We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1004 / 3
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 107: Chương 87.2
úng rồi, ta sao lại quên Vương phi chưa bao giờ bước ra cửa phủ nửa bước, nghĩ đến đúng là nhiều chuyện bên ngoài còn chưa từng nghe nói đến.” Trong tròng mắt của Ngọc Dao dâng lên nụ cười lạnh lùng khinh bỉ, giọng nói mang theo vẻ tỉnh ngộ, thân thể mềm mại của nàng ngồi xuống bên cạnh bàn đá, lúc này mới tiếp tục nói, “Hôm nay lúc Ngọc Dao ra khỏi phủ đi dạo nghe được chút chuyện linh tinh, nhưng lại cảm giác chút chuyện linh tinh này quá mức làm cho người ta kinh ngạc, vì vậy dưới lòng hiếu kỳ thúc giục, lúc này mới ôm lòng thấp thỏm muốn Vương phi xác nhận một chút xem có phải là thật hay không, nếu những lời đồn đại này là giả, về sau Ngọc Dao cũng tiện giải thích giúp Vương phi, để tránh mặc kệ lời đồn tản mạn khắp nơi ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương phi.”
“Lời đồn đại?” Tròng mắt Ôn Noãn khẽ mở, nhìn vẻ mặt nàng ta trong vui vẻ tràn đầy châm biếm đang nhìn nàng, chờ nàng chủ động mở miệng hỏi, vẻ mặt cười nhạt nói, “Bên ngoài có lời đồn đại bổn Vương phi xác thực không biết, nhưng bổn Vương phi ngược lại biết một chút, không biết Ngọc Dao cô nương có biết điểm này hay không?”
Nàng bưng ly trà nhấp nhẹ ngụm trà thấm giọng, lại không lên tiếng, tròng mắt khép hờ giống như muốn ngủ, Ngọc Dao chỉ đành phải phối hợp nói: “Không biết Vương phi chỉ điểm nào?”
“Ngọc Dao cô nương đã biết đầu đường cuối phố truyền ra lời đồn đại về bổn Vương phi ––” Tròng mắt nàng khẽ nâng lên, nhếch môi nói ra, “Nhưng hôm nay Ngọc Dao cô nương lại cầm lời đồn đại này mong chờ chạy đến chỗ bổn Vương phi tìm cách chứng thực, vậy có gì khác với phụ nhân phố phường? Bổn Vương phi ngược lại muốn biết Ngọc Dao cô nương có biết câu danh ngôn ‘Lời đồn đại dừng lại ở mức trí giả’ không?”
Sắc mặt Ngọc Dao lập tức cứng đờ, xanh đen lần lượt thay đổi thoáng hiện mà qua, cuối cùng chính là cắn răng nuốt tức giận sắp phát tác ra vào, lạnh lùng cười nói: “Vương phi thật sự tốt miệng lưỡi, Ngọc Dao mặc cảm, nhưng Ngọc Dao muốn nhắc nhở Vương phi, dieendaanleequuydonn cho dù miệng lưỡi Vương phi có khá hơn, nếu không cố kỵ hành động việc làm của mình, cũng khó ngăn chặn miệng lưỡi của dân chúng, chỉ khiến bôi đen Vương phủ, làm cho Vương gia khó chịu.”
“Ngọc Dao.” Giọng Ôn Noãn vẫn cực kỳ lạnh lại lộ ra tầng tầng ý lạnh, nàng đứng dậy, khom gối chống tay, tròng mắt lạnh nhạt tràn ra bén nhọn tầng tầng, “Xin chú ý thân phận của ngươi, cho dù quan hệ giữa ngươi và Vương gia như thế nào, nhưng đừng quên, bổn Vương phi mới danh chính ngôn thuận là nữ chủ nhân của Vương phủ, hành động của bổn Vương phi còn chưa đến lượt ngươi hoài nghi, ngươi cũng không có trọng lượng đến bất bình thay Vương gia và Vương phủ, nếu ngươi thức thời hiểu biết lễ nghĩa tiến lùi, bổn Vương phi cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở để cho ngươi lưu lại trong Vương phủ, nhưng nếu ngươi cứ không chú ý thân phận, nhúng tay vào chuyện trong Vương phủ ––” Tròng mắt sắc của nàng phát lạnh, “Đừng trách bổn Vương phi không khách khí với ngươi.”
“Chỉ bằng ngươi?” Tức giận Ngọc Dao cố đè nén xuống cuối cùng bị kích đến bộc phát, bực tức đứng dậy, khinh thường lạnh giọng gắng cười nói: “Vương gia cưới ngươi cũng chỉ vì ý chỉ không thể không lấy ngươi, ngươi cho rằng Vương gia sẽ thật sự yêu một nữ nhân Thái hậu mạnh tay nhét tới? Đúng là nực cười.” Giống như chuyện này cực kỳ buồn
Lười Phi Có Độc Lười Phi Có Độc - Nhị Nguyệt Liễu Lười Phi Có Độc