God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 248 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Đánh (2)
ầm nã thủ! Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, không nghĩ đến Triệu Thiếu này còn biết Cầm nã thủ, từ vừa rồi hắn có thể một chân đá bay Tôn Thành Hổ mà xem, Triệu Thiếu này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
Bất quá Lâm Dật Hiên cũng đồng dạng không phải dễ trêu, cổ tay Triệu Thiếu kia vừa mới chuyển động, Lâm Dật Hiên trực tiếp dùng sức kéo Triệu Thiếu tới trước người một phát, Lâm Dật Hiên có sức lực mấy trăm cân, Triệu Thiếu kia trực tiếp bị Lâm Dật Hiên kéo tới hai chân dúi về phía trước.
Mà Triệu Thiếu kia lại trực tiếp nhảy dựng lên, bay lên một cước trực tiếp đá qua ngực của Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, Triệu Thiếu này phản ứng hết sức nhanh chóng, vừa nhìn liền biết không phải người học nghề, tay kia của Lâm Dật Hiên trực tiếp chặn lấy chân của Triệu Thiếu đá tới, lần này Lâm Dật Hiên cũng không có dùng Véc-tơ Hoạt Động, mà là trực tiếp dùng lực lượng bản thân, sau khi ngăn trở một cước kia, tay của Lâm Dật Hiên liền có chút run lên, cước lực nặng nề, cái này nếu thực bị đá trúng mà nói, chỉ sợ ít nhất cũng sẽ đoạn mấy cây xương sườn.
Lâm Dật Hiên cầm lấy chân của Triệu Thiếu kia, sau đó trực tiếp quăng hắn đi ra ngoài, Triệu Thiếu kia ở trên không trung lộn vài vòng, sau đó vững vàng rơi trên mặt đất.
- Thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, đáng giá Triệu Thiên ta đánh một trận.
Triệu Thiếu kia sau khi rơi xuống dất, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, sau đó bày ra một bộ tự nhận là rất tiêu sái nói ra.
Lâm Dật Hiên nhếch miệng, lý cũng không có lý Triệu Thiên kia rít gào, mà là trực tiếp xoay người lại, nhìn về phía Tiêu Mộng Tuyết, vừa rồi hắn nhìn thấy Tiêu Mộng Tuyết hình như một mực bụm lấy cổ tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thỉnh thoảng có chút run rẩy thoáng một phát, hiển nhiên chịu đựng đau đớn gì đó.
- Tiêu Mộng Tuyết, ngươi không sao chứ?
Lâm Dật Hiên trực tiếp đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộng Tuyết một mực nắm cổ tay.
Tiêu Mộng Tuyết cảm giác được ánh mắt của Lâm Dật Hiên, vội vàng lắc đầu, nói ra:
- Ta không sao, chúng ta vẫn là mau đi đi, những người này không phải người tốt lành gì.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng thò tay trực tiếp kéo cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết, sau đó nói:
- Ta xem một chút.
Tiêu Mộng Tuyết đột nhiên bị Lâm Dật Hiên kéo tay, trên mặt không khỏi có chút đỏ lên thoáng một phát, sau đó chậm rãi thả cổ tay ra, Lâm Dật Hiên chứng kiến cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết, chau mày thoáng một phát, chỉ thấy trên cổ tay trắng noãn kia của Tiêu Mộng Tuyết có một thủ ấn đen nhánh, hiển nhiên là vừa rồi thời điểm Triệu Thiên dây dưa Tiêu Mộng Tuyết cầm ra, chỉ nhìn màu sắc liền biết rõ lúc trước hắn rất dụng lực.
- Đau không?
Giọng nói của Lâm Dật Hiên khó được mà xuất hiện một tia ôn nhu, nhưng mà trong mắt lại hiện lên một tia hàn mang, kỳ thật không cần hỏi, chỉ nhìn Tiêu Mộng Tuyết một mực hơi nhíu đôi mi thanh tú liền biết rõ, nhất định rất đau.
Mà lúc này Triệu Thiên Khiếu bị Lâm Dật Hiên bỏ qua rít gào hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh tới Lâm Dật Hiên, hắn chẳng thể nghĩ tới mình ngay cả tư thế cũng bày xong, Lâm Dật Hiên lại không thèm quan tâm đến hắn, thật sự là lẽ nào lại như vậy.
Cảm thấy kình phong tấn công bất ngờ đến sau lưng, trên mặt Lâm Dật Hiên lạnh lẽo, trực tiếp nhảy dựng lên, trở lại một cước trực tiếp nghênh hướng Triệu Thiên Khiếu, một cước này Lâm Dật Hiên trực tiếp dùng Phong Thần Thối, cũng vận dụng một ít nội lực, hắn cũng nhìn ra Triệu Thiên Khiếu này có lẽ tập một ít ngạnh công, tuy không có nội công, nhưng mà thân thể lại hết sức cường tráng, công kích bình thường đối với hắn không có hiệu quả gì, cho nên Lâm Dật Hiên vừa ra tay liền vận dụng nội lực, không biết tại sao, chứng kiến máu đọng trên cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết, Lâm Dật Hiên cảm giác được trong lòng mình không hiểu dâng lên một cổ nóng tính, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lâm Dật Hiên sử dụng nội lực.
Triệu Thiên Khiếu thấy Lâm Dật Hiên đồng dạng đá đến, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, lực chân của hắn là có thể trực tiếp đá gãy một cọc gỗ, Lâm Dật Hiên vậy mà muốn cùng hắn cứng đối cứng, thật đúng là muốn chết.
Hai người trực tiếp chạm vào nhau trên không trung, Triệu Thiên Khiếu chỉ cảm thấy một cổ lực lượng khổng lồ trực tiếp từ trên đùi tuôn đi qua, sau đó cả thân thể liền bị đá bay ra ngoài.
Lâm Dật Hiên từ không trung rơi xuống, mũi chân điểm trên mặt đất, thân thể lập tức lao ra, trực tiếp lướt tới Triệu Thiên Khiếu, lại bổ sung một cước đá vào trên ngực Triệu Thiên Khiếu, Triệu Thiên Khiếu kêu lên một tiếng, nặng nề quăng xuống đất.
Triệu Thiên Khiếu kia cũng rất kiên cường, bị công kích nặng như vậy, vậy mà trực tiếp từ trên mặt đất bò lên, nhưng mà Lâm Dật Hiên cũng không có đình chỉ công kích, hắn trực tiếp lấn thân tới, một bạt tai nặng nề quất vào trên mặt Triệu Thiên Khiếu, Triệu Thiên Khiếu trực tiếp bị tát bay lên, thân thể ở trên không trung quay một vòng mới rơi xuống.
- Ngươi không phải muốn đánh ta tàn phế sao? Ta cho ngươi đánh tàn phế.
Lâm Dật Hiên không đợi Triệu Thiên Khiếu rơi xuống đất, lại đá ra một cước, nặng nề đá vào trên bụng Triệu Thiên Khiếu, Triệu Thiên Khiếu giống như con tôm he, cong người bay ra ngoài.
Mà lúc này mấy người ở đây đều ngơ ngẩn, từ lúc Lâm Dật Hiên ra tay đến bây giờ cũng không quá đáng là vài giây, bọn hắn trong lúc nhất thời cũng không có kịp phản ứng, thế nhưng Triệu Thiên Khiếu mới vừa rồi còn hò hét rít gào, thoáng cái đã bị đánh chật vật như vậy.
- Dừng tay!
Đúng lúc này hai đại hán đi theo Triệu Thiên Khiếu hầu như đồng thời quát to một tiếng, sau đó trực tiếp lao đến Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn về phía hai đại hán kia, chỉ thấy cơ bắp trên người hai đại hán kia có chút hở ra, trên người tản ra một cổ sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên là trải qua máu lửa khảo nghiệm.
Hơn nữa chỉ nhìn khí thế hai người, liền biết rõ hai người này so với Triệu Thiên Khiếu còn muốn mạnh hơn không ít.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nhường lối, trực tiếp tránh qua, tránh né hai người kia công kích, hai người kia cũng không có truy kích Lâm Dật Hiên, ngược lại trực tiếp đến trước người Triệu Thiên Khiếu, sau đó nâng hắn lên.
Lúc này Triệu Thiên Khiếu có thể nói dị thường chật vật, vốn là quần áo sạch sẽ lúc này đã dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, mà trên mặt cũng bởi vì Lâm Dật Hiên tát một cái, mà xuất hiện có chút sưng vù, khóe miệng càng là có một tia máu tươi chảy ra.
- Giết tiểu tử này cho ta, giết hắn đi, ta muốn hắn chết không yên lành.
Lăng Thiên Mộng Huyễn Lăng Thiên Mộng Huyễn - Mặc Mộng Trần