This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Tích Tịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Gặp Lại Lạc Lãnh Thần
àng về sau, tuy sắc mặt An Nhiên vẫn đỏ như phải bỏng, nhưng cũng vẫn chấp nhận cùng Thẩm Mặc đắp một cái chăn nằm ngủ, chẳng qua nếu Thẩm Mặc ngủ ở trên giường cô lại ngại để cho người ta nằm ngủ không có gì đắp, nhưng nếu đem cái chăn duy nhất này cho Thẩm Mặc, thì cô phải làm sao? Sẽ rất lạnh, cuối cùng, An Nhiên coi như là thoả hiệp, nhưng mà đi ngủ cũng phải nằm trong giới hạn, vậy là hai người đắp chung một cái chăn, sau đó An Nhiên xoay người cứng ngắc dùng một tư thế ngủ cả đêm, đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, cổ cứng thiếu chút vẹo, eo của Thẩm Mặc hình như đã tốt hơn nhiều, buổi sáng toàn thân An Nhiên đau nhức, tinh thần của anh thì vẫn còn tốt lắm.
An Nhiên làm sao biết được, cái gì gọi là đau eo, chẳng qua chỉ là người ta lấy cớ để gần gũi ôn hương nhuyễn ngọc thôi.
Cô và Thẩm Mặc dùng phương thức giả làm người yêu kỳ quái, An Nhiên định nghĩ quan hệ giữa Thẩm Mặc và cô hiện tại là như vậy. Cầm mui, An Nhiên vừa làm đồ ăn sáng vừa thất thần.
Bên ngoài phòng bếp, trong phòng khách, đang tiến hành một trận thi đấu kịch liệt giữa hai ông cháu.
“Ông nội, ông tính khi nào thì trở về?” Khi Thẩm Mặc đuổi người luôn có gì thì nói đó, không để lại cho người ta chút mặt mũi, nếu không phải người ngồi đối diện anh là ông nội thì anh đá sớm đá vài cái ném ra ngoài rồi.
Thẩm lão gia nhìn vẻ khó chịu trong mắt cháu trai, lại nhớ lại cái chuyện làm người ta xấu hổ mà mình bắt gặp tối hôm qua, tự biết đuối lý, nhưng vẫn còn nhớ dùng dáng điệu ông nội của mình ra để trấn áp cháu trai đang làm phản: “Tôi cho anh biết, tôi còn chưa chết đâu, tôi mới là chủ nhà này, tôi thích ở đâu thì ở đấy!”
Sắc mặt Thẩm Mặc căng ra, dứt khoát loại bỏ chút tình cảm còn lại: “Nơi này không chào đón ông.”
Thẩm lão gia sao lại quên mất, đứa cháu trai trước mặt này, lúc tâm tình tốt, là lúc ông nội anh uy phong lẫy lừng, khi tâm tình không tốt, ông chẳng qua chỉ là một lão già thôi!
Thẩm lão gia quyết định, thay đổi đường lối và tấn công, tìm một cửa khác.
“Tôi biết, ông nội tôi đây già rồi, một lão già có gì để người ta đối tốt chứ?” Thẩm lão gia chực khóc, nhưng nhìn ánh mắt Thẩm Mặc không hề có động tĩnh gì, liếc nhìn thần sắc không chút biến hoá, Thẩm lão gia quyết định cố gắng không ngừng “Ai, người ta đều nói có vợ là quên mẹ, à không phải, là quên ông nội, ban đầu tôi còn không tin, ai, cháu trai lớn rồi, cuối cùng cũng thành của người khác.”
Thẩm Mặc không động đậy gì, hai tay gõ lên trên bàn, khoé môi hàm chứa nụ cười thản nhiên nhìn Thẩm lão gia, nhất thời Thẩm lão gia cảm thấy giá trị con người của mình rớt mạnh, mình giống như con khỉ đang diễn trò ở trong tay tên oắt kia …
Thẩm lão gia ho khụ khụ, đưa cành ôliu* (biểu tượng cho hoà mình) ra người ta không chỉ không đón nhận, ngược lại còn một đao chém ngang xuống.
Có chút không nhịn được, Thẩm lão gia ho khụ khụ, ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía An Nhiên đang bưng chén đĩa tới, lộ ra nét mặt già nua cô đơn, bộ dạng uỷ khuất khiến lông mi Thẩm Mặc run lên.
“Tôi biết mà, có vợ liền quên hết ông nội một tay nuôi anh lớn khôn…”
An Nhiên đặt bình trà và sữa đậu nành ra tới liền nghe thấy giọng nói đáng thương của lão gia, nghe thấy mấy câu đó cũng đoán được ông nói gì, nhìn lại bộ dạng của lão gia, làm thế nào cô cũng không ngờ được, cái người nghiêm túc như khối băng hình chữ quốc (Chữ quốc: 国) trên TV kia, lại có một mặt giống như vậy.
An Nhiên quyết định coi thường, không phải cô lòng dạ độc ác, mà là cô vẫn hi vọng lão gia rời đi hơn, một đêm xấu hổ, cô còn chưa quên.
Lão gia nói xong một lúc lâu, mặt cháu trai vẫn nghiền ngẫm nhìn ông, mà cháu dâu thì một vẻ không liên quan, coi ông như không khí, nhất thời Thẩm lão gia cảm thấy ở đây mình thật sự không có một chút uy nghiêm nào.
Thẩm lão gia im lặng nhìn Thẩm Mặc, anh lạnh lùng quay đầu, vẻ mặt lãnh đạm, Thẩm lão gia từ bỏ ý định, lại quay đầu nhìn về phía An Nhiên, An Nhiên vẫn đang cúi đầu rót sữa đậu nành, hoàn toàn coi ông như là không khí.
Thẩm lão gia phỉ báng ở trong lòng, một đám trẻ lang sói!
Thẩm Mặc lấy điện thoại ra: “Vâng, cô, ông nội đang ở nhà con, vâng, ông muốn trở về, đợi lát nữa cho người tới đón ông đi, khoảng mười phút sau là được, vâng, được.”
Cúp điện thoại, Thẩm Mặc lời ít mà ý nhiều: “Ông nội, bây giờ ôg còn có thời gian uống một cốc sữa đậu này đấy, mười phút sau, cô sẽ cho người tới đón ông.”
Bả vai An Nhiên hơi run lên, thiếu chút bật cười, Thẩm Mặc làm những chuyện này, quả nhiên là hợp ý cô!
Đưa Thẩm lão gia không cam lòng đi, An Nhiên trở lại trên bàn ăn giả bộ làm đà điểu, gần như chôn mặt mình vào trong miếng trứng chiên.
Thẩm Mặc một thân nhàn rỗi mặc đồ ở nhà, không thể không nói, thân hình của anh thật sự rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, quần áo màu xám nhạt ở trên người của anh có một hương vị rất đặc biệt, lúc An Nhiên ăn trứng chính là nghĩ như vậy, mà kết quả chính là cô không buồn nghĩ đã buột miệng nói thẳng ra.
Thẩm Mặc ban đầu là sửng sốt, sau đó ngẩng đầu thoát khỏi trứng chiên thơm ngon: “Đặc biệt?”
An Nhiên thiếu chút nữa cắn vào lưỡi của mình, chỉ có thể chỉ vào chỗ trứng cô đang ăn dở, nói: “Hương vị độc đáo, hương vị của trứng.
Thẩm Mặc cười khẽ, mỗi lần anh như vậy, An Nhiên đều cảm thấy hình như anh nhìn thấu tâm mình, cô chỉ có thể quẫn bách ăn thật nhanh, sau đó ném mình ẩn vào trong sô pha.
Thẩm Mặc tiếp tục ăn sáng, An Nhiên nhàm chán, dứt khoát mở TV lên xem, chỉ chốc lát sau, đột nhiên một hồi tiếng bốp bốp bốp vang lên, An Nhiên xoa nhẹ ấn đường, có phần không biết nói gì: “Anh đang làm gì vậy?” Gây ra tiếng động lớn như thế.
Thẩm Mặc quay đầu lại, xương quai xanh nửa lộ ra dưới cổ, ánh mặt trời chiếu qua, toàn thân anh giống như bước ra từ bên trong mặt trời.
Khoé môi có chút ý cười sáng như ngọc, vẻ mặt anh khoa trương hưởng thụ: “Chấc chấc, tôi đang hồi vị.”
An Nhiên lườm anh một cái, không cảm thấy mình mới ở chung với Thẩm Mặc, càng lúc càng giống như là người ở cùng đã lâu.
“Hồi vị cái gì?”
Thẩm Mặc nở một nụ cười thản nhiên, ẩn chứa chút bỡn cợt, lúc trái tim An Nhiên gần như rơi xuống thì anh nhếch môi nói: “Hương vị đặc biệt.”
“…” An Nhiên hận không thể mang đầu mình chôn chặt vào trong sô pha,tốt nhất là làm chô nghẹn chết đi!
“Ha ha ha ha….” Một tràng tiếng cười sang sảng tràn ngập bên trong căn phòng ấm áp, lồng ngực Thẩm Mặc rung động, hạnh phúc, toát ra từ đầu lông mày của anh.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Mặc đi làm, hôm qua An Nhiên đã xin phép nghỉ một ngày ở nhà hàng dưới tầng, hôm nay phải tiếp tục đi làm, cho nên đợi sau khi Thẩm Mặc đi rồi, cô thu dọn một chút liền đi xuống tiếp tục công việc.
Chuyện phải làm chỉ là gọi món, An Nhiên ghi chép ột bàn khách, lại đi đến bàn tiếp theo, nét mặt nở nụ cười nghề nhiệp, An Nhiên cất cao giọng nói: “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài muốn dừng món nào?”
Người trước mắt này, một thân âu phục tinh tế, nhìn vào còn có một loại khí chất khác biệt.
An Nhiên ôm thực đơn, nụ cười cứng ngắc dừng lại.
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Tích Tịch