Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Jeff Edwards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Quang11
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48 - Đại Lễ Đường Nhân Dân Thiên An Môn Bắc Kinh, Trung Quốc Thứ Ba, 2 Tháng 12, 20:49 Giờ Địa Phương
ia Bangguo đang đứng với hai tay chống lên mặt bàn họp bằng gỗ tếch. Mắt hắn đảo nhanh qua các lãnh tụ quanh bàn, ước lượng tám người kia trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản.
“Thưa các đồng chí,” hắn nói, “chúng ta có rất ít thời giờ. Chúng ta phải khẩn trương tiến hành xả nước đập Tam Hiệp. Và toàn bộ đồng bằng Trường Giang phải được di tản ngay.”
Trong bất cứ hội nghị nào trong nước CHNDTH, lời của Jia đã được tán thành ngay rồi, tiếp theo là tiến hành ngay lập tức. Thân là Đệ Nhị Phó Chủ Tịch và Bí Thư của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, trên danh nghĩa hắn là người quyền thế thứ ba ở Trung quốc.
Nếu đây là một cuộc họp toàn thể Bộ Chính Trị, hắn đã có thể gom góp đủ số phiếu để chống lại bất cứ đối thủ nào. Nhưng trong Ban Thường Vụ, hắn không có số quan chức để ủng hộ mình. Ở nơi đây, nơi trung tâm của tập đoàn lãnh tụ trung ương của Trung quốc, hắn chỉ có thể dựa vào lực thuyết phục của mình mà thôi.
“Chúng ta có rất ít thời gian.” Hắn lặp lại. “Nếu chúng ta hạ lệnh lập tức, chúng ta có thể khiến cho lượng nước do đập Tam Hiệp lưu trữ hạ xuống đến mức độ có thể kiểm soát trong vòng hai ngày. Sau đó, nếu đập nước bị tấn công, ngập lụt ở hạ lưu chỉ sẽ là một sự phiền phức, chứ không phải là tai họa nữa.”
“Hoàn toàn không được!” Ma Yong gắt. “Khôi hài! Tua-bin thủy điện ở Tam Hiệp cung cấp gần như 15% số điện mà toàn quốc cần dùng. Nếu chúng ta hạ mực nước xuống mức như để phòng lũ lụt, điều này sẽ ảnh hưởng đến cơ sở công nghiệp của chúng ta, sản xuất lương thực của chúng ta, giao thông, thông tin liên lạc… Tôi cũng không dám tính toán là nền kinh tế cả nước sẽ bị thiệt hại như thế nào nữa.”
Ma Yong là Bí Thứ của nhóm lãnh đạo Tài Vụ và Kinh Tế. Sự quan tâm đầu tiên, sau cùng và duy nhất của hắn là sức mạnh kinh tế của Trung quốc. Điều này khiến hắn trở thành địch thủ của bất cứ cá nhân hay tổ chức nào đe dọa đến tài vụ của Trung quốc.
“Nếu vậy thì tôi đề nghị làm một bài tính khác vậy.” Jia nói. “Đồng chí thử tính xem giao thông và kinh tế của chúng ta sẽ bị thiệt hại như thế nào, nếu phân nửa số các cây cầu cho cả xe lửa lẫn xe cộ của Trung quốc bị quét sạch bởi một trận lũ lụt thảm khốc. Và trong khi còn đang tính toán với những con số, đồng chí cũng nên ước lượng xem nền kinh tế quý báu của đồng chí sẽ phải mất bao lâu mới hồi phục lại được khi mà 400 triệu đồng chí của chúng ta bị thiệt mạng.”
“Bằng chứng của đồng chí đâu?” Mã hỏi bằng một giọng chua loét. “Làm thế nào đồng chí biết được bọn Ấn Độ sẽ tấn công đập Tam Hiệp chứ? Có phải bọn chúng đã chia sẻ kế hoạch bí mật của chúng với đồng chí rồi? Hay đồng chí có những nguồn tình báo riêng, hoạt động bên trong chính phủ Ấn Độ?”
“Đương nhiên là không.” Jia nói. “Nhưng mà tôi có thể đọc một tấm bản đồ. Khi triệt tiêu cứ địa tên lửa phòng không của chúng ta ở Thành Đô, Tự Cống và Trùng Khánh, bọn chúng đã dọn sẵn một con đường cho một vụ cường kích bằng phi đạn hành trình vào đập này rồi. Tôi nói này, các đồng chí, bọn Ấn Độ đang định tấn công đập Tam Hiệp đó!”
Câu này khiến một loạt xì xầm chạy quanh bàn họp.
Đệ nhất Phó Chủ Tịch Lu Shi giơ một tay lên và mọi tiếng nói lắng xuống. Lão chậm rãi nói. “Đồng chí Jia ơi, tôi không hoài nghi gì lòng chân thành của đồng chí và các mối lo lắng của đồng chí đáng để chúng ta cẩn thận suy xét. Nhưng mà, có một thứ gọi là quá cẩn thận đó! Như đồng chí Ma vừa nhận định, chúng ta không hề có bất kỳ chứng cứ nào rằng láng giềng phía nam của chúng ta đang dự tính phá hủy đập Tam Hiệp. Một cuộc tấn công như thế chính là một vụ cường kích trực tiếp và sẽ làm hạ tầng cơ sở nước ta tàn phế. Chính phủ Ấn Độ thừa hiểu là khi ấy chúng ta sẽ bị buộc phải dùng đến các phương tiện chiến lược mà.”
Câu nói cuối cùng này làm bầu không khí đông cứng lại. Trong số lãnh tụ tối cao của đảng Cộng Sản, cái từ “chiến lược” là nói trại cho “hạt nhân” mà mọi người đều hiểu.
Wei Jintao, Bí Thư của Quốc Vụ Viện, chụm các đầu ngón tay vào nhau. “Có lẽ chúng ta nên cho tình hình xuống thang đi, trước khi buộc phải suy xét đến… ơ… phương tiện chiến lược.”
Hắn nhìn qua Lu Shi. “Nếu mục đích của chúng ta là trừng phạt Ấn Độ đã chứa chấp kẻ thù của Trung quốc, chúng ta chắc chắn đã đạt được rồi. Nếu mục đích của chúng ta là biểu diễn uy thế quân sự trong khu vực này, chúng ta cũng đã đạt được luôn rồi. Tôi không rõ chúng ta trông mong đạt được những gì nữa khi tiếp tục cuộc xích mích với Ấn Độ này.”
Trước khi Lu kịp trả lời, Jia lại lên tiếng. “Tại sao chúng ta lại phải nói vòng vo như thế này chứ? Chúng ta là cấp lãnh đạo cao nhất trong quốc gia này. Nếu chúng ta không thể nói thẳng ở nơi này, làm sao chúng ta có thể làm ra những quyết định thẳng thắng mà chúng ta cần làm được chứ hả? Nếu chúng ta đang nói đến vũ khí hạt nhân, thì chúng ta không nên ngụy trang bằng cách gọi chúng là ‘phương tiện chiến lược’ nữa. Và chúng ta nên ngừng giả vờ như đây là một cuộc ‘xích mích’. Mọi người trong phòng này đều biết là chúng ta đã tiến qua khỏi cái đó rồi. Nếu chúng ta lột bỏ cách nói chuyện quanh co, thì chúng ta đang bàn đến khả năng chiến tranh hạt nhân với Ấn Độ đó!”
Hắn gõ mạnh một ngón tay xuống mặt bàn. “Đúng, tôi nói thẳng những từ ấy ra đó. Chiến tranh hạt nhân. Mọi người chúng ta nên suy nghĩ đến các từ này và chúng ta nên suy nghĩ chúng mang ý nghĩa gì. Tại vì chúng ta đang loạng choạng đi về chiều hướng đó và không ai ở cái bàn muốn nhìn nhận điều ấy cả.”
Nhiều thành viên trong hội đồng có vẻ như muốn đồng ý, nhưng không ai lên tiếng.
Lu Shi lạnh nhạt nhìn Jia, nhưng tiếng nói của lão vẫn bình thản. “Một lần nữa, đồng chí Jia, tôi nhìn nhận lòng chân thành của đồng chí và tôi không muốn xem nhẹ sự quan tâm của đồng chí. Nhưng tôi nghĩ rằng đồng chí phản ứng thái quá rồi. Chúng ta đã đánh bại chiếc tàu sân bay Ấn Độ. Chúng ta đã cho Hải quân Mỹ thấy rằng chúng không thể xen vào việc của Trung quốc mà không lãnh nhận hậu quả. Các cuộc giao chiến chính yếu đã qua rồi. Có thể còn vài vụ đụng chạm nhỏ chúng ta còn phải ứng phó, nhưng mà công việc còn lại chủ yếu là chính trị, chứ không phải quân sự nữa.”
Wei Jintao nhướng một bên lông mày. “Xin đồng chí nói rõ điều này, được không, đồng chí Lu?”
Lu Shi không đáp. Tuy nhiên, Chủ Tịch Xiao Qishan tằng hắng. Mọi ánh mắt lập tức quay sang lão ta.
Từ sau lần giải phẩu tim hồi năm ngoái, đã từng có một âm mưu đẩy lão ra khỏi vị trí và nhiều lần vận động kín đáo để đẩy lão vào hưu trí. Nhưng Lu Shi đã không ngừng đấu tranh để giữ lão tại chức.
Mọi người đều hiểu rằng Lu Shi sẽ thừa kế lão trong ngôi vị Chủ Tịch nhà nước; điều này làm người ta khó hiểu nổi sự kiên trì ủng hộ lão của Lu Shi. Không ai hiểu nổi vì sao Lu Shi lại cố tình trì hoãn lại việc lão nắm giữ quyền lực tối cao. Phải chăng đó chỉ đơn giản là lòng trung thành với lão chủ tịch? Hay là Lu đang tiến hành theo một thời khắc biểu nào đó mà sự trì hoãn là điều cần thiết và mong muốn? Hay là một điều gì khác hẳn? Mặc dù có biết bao phỏng đoán, dường như không ai biết được đáp án.
Mục đích Lu tiếp tục ủng hộ lão Xiao Qishan thì không rõ ràng, nhưng thành quả của nó thì không bí ẩn chút nào. Lão chủ tịch cũng đã đáp lại sự ủng hộ ấy y như vậy, bằng cách giao hết quyền lực và sức ảnh hưởng của lão cho Lu Shi.
Lão Xiao bao giờ cũng giả vờ đấu tranh tư tưởng và ra vẻ khách quan, nhưng mà, khi những lời lẽ văn hoa được gạt bỏ đi và các hành vi của lão được đánh giá lại, lão lãnh tụ già nua luôn luôn ủng hộ Lu Shi.
Chủ Tịch Xiao lại đằng hắng, lần này nhẹ hơn. Nhiều gương mặt quay về phía lão mang vẻ trông chờ, như thể vài thành viên đang mong mỏi rằng tình thế nghiêm trọng sẽ buộc lão Xiao rời khỏi phe Lu Shi và nắm lại quyền lãnh đạo. Kéo mọi người lại từ bờ vực tai họa.
Nếu thế thì họ đã bị thất vọng rồi.
Lão Xiao nói. “Nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa không còn là một quốc gia của người nhà quê nữa rồi. Chúng ta là một cường quốc kinh tế của toàn thế giới và QNDGP đang nhanh chóng trở thành một lực lượng quân sự hàng đầu trên địa cầu. Các quốc gia khác trên thế giới phải được bài học rằng chúng ta không còn thể nào bị dồn vào chân tường nữa rồi.”
Jia Bangguo và Wei Jintao trao đối ánh mắt từ hai bên bàn. Những lời từ miệng của lão Xiao rõ ràng là kịch bản của Lu Shi.
Lão chủ tịch tiếp tục nói. “Tôi đã phát lệnh cho đại sứ của chúng ta ở Hoa Kỳ và Ấn Độ, vạch rõ chi tiết của các yêu cầu của chúng ta cho chính phủ của hai nước này. Nếu Ấn Độ muốn tái lập bang giao bình thường với Trung quốc, họ phải chấm dứt việc chứa chấp kẻ thù của chúng ta, bao gồm cả bọn khủng bố vẫn đang xúi dục bạo động ở khu vực tự trị Tây Tạng. Để biểu lộ thiện chí, họ phải bắt đầu bằng cách trục xuất tên đầu sỏ quấy động, Đạt Lai Lạt Ma. Cũng như thế, Hoa Kỳ đã được cảnh báo rồi… Những ngày tháng quân đội Mỹ thống ngự đã chấm dứt rồi. Nếu chúng còn thử xen vào việc của nước ta, chúng sẽ khám phá ra rằng cái thế lực ngày càng thụt lùi của chúng đã không còn chống lại chúng ta được nữa.”
Lu Shi gật đầu. “Nói hay quá, thưa đồng chí Chủ Tịch.”
Lão hướng ánh mắt hung hăng đến mỗi thành viên, nói. “Đây là thời cơ của chúng ta. Ngôi sao của Tây phương đã rơi rụng rồi, còn ngôi sao của chúng ta lại đang bốc lên. Nếu ý chí của chúng ta vẫn cứng cỏi, chúng ta sẽ làm chủ thế kỷ này đó!”
Tiếng nói của lão dịu xuống. “Đây là thời đại của Trung quốc. Chúng ta không thể nào vứt nó đi được.”
Mười phút sau khi cuộc họp chấm dứt, Jia Bangguo đuổi theo kịp Wei Jintao đang ra khỏi khu kiến trúc. Hai người đi sánh vai xuống các bậc thang đá từ Đại lễ đường Nhân dân đưa đến quảng trường Thiên An Môn. Cả hai đều có xe hơi riêng đang nổ máy chờ ở lề đường, nhưng họ ra hiệu cho tài xế chờ và cùng nhau đi qua hàng rào an ninh để đứng yên trong đêm lạnh lẽo.
Bảy ngôi sao trong chùm Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu sáng trong màn đêm. Chùm sao này tượng trưng cho mùa đông và truyện thần thoại kể lại nó được tạo ra trong kinh hoàng, tử vong và là hậu quả của những hành động bất cẩn của những người được cho là khôn ngoan.
“Tôi không nghĩ là hắn quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra.” Jia nói.
Wei Jintao không nói gì cả.
“Lu Shi.” Jia nói. “Tôi không nghĩ hắn còn quan tâm điều gì nữa rồi. Hắn đang phẫn nộ và bi thương. Và hắn muốn trừng trị người nào đó để bớt đau khổ. Hắn đã tiêu diệt những kẻ đã giết con hắn, cùng với cả một ngôi làng nơi mà chúng ẩn nấp. Nhưng như thế vẫn chưa đủ.”
Wei nhìn vào Jia. “Đồng chí đang nói gì vậy, hả đồng chí?”
Jia Bangguo lúc này bắt đầu cảm thấy cái giá buốt của không khí trong mùa đông. Hắn lật cổ chiếc áo khoác lên. “Tôi đang nói là ngài Phó Chủ Tịch của chúng ta đang tìm kiếm một kẻ địch nào đó để tiêu diệt và hắn không cần biết kẻ đó là ai. Nhưng mà còn tệ hơn thế nữa, tôi nghĩ hắn đã không còn quan tâm đến hậu quả nữa rồi.”
“Điên à?” Wei Jintao nói. “Có lẽ là tôi không đồng ý với nhiều quyết định của hắn, nhưng mà đồng chí Lu sẽ không bao giờ làm nguy hại đến tương lai của Trung quốc đâu. Hắn yêu đất nước này còn hơn là yêu mạng của chính mình nữa mà.”
“Đó là điều tôi muốn nói đó!” Jia nói. “Tôi không nghĩ là hắn còn yêu mạng mình nữa rồi. Tôi không nghĩ hắn quan tâm đến sống chết gì nữa rồi.”
Jia ngẩng mặt về phía chòm sao, đôi mắt chuyển từ ngôi sao này qua sao kia trong nhóm Bắc Đẩu Thất Tinh. “Nếu chúng ta không làm cái gì đó sớm, tôi cũng không rõ Trung quốc có còn một tương lai nào nữa hay không.”
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva