Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1004 / 3
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 98: Chương 82.2
ditor: Puck
“Khụ khụ.” Bạch Ưng ở bên cạnh kiệu khẽ ho khan nhắc nhở hai người nên có chừng mực mà đi ra, trải qua sự kiện va chạm lần trước, bây giờ hắn cũng không dám tùy ý trêu chọc màn kiệu này, huống chi hôm nay rõ ràng như vậy.
Nhưng hắn khụ xong, chờ giây lát vẫn không thấy có động tĩnh!
“Khụ khụ.” Hắn lại tăng thêm âm lượng nặng nề ho khan hai tiếng.
Ôn Noãn rốt cuộc bị tiếng ho khan này kéo lại tinh thần, nghĩ tới dụng ý tiếng ho này, nàng ửng đỏ hai má trong nháy mắt, nên cũng không để ý đến mõm sói Quân Dập Hàn vẫn quấn lấy nàng, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, vội vàng sửa sang lại quần áo bị đầu sói đói Quân Dập Hàn kia làm rối loạn, sau khi chui ra màn kiệu, mắt nhìn thẳng “Bình tĩnh” rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng hơi hoảng loạn chạy đi, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, đợi sau khi khôi phục hơi thở bình thường, lúc này mới bình tĩnh vén màn kiệu lên cất bước đi ra.
Bạch Ưng nhìn thấy vẻ mặt rất vui sướng của Vương gia, rất tốt bụng nhắc nhở, “Vương gia, ‘Ăn’ nhiều đau dạ dày.”
Nhìn dáng vẻ Vương phi vừa mới đi ra ngoài, mặt như ánh bình minh, cánh môi đầy đặn sưng đỏ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được Vương gia ở trên trong như cầm thú giày vò người ta thành dáng vẻ gì.
Quân Dập Hàn mỉm cười nhìn hắn, từ từ thở dài rất ngữ chúng tâm trường * nói: “No chết dù sao cũng mạnh hơn đói chết.” Ngay sau đó không hề để ý đến vẻ mặt bị sét đánh của Bạch Ưng, diee ndda fnleeq uysd doon phơi phới trở về thư phòng, trong lòng vẫn quyến luyến mùi vị giữa môi và lưỡi làm cho người ta đắm chìm vô hạn này.
(*) Ngữ chúng tâm trường: chân thành đối xử với mọi người, sẽ nhận được tin tưởng của toàn thiên hạ. Trong bối cảnh này có thể hiểu là lời nói rất chân thành
“Tiểu thư, mặt của tiểu thư thật sự vừa đỏ vừa nóng, nếu không Minh Nhi lấy quạt giải nóng cho tiểu thư?” Minh Nhi nhìn thấy Ôn Noãn trở lại viện, vội vàng nghênh đón, nháy mắt ra hiệu nói.
Nha đầu này lại dám trêu ghẹo lên đầu nàng!
Ôn Noãn trợn mắt nhìn nàng ấy nói: “Cẩn thận đợi ta thu thập em!”
“Ôi chao ôi, tiểu thư thẹn quá thành giận.” Minh Nhi cười hì hì vội chạy xa.
Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy như vậy, tức cũng không được cười cũng không được, dứt khoát không để ý đến nàng ấy nữa, vào phòng ngồi trước gương đồng quan sát mình một chút thật sự có giống như Minh Nhi nói hay không, song khi nàng thấy gương mặt ửng đỏ trong gương còn kiều diễm hơn, đôi môi hơi sưng đỏ lộ ra vẻ đầy đặn sáng bóng, trong nháy mắt có một luồng khí nóng xông thẳng lên gáy, chỉ cảm giác tóc mình cũng sắp bốc hơi nước.
Quân Dập Hàn tên khốn này!
Khó trách suốt đoạn đường nàng đi, mặc dù nha hoàn gã sai vặt gặp được trên đường đều một mực cung kính với nàng, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra nụ cười cố nén, hôm nay nàng thật sự mất mặt trong Vương phủ, thật sự phá tan kỷ lục trước, sang một độ cao mới!
Ôn Noãn cuối cùng nếm được tư vị trong lòng lệ rơi đầy mặt ra sao!
Nhưng nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng vẫn không thể chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn sao? Trong lòng Ôn Noãn sôi trào rồi lại không kiềm chế được dâng tràn ngọt ngào, nhưng bọt khí ngọt ngào này vừa trào dâng, nàng lại đột nhiên tỉnh, hình như từ sau khi thành hôn nàng đã càng
Lười Phi Có Độc Lười Phi Có Độc - Nhị Nguyệt Liễu Lười Phi Có Độc