Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 343 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:53:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 331: Yến Tiệc
ây mưa xong, hai người cổ kề cổ, thì thầm nói chuyện không biết trời đã sáng, mãi đến khi tiểu tỳ Huệ Tương gõ cửa mới dậy, nhìn nhau mỉm cười.
Trương Nguyên tắm rửa thay quần áo, ăn một chén biển thực, ngồi một lúc, bèn nghe thấy tiếng trống ầm ĩ, tới đón tân khoa giải Nguyên dự yến tiệc. Nơi ở của các vị cử nhân hôm qua đã hỏi thăm rõ ràng, Trương Nguyên cầm kim hoa, cưỡi bạch mã, khoác dải lụa đỏ, tiếng tấu sáo và trống ầm ĩ, được mọi người vây quanh tiến vào phủ học Hàng Châu. Yến tiệc ở Minh Luân đường của phủ học, do Chiết Giang Bố chính sứ Hà Như Thân chủ trì, quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích, Phó chủ khảo Vương Biên, mười lăm phòng quan, nôi ngoại liêm quan, cùng với 120 tân khoa cử, mọi người đều phải tham gia.
Trương Nguyên đến nơi trước tiên, theo nghi thức quy định, người điều khiển chương trình đến trước thăm viếng tọa sư, phòng sư và quan chủ trì, lần lượt dâng vàng bạc trâm hoa, chén bàn, tơ lụa và lễ vật, những lễ vật này hôm qua Trương Nhược Hi đã sai người chuẩn bị xong.
Tân khoa cử lần đầu tiên yết kiến tọa sư và phòng sư phải hạ bái, đây là lễ bái sư. Trương Nguyên thăm viếng hai vị tọa sư trước, Phó chủ khảo Vương Biên đã gặp qua từ lâu rồi, còn đối với Tiền Khiêm Ích, Trương Nguyên nghe đại danh đã lâu, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Tiền Khiêm Ích hơn ba mươi tuổi, tự nhiên, phóng khoáng nho nhã, chòm râu đẹp tết ba chỏm, cằm hơi lồi, hai mắt sáng ngời hữu thần, có chút kiêu ngạo.
Tiền Khiêm Ích từ hổi thiếu niên đã có tài danh, hai mươi chín tuổi đỗ Thám Hoa, vào Hàn Lâm Viện, lần này trước khi xuất kinh chủ trì kì thi ở Chiết Giang đã được thăng chức lên Tả Xuân Phường Thứ Tử, đây là nền móng chuẩn bị cho việc vào nội các sau này, theo lệ thường, nội các Đại học sĩ đều là đi theo một con đường như vậy. Chủ trì thi hương chính là vì sau này nhập các thu nhận môn sinh, nuôi dưỡng danh vọng, đây cũng là lí do vì sao khi chọn giải Nguyên, Tiền Khiêm Ích do dự thật lâu sau, cuối cùng chọn Trương Nguyên.
Trương Nguyên đã đứng đầu Ngũ kinh, đậu Cử nhân, là sự thật không ai thay đổi được, Đổng Kỳ Xương kính nhờ y đánh trượt Trương Nguyên là không có khả năng, cho nên dứt khoát chọn Trương Nguyên làm giải Nguyên, Trương Nguyên là thủ lĩnh Hàn Xã, lần này Hàn Xã xã viên có hơn hai mươi tám người đỗ, là một thế lực khổng lồ, thu nhận Trương Nguyên làm môn sinh, Trương Nguyên có thể khống chế Hàn Xã, đây là sự trợ lực rất lớn đối với việc sau này nhập các làm Phụ tướng của y. Về phần nói Trương Nguyên bướng bỉnh, Tiền Khiêm Ích tự tin có thể trấn áp được Trương Nguyên, cho dù sang năm Trương Nguyên thi Hội có thể đậu, như vậy vẫn chậm hơn y hai khoa sáu năm, trên con đường làm quan không có khả năng vượt mặt y được.
Trương Nguyên không ngờ phòng sư của hắn chính là Dương Liên!
Tiền Khiêm Ích chủ trì khoa thi hương Ất Mão ở Chiết Giang, Trương Nguyên đã biết từ lâu. Giờ hắn đỗ giải Nguyên, Tiền Khiêm Ích chính là tọa sư của hắn, bình thường, tọa sư và môn sinh nếu là quan dưới cùng triều đại thì thường kết làm hữu đảng, tọa sư tiến cử, đề bạt môn sinh giúp đỡ tận lực, môn sinh kính trọng tọa sư như cha, về sau nếu lên được chức vị cao, đều quan tâm đến tọa sư và môn sinh khóa sau của tọa sư. Môn sinh bất kính với tọa sư thì sẽ bị người đời phỉ nhổ vì vong ân phụ nghĩa, đây cũng là ích lợi cộng đồng. Ở nội các Vãn Minh Đại Liêu ai chả có môn sinh làm quan ở kinh thành, quan địa phương, nhất là khi có môn sinh ở khoa đạo quan thì đó chính là vũ khí ưu thế trong tay của nội các tọa sư để đối phó với đối thủ, chỉ đâu đánh đó. Đương nhiên, cũng có môn sinh buộc tội tọa sư, tuy nhiên điều đó rất hiếm thấy, mặc dù môn sinh có đầy đủ chứng cứ buộc tội nhưng thanh danh cũng sẽ bị bôi xấu, cho nên đối với môn sinh mà nói, tọa sư vừa là người dẫn đường, cũng vừa là chướng ngại vật. Tiền Khiêm Ích sẽ trở thành chướng ngại vật của Trương Nguyên hắn sao?
Đối với Trương Nguyên, thật ra hắn thấy phản cảm với kiểu quan hệ tọa sư, môn sinh này. Hắn kính trọng những người thầy như Vương Tư Nhâm, Hoàng Nhữ Hanh, Tiêu Pháp là những người đã truyền thụ kiến thức cho hắn, còn về những người chọn học trò thông qua khoa cử để phục vụ cho lợi ích của mình mà trước đây khảo quan và thí sinh chưa từng gặp mặt, tại sao lại có danh phận thầy trò? Sự tranh giành giữa các đảng phái có liên quan rất lớn đến chuyện này, nhưng hiện tại Trương Nguyên cũng không thể một mình không tham gia yến tiệc, không đến bái sư được, như vậy là tự mình kết thúc con đường làm quan ở Đại Minh.
Trương Nguyên biết rất rõ về Tiền Khiêm Ích, trong gần ba mươi năm trong những năm Vạn Lịch, Thiên Khải, Sùng Trinh còn tại vị, tổng cộng thời gian làm quan của Tiền Khiêm Ích cũng chưa quá vài năm, vừa là do là phải chịu đại tang, vừa là do rơi vào sự tranh giành của các đảng nên bị truất quan về quê, đúng vào lúc làm Lễ Bộ Thượng thư ở Nam Minh được mấy ngày rồi phải cáo lui.
Tiền Khiêm Ích có tên tuổi nhưng vận làm quan không tốt, hơn nữa nhìn vào văn chương bây giờ của Tiền Khiêm Ích, không có ý chí sẵn sàng giúp đỡ chuyện thế đạo bất công và quốc sự, đề xướng kinh thế trí dụng, cho nên đó là lý do mà Trương Nguyên không cho rằng Tiền Khiêm Ích sau này sẽ thành trở ngại trên con đường làm quan của hắn. Phòng sư của hắn là Dương Liên, người này rất khó đối phó, đội người thầy đó trên đầu chỉ sợ họa lớn hơn phúc.
Dương Liên là người đảng Đông Lâm điển hình, y sùng kính Cố Hiến Thành luôn coi nhiệm vụ của mình là vì thiên hạ. Trước khi đậu Tiến sĩ y thường xuyên ra vào thư viện Đông Lâm, cùng các quân tử nghiên cứu thảo luận, bàn đạo trị quốc, quan hệ với Cao Phan Long càng thân thiết. Vài năm sau đó, trong “Hồng hoàn án" và "Di cung án", Dương Liên và Tả Quang Đấu là những người dẫn đầu tích cực của Đông Lâm, đàm luận kịch liệt, hành sự dứt khoát, đả kích đối thủ không để lối thoát, đả kích Yêm đảng một cách không hề khoan dung. Là một người nhân đạo, có đạo đức, Dương Liên rất chính trực liêm khiết. Năm ngoái trong cuộc khảo sát các quan địa phương liêm khiết nhất y đã đứng thứ nhất, nghe nói sau kì thi hương lần này y sẽ vào kinh đảm nhiệm cấp sự trung. Thiên Khải năm thứ năm, Dương Liên buộc tội Ngụy Trung Hiền hai mươi bốn tội lớn, mâu thuẫn giữa Đông Lâm và Yêm đảng lập tức trở nên gay gắt đến nỗi một mất một còn. Kết quả là người đảng Đông Lâm thảm bại, đám người Dương Liên, Tả Quang Đấu bị bắt vào ngục, nhận hết khổ hình nhưng tuyệt đối không nhận tội. Yêm đảng bịa đặt cho Dương Liên tội danh ăn hối lộ hai vạn, nhưng sau khi khám xét nhà Dương Liên, toàn bộ tài sản không đủ nghìn vàng. Mẹ già và thê tử không có nơi nào để về, ở tạm một tiếu lâu, hai đứa con trai đi ăn xin kiếm sống, thân là quan lớn Tứ phẩm Dương Liên mà lại bần cùng như vậy làm cho người ta phải rơi lệ.
Đương nhiên, bây giờ Trương Nguyên lấy chuyện sau này đã xảy ra để làm Gia Cát Lượng đánh giá Dương Liên, đặt mình vào thân phận của Dương Liên. Y không thể hiểu rõ toàn bộ hậu quả chính mình gây ra, Y chỉ biết là chính tà không cùng tồn tại, đạo nghĩa vẫn còn đó, muôn lần chết cũng không phủ định được, Trương Nguyên biết Hoàng Tôn Tố cũng chết vì tù oan lần đó, khi Cao Phan Long tới bắt, thì nhảy xuống nước tự sát.
Từ khoảng giữa những năm Vạn Lịch tới nay sự tranh giành giữa các đảng cũng coi như ôn hòa, từ sau Thiên Khải năm thứ năm thì trở nên không đội trời chung, chính điều này đã tạo nên lỗ hổng lớn trong Đại Minh triều, Trương Nguyên phải cứu nước, nhất định phải tránh cục diện đấu tranh một mất một còn trong triều đình. Hiện tại, bởi vì khoa thi hương Ất Mão nên Dương Liên trở thành phòng sư của hắn, con đường cứu quốc thật trở nên thẳng tắp rồi. Dương Liên chính trực, liêm khiết, hắn rất kính nể, tính khí cố chấp của Dương Liên thì hắn phải sửa, vấn đề là đây hoàn toàn không phải là một vấn đề dễ dàng, môn sinh có thể giáo huấn thầy ư, Dương Liên tính tình bướng bỉnh sẽ không dễ dàng lắng nghe đâu, chỉ sợ sẽ mắng hắn một trận trước.
Tiền Khiêm Ích nói chuyện với Trương Nguyên trong hai khắc, rất khen ngợi học thức của Trương Nguyên, khuyến khích nâng cao hơn nữa, nếu không phải vì các tân khoa cử nhân khác ở bên ngoài không thể kiên nhẫn được nữa, Tiền Khiêm Ích còn muốn cùng Trương Nguyên tiếp tục nói chuyện, nhưng Trương Nguyên đối mặt với vị đại danh Tiền Thám Hoa này cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, ừ, một đại danh kỹ Liễu Như Thị còn phải qua vài năm nữa mới ra đời, sau khi trưởng thành gả cho vị Tiền Thám Hoa này, khi đó tiền Thám Hoa sáu mươi tuổi, trâu già gặm cỏ non, thật đáng kinh ngạc.
Dương Liên vuốt chòm râu rậm, vẻ mặt nghiêm túc, uy phong, thấy Trương Nguyên, mặt lộ ý cười, đột nhiên hòa ái, nói:
- Cảnh Dật tiên sinh đã nói với ta về ngươi, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, lời nói ấy rất được, ngươi có thể trổ hết tài năng của mình ở phòng thi của ta, quả thực nhân tài.
Lại nói:
- Ta sắp được bổ nhiệm làm Phó hộ khoa cấp sự trung, cuối năm ngươi lên kinh, có thể tới gặp ta.
Trương Nguyên cung kính nói:
- Học sinh đương nhiên sẽ đến bái kiến thầy.
Thầm nghĩ: "Nhất định là muốn ta tới gặp đấy, muốn tỏ rõ bản lĩnh của mình trước đây mà.”
Dương Liên bảo Trương Nguyên đứng sang bên cạnh chờ, cùng các tân khoa cử nhân đồng phòng khác gặp mặt. Các cử nhân thi cùng khoa gọi là đồng niên, cùng phòng quan thì gọi là đồng môn, quan hệ thân thiết hơn một chút so với đồng niên, "xuân thu" phòng lần này có chín cử nhân.
Buổi trưa, yến tiệc ở Minh Luân đường bắt đầu, hát thơ "lộc minh", múa điệu khôi tinh, mãi đến giờ Thân buổi tiệc mới tàn. Các tân khoa cử nhân hẹn nhau giờ Tỵ ngày mai tụ hội tại Vọng Tiên tửu lầu, cái này gọi là hội đồng niên, Trương Nguyên rất quen thuộc với chuyện này, chính là lễ tốt nghiệp mà.
Chạng vạng ngày đó, trước hội đồng niên một ngày, Trương Nguyên triệu tập hơn một trăm Hàn Xã xã viên tham gia kì thi hương lần này đến một tửu lầu bên cạnh Vạn Tiên kiều dự tiệc. Đây là Trương Xã Đầu hắn mời khách, là minh chủ của một đại xã không có chút thực lực kinh tế nào thì thật là không được, đối với những Hàn Xã xã viên thi rớt, Trương Nguyên ân cần an ủi, muốn nói chút đạo lý lớn.
Mấy Hàn Xã xã viên thi rớt này vốn rất uể oải, được Trương Nguyên trấn an như vậy, lại đứng lên ủng hộ. Đúng vậy đấy, lần này Hàn Xã xã viên có hơn một trăm người đi thi thì có hai mươi tám người trúng cử, hi vọng khoa tiếp theo bọn họ trúng cử là rất lớn, sự tin tưởng của mọi người càng tăng gấp bội.
Trương Nguyên một mặt muốn mượn tinh thần "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, lãnh phong nhiệt huyết, tẩy địch Càn Khôn" của Hàn Xã để gắn kết các xã viên, một mặt còn muốn dựa vào khoa cử để nâng cao danh vọng và sức ảnh hưởng của Hàn Xã. Thi hương Chiết Giang lần này Hàn Xã đại thắng, ắt sẽ trở nên nối tiếng, thân là Hàn Xã xã viên sẽ cảm thấy rất vinh dự, sinh đồ yêu cầu được tham gia Hàn Xã nhất định sẽ rất nhiều, nhất định phải tăng cường xét duyệt.
Lúc đang ăn uống linh đình, một vị Hàn Xã xã viên nói với Trương Nguyên:
- Trương Xã Đầu, lúc trước khi ta bái kiến phòng sư nghe được một chuyện như thế này, bài thi ở trên bàn của Tiền Tổng Tài có bảy bài thi trên đó khảm bảy chữ ‘Nhất triều binh bộ thuượng thanh thiên’, bảy bài thi này cơ hội trúng cử vốn rất lớn, Tiền tổng tài lại một mực đánh trượt, nói bảy người này tâm thuật bất chính, chế nghệ dù có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không cho đỗ.
Trương Nguyên lớn tiếng hỏi bài thi của mọi người có khảm bảy chữ này không? Tất cả mọi người đều nói không có, bởi vì trước khi thi Trương Nguyên đều giải thích qua cho bọn họ.
Trương Đại lắc đầu nói:
- Mấy tên ngu xuẩn đó bị lời đồn của Đổng Tổ Thường tung ra hại rồi.
Một đám Hàn Xã xã viên nghe vậy bắt đầu nhao nhao lên, hỏi đến cùng xem chuyện gì xảy ra?
Trương Đại có chút lung túng, trong lòng biết chính mình rượu say lỡ lời rồi, nhìn Trương Nguyên.
Trương Nguyên cười cười, nói:
- Ta đã điều tra rõ, lời đồn kia là do con trai của Đổng Kỳ Xương Đổng Tổ Nguyên cùng với Uông Nhữ Khiêm thương gia lớn ở Huy Châu hợp mưu đấy, mục đích đúng là muốn hãm hại ta cùng các vị, may là các vị sáng suốt, không khảm mấy chữ kia, nếu không thì trúng gian kế rồi.
Mọi người đều nói:
- Chúng ta sao có thể ngu xuẩn như thế chứ, sao có thể tin lời đồn vụng về này.
Trương Nguyên cười thầm trong lòng, ngày ấy có bao nhiêu người tới hỏi hắn việc này, chẳng phải là bán tín bán nghi sao, nói:
- Hai tên Đổng, Uông hãm hại ta không thành, chỉ sợ sẽ lại sinh gian kế, thấy trong cuộc thi hương lần này Hàn Xã ta đại thắng liền vu lời đồn, vu Hàn Xã ta gian lận thì mới có thành tích tốt như vậy.
Có xã viên nói:
- Trương Xã Đầu nói rất phải, tại hạ mới vừa rồi đi trên đường nghe được lời đồn này rồi, nói là Hàn Xã ta cố ý tung lời đồn, khiến thí sinh khác khảm chữ, nếu bài thi có khảm chữ thì ngược lại sẽ bị đánh trượt.
Trương Nguyên liếc Hoàng Tôn Tố ngồi bên cạnh hắn, trong lòng hai người đều nghĩ:
"Lời đồn này rất độc, chuyện này đã làm cho Hàn Xã phải đối đầu với các thí sinh thi rớt rồi, mượn cớ thi rớt để tạo phiền phức cho Hàn Xã."
Trương Nguyên nói:
- Đây cũng là hai tên Đổng, Uông tung tin đồn, ta không thể ngồi mặc cho chúng phỉ báng được, nhất định phải phản kích.
Các xã viên lòng đầy căm phẫn, phải nghiêm trị kẻ tạo lời đồn, khi đang nói chuyện thì có người báo rằng mấy ngàn thí sinh thi rớt đang tập trung ở ngoài cửa lớn của trường thi, yêu cầu phúc tra lại bài thi, nghiêm túc điều tra chuyện làm rối kỉ cương.
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh:
"Đổng Tổ Nguyên, Uông Nhữ Khiêm đúng là vội không thể chờ được nữa nhỉ, yến tiệc vừa mới kết thúc, liền kích động thí sinh thi rớt làm loạn, những thí sinh kia đang lúc mất mát, uể oải giống như một ngọn lửa, lời đồn này giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong họ, ngay lập tức cháy bùng lên. Đổng Tổ Nguyên này mà có những tâm kế thâm hiểm vậy ư, Uông Nhữ Khiêm dường như cũng không thể đưa ra mưu kế như vậy được, sau lưng hai tên này xem ra còn có cao nhân chỉ điểm. Giờ lời đồn 'Nhất triều binh bộ thượng thanh thiên' kia xem ra thật vụng về, kỳ thật có thâm ý, đây là liên hoàn kế, nếu không phải ngày ấy du ngoạn Tây Hồ gặp Đổng Tổ Nguyên, ta có lẽ sẽ trở tay không kịp."
Thấp giọng nói với Hoàng Tôn Tố đứng bên cạnh:
- Chúng ta nhất định phải động thủ, đưa tên người hầu Uông thị bắt được ở Bất Hệ viên tới nha môn chính Sử ti.
Hoàng Tôn Tố gật gật đầu, dặn dò tên người hầu phía sau, tên này liền gọi người hầu của Trương Đại, Kỳ Bưu Giai và Chu Mặc Nông cùng đi.
Trương Nguyên đứng lên nói:
- Các vị, chúng ta cũng cùng tới trường thi đi, trực tiếp giải thích, lên án gian nhân, Hàn Xã chúng ta trong sạch.
Mọi người lập tức đứng dậy, bọn họ đều là người trong Hàn Xã, sao có thể để người ngoài nói xấu mình, chuyện liên quan đến danh dự, không đứng lên thì còn đợi khi nào!
Đêm hai mươi chín tháng tám, có sao không trăng, Trương Nguyên cùng mấy trăm người trùng trùng điệp điệp tới bên ngoài cửa lớn của trường thi. Sau khi chủ khảo quan về kinh phục mệnh, các liêm quan lần lượt rời đi thì cửa chính của trường thi sẽ đóng lại, cái này gọi là rút lui, thời gian mở cửa chính tiếp theo là ba năm sau, nhưng giờ, Tiền Khiêm Ích và giám khảo vẫn đang trong ở trường thi.
Bên ngoài đại môn của trường thi tái hiện cảnh tượng trước khi bắt đầu thi hương đợt thi đầu tiên rạng sáng ngày mùng 9, người đông như nước triều, đèn như biển, càng làm lời đồn đại chuyện nhảm thêm xôn xao, trong chín ngàn thí sinh chỉ có một bộ phận cực nhỏ trúng cử, người buồn bực uể oải là tuyệt đại đa số. Tuyệt đại đa số đó tất cả đều cảm giác mình có tài nhưng không gặp thời, cho nên một khi lời đồn kích động tìm được lý do giải phóng, ngoại trừ những người đã về quê, những thí sinh còn lại nhất hô bách ứng, liền tụ lại bên trường thi.
Lúc Trương Nguyên cùng mấy trăm người trùng trùng điệp điệp tới, trước trường thi tả hữu song phường đã có rất nhiều quân sĩ ở đó đợi, phòng bị những tú tài thi rớt này tấn công trường thi, tràng diện hỗn loạn, đèn đuốc sáng trưng. Cho dù là những người ngày thường quen biết lúc này thoạt nhìn cũng thấy quái dị. Một kẻ sĩ trung niên khăn vuông áo dài thấy đám Trương Nguyên đã đến, tưởng rằng cũng chỉ là đám thí sinh thi rớt tới gây rối, vội vàng đuổi kịp nói:
- Chư vị, chư vị, khoa thi hương năm nay chứng cớ làm rối kỉ cương vô cùng xác thực, chủ khảo quan bị thí sinh của Hàn Xã mua chuộc, bằng không làm sao Hàn Xã có thể có hai mươi tám người thượng bảng, Trương Nguyên kia năm nay mười tám tuổi, có học thức gì, nhưng lại là thủ khoa, nếu không mua chuộc giám khảo thì ai tin, ta nhất định phải tra ra manh mối, như vậy ta mới có cơ hội thi lại rồi trúng cử, chư vị nói có đúng hay không?
Trương Nguyên không chút cảm xúc nói:
- Những lời nói của nhân huynh rất đúng, nhưng ta nghe nói Trương Nguyên kia hơn mười tám tuổi, hai mươi bảy, hai tám tuổi rồi.
Trung niên nhân sĩ này nói:
- Không, chính là mười tám tuổi, điều này ta rõ hơn các ngươi, ta biết Trương Nguyên, học vấn của Trương Nguyên kỳ thật rất bình thường, bộ bát cổ văn toàn tập đã phát hành kia là người khác làm cho, mua danh chuộc tiếng, vô sỉ cực kỳ.
Trương Nguyên nói:
- Thì ra là thế, xin hỏi huynh đài quê quán ở đâu, cũng là thí sinh thi hương khoa này sao?
Kẻ sĩ trung niên này lòng đầy căm phẫn nói:
- Tại hạ đương nhiên là thí sinh, bằng không làm sao lại như vậy tức giận.
Nhưng không chịu nói tính danh và quê quán.
Hoàng Tôn Tố hỏi:
- Lời huynh đài nói khoa trường làm rối kỉ cương chứng cớ vô cùng xác thực, không biết có chứng cớ gì?
Kẻ sĩ trung niên này nói như thật:
- Trương Nguyên cầm đầu người của Hàn Xã lấy một vạn tám ngàn hai đưa cho quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích, việc này có người tận mắt thấy rồi, nếu không người biết, trừ phi mình đừng làm, gian mưu tổng hội bại lộ rồi. Đúng không?
Hàn Xã xã viên bên cạnh Trương Nguyên rất tức giận, nhất là mấy người trúng cử, quả thực phải tức nổ phổi, chỉ có điều biết Trương Nguyên đang thử dò xét người này, nên lúc này mới cố nén chưa phát tác, nhưng thần sắc dĩ nhiên không đúng, này kẻ sĩ nhìn ra rồi, chắp chắp tay. Hàm hồ vài câu đã muốn chuồn.
Trương Nguyên ngăn lại nói:
- Từ từ đã. Ta hỏi ngươi, việc này ngươi nghe được từ đâu?
Bước chân lộn xộn, một đám Hàn Xã xã viên cả người hầu cũng cùng vây quanh kẻ sĩ trung niên này. Kẻ sĩ kia thần sắc hoảng hốt, kêu lên:
- Chư vị có ý gì? Chư vị có ý gì vậy.
Trương Nguyên hỏi hắn:
- Ngươi nhận ra ta là ai?
Kẻ sĩ trung niên kia cười nói:
- Chưa gặp lần nào.
Trương Nguyên nói:
- Ta chính là tên Trương Nguyên đó đấy.
Kẻ sĩ trung niên này cứng họng, kinh hoàng thất vía, miễn cưỡng nói:
- Tại hạ cũng nghe tin vỉa hè, không biết thật giả thế nào, không biết thế nào.
Lẳng Lơ Tao Nhã Lẳng Lơ Tao Nhã - Tặc Đạo Tam Si