Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:00:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Chương 60.3
hưng bà cũng không nghĩ tới, người vừa tới cửa, bóng dáng kia của Cao Tài đã như một làn khói không còn rồi.
"Này, ông xã?!" Vội vàng nhảy qua ngưỡng cửa đi ra ngoài, đứng ở trong ngõ hẻm, hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc lâu cũng không thấy được bóng dáng của Cao Tài. Một lát sau, Từ Kiến Bình cũng đã cuống lên.
"Ông xã!" Kéo giọng ra, Từ Kiến Bình lớn tiếng rống lên ở nơi đầu ngõ này, "Ông xã, ông ở chỗ nào vậy?"
Phòng cách vách, chị Trần đã tận mắt thấy Cao Tài bị cảnh sát dẫn đi, vốn là chị Trần muốn đi nhắc nhở cảnh sát trong nhà còn có một nữ ăn trộm, nhưng mà động tác của mấy người cảnh quan này rất nhanh, nhìn qua chỉ trao đổi hai ba câu với Cao Tài đã cứng rắn kéo hắn đi rồi, sau đó cũng không còn người xen vào chuyện trong phòng nữa.
Chị Trần không biết, lúc đó lão cảnh sát kia là liếc mắt một cái liền nhận ra Cao Tài là tội phạm ăn cắp giết người trốn lặn vài chục năm, cho nên vừa ngắm chính xác người liền trực tiếp đeo còng tay lên cho hắn kéo đi rồi.
"Này, cô có thấy chồng của tôi không?" Không tìm thấy người, Từ Kiến Bình cũng liền níu lấy chị Trần hỏi một hồi, "Ở chỗ cửa này, người đàn ông lùn gầy, có thấy hay không?"
Nghe giọng nói kia thật sự làm cho người ta không thoải mái, chị Trần cũng không muốn qua loa bà ta.
"Này, ánh mắt kia của cô là gì đấy, cô cũng mắt chó coi thường người khác có phải hay không?!" Mới vừa thảo luận đến vấn đề này với Văn Đình Tâm, bây giờ thấy ánh mắt kia của chị Trần, bực tức của bà ta đều đi lên rồi, "Cô nhất định thấy chồng của tôi phải không? Ông ấy đi đâu rồi, cô cũng biết chứ!"
"Bị cảnh sát dẫn đi rồi, đến cục cảnh sát mà tìm." Tức giận trả lời một tiếng, chị Trần thuận tay kéo ngưỡng cửa sổ lên.
Không ngờ, sau đó, Từ Kiến Bình thật đúng là đến cục cảnh sát...
Cũng bởi vì chuyến đi cục cảnh sát này, Từ Kiến Bình hoàn toàn thất vọng đối với Cao Tài.
Ai có thể nghĩ tới, cũng bởi vì hành vi xấu xa mười mấy năm trước của Cao Tài khiến cuộc sống của bà rơi xuống từ cao cấp hoàn toàn rơi xuống đáy vực, nhất là sau khi đi theo Cao Tài.
Đây là một chuyện hiểu lầm gây nên phản ứng dây chuyền, tương tự bị cứng rắn sửa lại quỹ đạo cuộc sống còn có Văn Đình Tâm.
......
Buổi chiều 11h, một mình Văn Đình Tâm ngồi ở phòng khách, ôm chăn, vùi ở trên giường xem Tây Du kí.
Mỗi khi đến giờ này, góc trên bên phải TV sẽ xuất hiện trả lời theo yêu cầu, vừa vặn mười một giờ đúng.
"Hơ ~" Ngáp một cái thật to, Văn Đình Tâm mệt mỏi đến khóe mắt cũng chảy nước mắt, nhưng vẫn không chuẩn bị muốn ngủ.
Xê dịch thân thể, bọc chăn chặt hơn chút nữa, tiếp tục trợn tròn mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.
Nội dung phim Tây Du kí vừa vặn phát hình đến lúc đánh yêu quái ấy, nhưng mà vẫn làm cho cô không nhấc lên tinh thần gì.
Trong lòng nhớ nhung Nam Thế Dương còn chưa có trở lại, cô cảm thấy cũng không còn lòng dạ nào xem ti vi.
Anh nói muốn về nhà một chuyến, cô đã cảm thấy, cô không tiện ngăn cản loại chuyện như vậy, cho nên mới tùy anh trở về.
Nhưng mà bây giờ đã cảm thấy mình quá ngu rồi.
Vì sao không hơi ngăn cản một chút chứ? Nói không chừng cô nói một tiếng không muốn anh trở về, anh có thể thật sự không trở về.
Ấn tượng của ông cụ với cô kém như vậy, Văn Đình Tâm đang nghĩ, sau khi Nam Thế Dương trở về nhất định là không có trái cây ngon gì ăn.
Không biết là sẽ bị mắng hay sẽ bị đánh...
Bình thường phụ huynh đối xử con trai còn thô bạo hơn nhiều, nhất là cái loại phụ huynh vô cùng hung dữ như ông cụ kia.
Lúc này nói không chừng, ngày mai tên nhóc kia trở lại chính là mang theo cả người bầm đen hoặc là trực tiếp không về được.
"Chao ôi," Thở dài thật sâu, Văn Đình Tâm lo lắng chân mày cũng nhíu chặt rồi.
Đã từng, mỗi lần cô xã giao ở bên ngoài đến đêm khuya, lúc trở lại đều có thể thấy Nam Thế Dương ngồi ở trong phòng khách vừa xem ti vi vừa đợi cô. Lúc ấy, Văn Đình Tâm còn cảm thấy anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vô cùng khinh thường ngoảnh lại nhìn.
Nhưng mà bây giờ trong lúc mình đang chờ anh, bỗng nhiên có thể hiểu được tâm tình lúc ấy của anh.
Tình cảm không dám nói, không nói ra được, quan tâm không thể trực tiếp biểu đạt, giống hành động yên lặng ủng hộ như vậy cũng không biết người ta có thể cảm kích hay không.
Nhất là loại thời gian chờ đợi người ta như hiện tại này...
Trong đầu lo lắng, sốt ruột, còn có các loại phỏng đoán trong đầu cũng sẽ tạo thành nguồn gốc của sợ hãi.
Không biết trước kia lúc anh chờ đợi cô có phải là có lo lắng như cô bây giờ hay không?...
Ôi...
Như loại thời điểm này, thật sự là lo lắng đến trong lòng cũng đang than thở.
Cứ như vậy, Văn Đình Tâm cuộn tròn thân mình chờ đến đêm khuya ở trong phòng khách.
Cô không có loại nghị lực kiên trì kia của Nam Thế Dương, đến cuối cùng cô vẫn là mệt mỏi ngủ thiếp đi. Không giống Nam Thế Dương có thể trợn tròn mắt đợi cô suốt cả đêm, cho đến khi cô an toàn về đến nhà, mới yên tâm trở về phòng.
Ước chừng trời vừa rạng sáng, Nam Thế Dương mới lê tấm thân mệt mỏi, từng bước một lề mề về đến nhà.
Trong tay cầm một xấp tài liệu thật dầy, cầm thật chặt, nhìn qua cực kỳ quan trọng.
Xoa cổ, khóa cửa lại, Nam Thế Dương vừa quay đầu lại thì thấy ánh đèn phòng khách sáng sủa.
"Hả?" Mày kiếm gắt gao sít chặt, vội vàng xoải bước nhanh chân, xông thẳng vào phòng khách.
Vốn là anh còn đang lo lắng không phải là có trộm đến hoặc là xảy ra chuyện gì rồi, không ngờ ở trong phòng khách, anh nhìn thấy là màn hình giao diện nhiều màu trên TV lúc rạng sáng và Văn Đình Tâm cuộn mình ngủ ở ghế sa lon.
Nhìn qua, chăc là cô chờ anh đến ngủ thiếp đi.
Nhỏ tiếng cất bước tiến lên, ngồi xổm xuống ở trước mặt Văn Đình Tâm, ý định ban đầu của Nam Thế Dương là muốn nhìn một chút cô ngủ có quen hay không, nào biết, vừa nhìn, cả người hãm vào.
Trong mắt anh, vẻ mặt Văn Đình Tâm ngủ yên tĩnh giống như một bức tranh.
Giống như mới vừa dẫn cô tới được đêm hôm đó vậy, anh đứng ở bên giường chăm chú nhìn cô, nhận rõ ngũ quan thanh tú đẹp đẽ của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn từ bắt đầu từ giây phút đó đã khắc thật sâu vào đầu anh.
Loại ấn tượng đó là nhắm mắt lại, anh cũng có thể nói ra, cô là mắt hai mí, cô có một đôi lông mày tinh tế, lông mi thon dài, chóp mũi vểnh lên vô cùng đáng yêu, thậm chí, đến cả chỗ đuôi lông mày có cái nốt ruồi, anh cũng nhớ rõ ràng...
Trong ngày thường líu ra líu ríu, một cái miệng không dừng lại được của cô, sau khi yên lặng lại, có một loại mùi vị đặc biệt.
"Văn Đình Tâm," Mở miệng khẽ gọi, thấy Văn Đình Tâm không có một chút phản ứng, Nam Thế Dương lại cảm thấy chơi thật vui.
Cùi chỏ chống ở trên ghế sa lon, Nam Thế Dương mắt cười cong cong quan sát cô tỉ mỉ, miệng nhếch
Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao