Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Chương 64.3
ù mấy năm không nấu nướng, nhưng Miểu Âm vẫn chọn mua đồ ăn rất lành nghề, hoàn toàn không có chỗ cho Lâm Nhược chen tay vào chứ đừng nói đến Mặc Lâm.
“Sa sư đệ nhà ta giỏi giang quá, ai mà cưới được cậu về thì đúng là cứu vớt cả vũ trụ!”
Miểu Âm lườm Lâm Nhược một cái, mắt như khẽ cười: “Chừng này tuổi rồi còn không sửa được tính nham nhở đó. Ngoài cá hấp ra cậu còn muốn ăn gì nữa?”
“Thịt hầm, loại cực cực cực kỳ cay ấy.” Nghĩ đến mùi vị đó thôi Lâm Nhược đã cảm thấy sắp chảy nước miếng rồi.
Miểu Âm nhíu mày: “Ăn cay như thế mà dạ dày cậu chịu được à?”
“Cũng không chịu được nhiều lắm, nhưng cứ thèm ăn.” Lâm Nhược cười ha ha, “Cứ làm mấy món hầm cực cay đó đi. Ôi ôi, mình nhớ món ăn cậu nấu chết đi được.”
“Hình tượng!!! Tối nay cho cậu no chết luôn.” Nói vậy nhưng Miểu Âm vẫn bỏ thêm một hộp gạo cay vào trong xe đẩy.
Mua xong thức ăn, ba người lại chuyển sang mua mắm muối, bát đĩa, cả chiếc xe đẩy đầy chật đồ khiến những vị khách khác đều ngó lại nhìn họ.
Thế này gọi là mười năm không mua sắm, mà đã mua sắm là dùng luôn mười năm sao?
Nhân viên thu ngân thấy hai người mua cả xe đầy ắp cũng giật mình hỏi: “Xin hỏi hai vị có thẻ hội viên không ạ?”
“Không có, phiền cô chia ra mấy túi lớn giúp tôi.” Miểu Âm vừa rút ví vừa nói.
Nhân viên thu ngân hơi nghi hoặc chớp chớp mắt hai cái, sao giọng nói này nghe quen thế nhỉ? Cô ta còn cố rướn cổ lên để xem mặt Miểu Âm.
Lâm Nhược ho khẽ hai tiếng, đè thấp giọng xuống nghe hơi khàn khàn: “Cô làm ơn đừng nhìn nữa, mau tính tiền đi. Chị em chúng tôi chỉ vừa bị cảm cúm dễ lây thôi, có phải phần tử khủng bố đâu.”
Lâm Nhược còn chưa nói xong, một hàng dài vốn chen lấn sau lưng chờ lên tính tiền lập tức lùi ra sau hơn hai mét, để hẳn ra một khoảng cách cực rộng ngay vào giờ cao điểm ở quầy thu ngân này.
Sắc mặt nhân viên thu ngân hơi xấu hổ, cụp mắt không nhìn nữa, tập trung tính tiền khiến Lâm Nhược hơi buồn cười.
Tính tiền xong, ba người lại đi thang máy xuống gara.
Lâm Nhược chợt nói: “Sao mình cứ cảm thấy hình như nhân viên thu ngân kia hơi quen quen nhỉ?”
“Còn không quen nữa à? Coi như đồng lứa với chúng ta trước đây đấy.” Miểu Âm nói, “Cậu còn nhớ cô diễn viên tung scandal với An Tiệp không? Người ta chẳng đồn là cô ta bị nhấn chìm hoàn toàn đấy thôi, hơn nữa, vừa hết hạn hợp đồng, công ty cũng sa thải cô ta luôn. Vốn dĩ cô ta mê cờ bạc, thua hết sạch tiền, cũng không có khả năng gì khác, cuối cùng đành phải làm nhân viên thu ngân ở siêu thị.”
“Ồ, thì ra là cô ta à? Nhớ ra rồi.” Lâm Nhược gật đầu, “Bảo sao mình cứ thấy quen quen. Nhưng bộ dạng của cô ấy cũng khác xa hồi đó, lớn tuổi hơn nhiều, thự sự không nhận ran gay được.”
“Nhắc mới nhớ, cậu với An Tiệp là thật đấy à?” Miểu Âm đóng cốp xe lại, hỏi: “Cậu biết rõ thân phận của An Tiệp không?”
“Ừm, biết từ lúc quay rồi. Mẹ anh ấy còn hẹn mình cuối tuần đén An gia ăn cơm nữa.”
“An gia là thế gia lớn số 1 số 2 của thủ đô, với thân phận hiện giờ của cậu, họ sẽ không làm khó cậu chứ?”
Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe.
“Cậu nghĩ mình là cái loại người thấy khó khăn vẫn không ho he tiếng nào sao?” Lâm Nhược uể oải vặn người, “Ít ra, trước mắt thì mình thấy cảm giác tiếp xúc trực tiếp với mẹ An cũng không tệ lắm.”
“Trong An gia, ông cụ An là người quyết định mọi việc, nếu cậu có thể lấy lòng được ông cụ thì cậu có thể làm mưa làm gió ở An gia rồi.” Miểu Âm đưa cho Lâm Nhược một thanh chocolate, “Đệm bụng trước đi.”
“À mà An Tiệp bảo ông cụ An thích cô gái có khí chất cổ điển, cuối tuần mình có nên mặc sườn xám sang An gia ăn cơm không nhỉ?” Lâm Nhược chun mũi lại, “Trong tủ quần áo của mình không có cái sườn xám nào cả, Sa sư đệ, cậu có không? Cho mình mượn mặc một hôm.”
“Với thân hình hiện tại mà đòi mặc sườn xám, cậu định trình diễn người đẹp loạn thế hồng lâu sao? Ông cụ An mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ dùng dĩa ném thẳng cậu ra khỏi cửa.”
Lâm Nhược hiểu rõ cách làm thế nào để phát huy hết thế mạnh của cơ thể mình, đương nhiên sẽ không dại dột mặc sườn xám khoe vẻ gợi cảm trước mặt ông cụ An, nhưng thật ra… thật ra cũng có thể mặc thử trước mặt người nào đó…
Lâm Nhược cười ha hả: “Cậu cực kỳ hâm mộ thân hình hiện giờ của tôi đúng không? Hoàn toàn không thừa không thiếu, 36D hoàn toàn tự nhiên! Đây là ‘hung khí’ trong truyền thuyết, có thể làm người ta chết vì ngạt thở chỉ trong phút chốc đấy!”
“Nham nhở!!! Có đàn ông ở đây đấy.” Miểu Âm bó tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Mặc Lâm ngồi ở ghế sau, mặt không chút thay đổi, cứ như lời Lâm Nhược vừa nói hoàn toàn không lọt vào tai anh ta vậy.
“Trong mắt Mặc ngốc chỉ có bánh bao thôi, ngực thì có là gì chứ? E rằng còn không giá trị bằng một cái vỏ bánh bao.”
Hai người nói chuyện tào lao suốt cả chặng đường, khoảng thời gian 5 năm xa cách dường như không hề sinh ra khoảng cách nào giữa hai người họ cả.
Miểu Âm thu dọn nhà cửa, nấu nướng, Lâm Nhược cũng đứng bên cạnh giúp một tay. Miểu Âm lại kể cho Lâm Nhược nghe về mọi chuyện của mình trong 5 năm này, Mặc Lâm bị Lâm Nhược sai đứng nhặt hành ở bên cạnh.
Thấy lúc đi siêu thị Lâm Nhược cũng không quên mua bánh bao đậu đỏ cho anh ta, nên Mặc Lâm cũng đành chấp nhận bỏ công bỏ sức một tí vậy.
“Cậu nhặt được tên ngốc này ở đâu vậy, không nói không rằng, bản lĩnh lại cao, chỉ cần nuôi bằng bánh bao đậu đỏ nữa chứ.”
Nghe cô ấy hỏi, Lâm Nhược liền kể lại chuyện cô và mẹ An bị bắt cóc ở thành phố C lần trước.
Khóe môi Miểu Âm khẽ giật giật: “Nếu sát thủ nào cũng dễ đàm phán như vậy thì thế giới hòa bình rồi.”
“Đừng tưởng cậu ta ngây ngô ngốc nghếch nhé, để có được nhiều bánh bao hơn, bụng dạ cậu ta có thể đen hơn cả than đá ấy.”
Mặc Lâm lẳng lặng ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Nhược một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu để chỗ hành đã nhặt sạch sang một bên, cầm bát tỏi Lâm Nhược vừa đưa sang, tiếp tục bóc.
Cô chủ này thật sự khiến anh ta bó tay, bắt anh ta nhặt cái này, rồi bảo anh ta bóc cái nọ, đã vậy còn nói xấu anh ta nữa chứ!!!
Mấy năm nay Miểu Âm không nấu cơm, nhưng tài nghệ không hề thụt lùi chút nào, đồ ăn bày lên bàn đều thơm nức mũi.
“Mặc Lâm, cậu muốn ăn thử chút không? Cực kỳ ngon ấy.”
Mặc Lâm lườm Lâm Nhược một cái đầy bài xích rồi quay đầu đi chỗ khác.
Lâm Nhược nhếch môi cười gian: “Ăn một miếng thức ăn, tôi sẽ cho cậu thêm một cái bánh bao.”
Mặc Lâm quay trở vào phòng bếp cầm bát đũa sạch ra, ngồi thẳng lưng xuống bàn ăn rất quy củ, rồi bắt đầu gắp đồ ăn: “1,2,3,4,5.”
Đầy cái bát con, Mặc Lâm mới cúi đầu ăn miếng thịt hầm và cá hấp trong bát.
Thịt vừa vào miệng, hơi cay! Mặc Lâm khẽ nhíu mày, hơi tê tê một chút, tuy mùi vị thua xa bánh bao đậu đỏ, nhưng miễn cưỡng vẫn chấp nhận được.
Mặc Lâm yên lặng ăn hết đồ ăn trong bát rồi đặt đũa xuống.
Cách ăn uống của anh ta vô cùng nhã nhặn, y như lúc ăn bánh bao vậy, nhai chậm nuốt chậm, có điều, ăn một lần hết một bát thức ăn, kiếm 5 cái bánh bao, tạm thời cũng là giới hạn của anh ta rồi.
“Không ăn nữa à?”
Mặc Lâm lắc đầu: “5 cái bánh bao.” Nói xong lập tức vào phòng vệ sinh đánh răng.
“Cái tên này, vì bánh bao đúng là chả cần bất cứ cái gì cả. Có điều, vì cậu ta như thế, nên cải tạo được mới cảm thấy đặc biệt thành công.” Lâm Nhược cười gian xảo, thích thú dùng cơm.
“Bánh bao đậu đỏ không có bao nhiêu dưỡng chất, thực sự không có lợi cho sức khỏe của cậu ta, ăn thêm mấy đồ ăn khác mới tốt.” Miểu Âm ăn thì ít, mà gắp cho Lâm Nhược thì nhiều. Hình như ai cũng muốn nuôi Lâm Tiểu Nhược như nuôi heo ấy, không chỉ mình An thiên vương mới có sở thích gắp đồ ăn cho cô ấy.
Đêm hôm đó, Lâm Nhược ở lại nhà Miểu Âm, sáng hôm sau, trên mấy tờ báo giải trí đã đăng ngay ảnh hai người đi cùng nhau, cùng xách nguyên liệu nấu ăn ở dưới nhà Miểu Âm.
Tiêu đề tin tức còn vô cùng bắt mắt: “Tin nóng hổi!!! Lạc thần An tẩu và siêu sao ba hạng mục Miểu Âm là bạn thân!”
Không chỉ các fan kêu lên vì kinh ngạc, mà ngay cả các đồng nghiệp trong giới cũng vô cùng kinh ngạc, vì trước đây Lâm Nhược và Miểu Âm chưa từng xuất hiện cùng nhau bao giờ. Hai người cùng tồn tại trong giới giải trí nhưng lại như hai đường thẳng song song, thậm chí ngay cả trong những hoạt động tập thể hay lễ trao giải gì đó, họ cũng chưa từng chạm mặt, trò chuyện với nhau bao giờ. Không ngờ hai người họ lại âm thầm là bạn thân thiết có thể mua đồ ăn nấu nướng cùng nhau sao?
Tin tức này vừa xuất hiện, không ít những diễn viên lúc trước ghen tị và bất mãn vì Lâm Nhược đột ngột nổi tiếng lúc này đều bình thường lại. Thì ra Lâm Nhược thực sự chưa từng có suy nghĩ mượn quan hệ với các ngôi sao lớn khác để nổi danh. Phải biết rằng trước đây dù không có An thiên vương, nhưng nếu Lâm Nhược có suy nghĩ này, chỉ cần lộ ra ngoài một chút tin tức về quan hệ của cô ấy với Miểu Âm, thì đâu cần lo không có cơ hội nổi tiếng.
Rất nhiều đồng nghiệp trong giới cũng thay đổi cái nhìn với Lâm Nhược sau chuyện này, họ cảm thấy đây mới thực sự là một diễn viên tốt cố gắng dựa vào thực lực của mình để đi lên. Hiện giờ trong giới giải trí hào quang sáng chói này, thực sự còn rất ít những diễn viên có thể kiên định tự bước lên bằng khả năng của chính mình.
Nghe tin tức trên mạng, Lâm Nhược chỉ khẽ cười, Miểu Âm thì chưa từng chú ý đến mấy thứ đó.
Từng ngày từng ngày vẫn trôi qua trong lịch làm việc dày đặc như trước, chớp mắt đã đến cuối tuần.
Từ sáng sớm, mẹ An đã phái xe tới dưới khu nhà của Lâm Nhược để đón cô ấy, để tránh cho cô có sơ sót gì, mẹ An cũng đích thân đi theo.
Mẹ An không lên lầu, chỉ ngồi trong xe gọi điện thoại cho Lâm Nhược: “Đừng trang điểm đậm, cũng đừng để mặt mộc, nhạt quá cũng không được. Đừng mặc đồ quá rực rỡ, màu nhạt nhạt nhã nhặn một chút thì tốt hơn, nhưng cũng đừng mặc như đi viếng đám ma. Con có biết búi tóc không? Không thì xuống đây ta búi giúp con.”
Lâm Nhược vừa cắm tai nghe nghe điện thoại vừa trang điểm: “Buộc đuôi ngựa là được rồi ạ, vừa thoải mái vừa nhanh.”
Mẹ An hít sâu một hơi: “Cô không kích thích tôi thì cô ngứa ngáy khó chịu à?!!!”
“Ha ha, đâu có đâu ạ.” Lâm Nhược xịt sương dưỡng ẩm lên mặt, thả túi đồ trang điểm xuống, rồi mở tủ quần áo, “Váy liền thân màu lam nhạt được không ạ?”
“Có váy màu lục nhạt không?”
Lâm Nhược nhìn thoáng qua chiếc minijuyp màu lục nhạt rồi lẳng lặng dời mắt đi: “Không ạ.”
“Vậy thì màu lam nhạt đi.” Nói xong, mẹ An nhìn đồng hồ đeo tay, “Con còn 30 phút.”
“31 phút được không ạ?”
“Lâm Nhược!!!” mẹ An nghiến răng, con nhóc này cố tình!!! Chắc chắn là cố tình!!!
“Vâng vâng vâng, 20 phút nữa con xuống ạ. Con cúp điện thoại trước đã.” Lâm Nhược cười rồi cúp máy.
Mẹ An hừ khẽ hai tiếng rồi cất điện thoại vào túi, trong lòng không hỏi tức tối, vì sao con dâu nhà người ta đều ra sức lấy lòng mẹ chồng, mà nhà bà thì lại luôn cố tình khiêu khích bà, tính tình xấu xa vậy chứ?!
Lâm Nhược không dùng đến 20 phút, mới hơn 10 phút đã sửa soạn xong bước xuống rồi.
Nhìn cách ăn mặc của cô, bà An gật đầu hài lòng. Tuy tính tình xấu xa một chút, nhưng cũng biết nặng nhẹ, có giáo dục, có mắt thẩm mỹ.
“Chú Lý, lái xe đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Xe chậm rãi đi ra ngoài, mẹ An nhìn về phía trước nói: “Hôm nay ông cụ cũng biết con sẽ tới, nhớ phải thể hiện tốt một chút. Nếu để ông cụ không thích con, thì cứ chuẩn bị tinh thần bị đuổi thẳng cổ đi.”
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu