thư thái, “Ta yêu chàng!” Ông trời vừa cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, nàng không muốn lưu lại tiếc nuối nữa.
“Phu nhân!” Đáy mắt Quân Dập Hàn như ngàn vạn ánh sáng lấp lánh lưu động, nhìn chăm chú vào nàng, hắn khẽ ôm nàng vào trong ngực, hôn lên vành tai nàng dụ dỗ, “Nói lại một lần nữa.”
“Hàn, ta yêu chàng!” Nàng đưa tay về ôm lấy hắn, nụ cười hạnh phúc nơi khóe môi vừa tràn đầy vừa chân thật.
Minh Nhi hoàn toàn mất hết đất dụng võ, nàng nhìn Vương gia bá chiếm bên giường bận trước bận sau vừa phiền muộn lại vừa vui vẻ, phiền muộn làm Vương gia chiếm đoạt mất công việc mà nàng nên làm, vui vẻ là Vương gia và tiểu thư cuối cùng cũng coi như tu thành chính quả, đây thật sự là chuyện vui to lớn.
Về phần trong cung, sau khi Quân Dập Hàn đợi Ôn Noãn tỉnh lại đã đi một chuyến vào đó, tinh thần Quân Hạo Thiên không được tốt, mặt mũi tiều tụy, nghe nói mấy nơi ôn dịch đều được khống chế cũng đang trong thời kỳ chuyển biến tốt đẹp thì vẻ mặt đã thả lỏng lại phức tạp, không nói nhiều nữa liền chống thân mình đi tẩm cung nghỉ tạm, còn Mộ Dung Tịnh thì cũng vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, nơi khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười sâu xa, nhưng lúc Quân Dập Hàn rời đi không tới nửa canh giờ thì ý cười này của bà bị lửa giận tăng vọt thay tế, tài phú rất nhiều năm bà tiến hành tích lũy ở Giang Hoài, nhưng tất cả đều bị Quân Dập Hàn thu vào quốc khố. d1en d4nl 3q21y d0n
“Ai gia cứ mở to mắt nhìn coi, nhìn xem các ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!” Bà nhìn về phía Hàn Vương phủ, khóe môi cười lạnh.
“No rồi.” Ôn Noãn hơi nghiêng nghiêng đầu tránh muỗng cháo đưa đến bên môi.
“Chén cháo này còn ăn chưa được một nửa.” Quân Dập Hàn nhíu mày lại đưa cái muỗng đến bên cạnh môi nàng, “Ăn thêm chút nữa.”
“Đây đã là chén thứ hai.” Ôn Noãn vuốt bụng đã phồng lên tránh ra xa hơn một chút.
“Ăn nhiều một chút mới có thể nhanh khôi phục được.”
Ôn Noãn
Lười Phi Có Độc Lười Phi Có Độc - Nhị Nguyệt Liễu Lười Phi Có Độc