The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 336 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 814 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:46:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 340- 342
hương 340: Hành tung của Ninh Trân!
Sau khi Tạ Vô Tâm vào Thanh cung, hắn nhẹ bước chân lại, cẩn thận tránh đị thị vệ cùng cung nữ, bước từng bước nhỏ đến trước của chính.
Trong điện, truyền đến tiếng trẻ con cười khanh khách cùng với đó là tiếng nói chuyện của Lâm Thanh Thanh.
Nữ nhân vẫn giọng cười trong trẻo dễ nghe giống hệt như năm đó.
Tạ Vô Tâm đột nhiên ngừng bước, nước mắt không có bất kỳ dấu hiệu nào cứ thế tràn khóe mắt, trong cổ họng cũng bật ra tiếng nghẹn ngào, như bán đứng sự hiện hữu của hắn.
"Ai?"
Lâm Thanh Thanh kêu lên môt tiếng, tay trái ôm lấy Hách Liên Vân Tình, tay phải đẩy cửa cung ra.
Khi nhìn thấy một thân bạch y, sắc mặt thương tâm của Tạ Vô Tâm, bà ngây ngẩn cả người, da thịt kịch liệt co rút: " Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Thanh Thanh" Tạ Vô Tâm qua màn nước mắt cố gắng nhìn rõ gương mặt của bà, chậm rãi khom gối quỳ trước mặt Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh né người sang một né tránh hắn, khóe miệng thoáng ý cười lạnh:" Tạ Vô Tâm, ngươi đây là có ý gì? Chẵng lẽ ngươi cho rằng một cái quỳ gối của ngươi có thể trả lại cho ta được hai mươi năm tuổi thanh xuân sao?"
"Thanh Thanh, không phải như vậy" Tạ Vô Tâm thống khổ lắc đầu, " Những năm qua, không có ngày nào, không có đêm nào ta thôi tìm kiếm nàng, muốn giải thích rõ với nàng chuyện năm đó, ta chưa từng có ý muốn thành thân với Hoa Phong Bình, chắc hẳn nàng cũng đã nghe qua, lần đó ta đồng ý thành thân với nàng ta chỉ là vì muốn thuốc dẫn cho nàng"
"Phải không?" Trong đôi mắt của Lâm Thanh Thanh không thấy vẻ vui mừng, ngược lại càng thêm lạnh lùng:" Vì thuốc dẫn ngươi liền thành thân với nàng ta, xóa bỏ lời hứa của đời ta, để cả cuộc đời ta phải chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy? Như vậy, vì làm chủ toàn bộ vùng hải đão, ta có cần phải gả làm thiếp chi Hách Liên Trì, để thành toàn cho quan hệ thông gia của Ngươi và Hoa Diệu không?"
Tạ Vô Tâm trợn tròn mắt,trong đáy mắt đã đầy tia máu:" Ta không cần nàng thành toàn theo cách đó"
"Ta cũng vậy" Lâm Thanh Thanh trả lời từng chữ từng chữ một, bà ôm lấy tiểu Vân Tình, một thân bạch y trắng như tuyết không nhiễm trần thế, giống như thánh mẫu từ trong tranh bước ra.
Tạ Vô Tâm im lặng, một hồi sau hắn mới bình tình hắng giọng nói: " Điều này không giống, không có Hoa Diệu ta cũng đã có kế hoạch khác, nhưng không có thuốc giải, nàng sẽ chết"
Lâm Thanh Thanh tứ giận, mày liều dần chau lại, quát lên: " Chẳng lẽ ngươi cứ vô dụng vậy sao? Chẳng lẽ cả thiên hạ rộng lớn này, ngoại trừ Hoa Phong Bình có thuốc giải Huyền lInh Hoa thì không còn cách nào khác sao? Ngươi có biết, ta cú có chết, cũng không cần ngươi làm cách đó"
Sắc mặt Tạ Vô Tâm xám ngắt như tro lạnh, hắn thẳng người, nhưng vẫn quỳ gối trên mặt đất, khổ sở lên tiếng: ' Ta vô dụng, Thanh Thanh, ta đấu không lại Băng cung, vì vậy mới dẫn nàng bỏ trốn, ngay cả một danh phận cũng không cho nàng được, ta là đồ vô dụng, ta sợ nàng chết, ta sợ nàng cứ vậy mà rời bỏ ta, cho nên Hoa Diệu ra điều kiện gì, ta cũng mặc kệ sự thật có phải như vậy hay không mà đáp ứng hắn, Thanh Thanh, nàng nói đúng, Tạ Vô Tâm ta đời này chỉ là một người vô dụng, cái gì cũng không có, hặp nàng lúc hai mươi tuổi nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến nàng và ta trở thành kẻ thù"
Lâm Thanh Thanh hơi nhếch môi, khóe mắt chợt ngấn lệ.
"Nhưng dù như vậy, ta vẫn luôn một lòng vì nàng" Tạ Vô Tâm ngậm từng chữ nói, gương mặt giống như chịu qua bao mưa gió thống khổ.
"Bây giờ nói thì có ích gì?" Lâm Thanh Thanh lạnh mặt.
Ánh mắt Tạ Vô Tâm sâu thẳm, cúi đầu nói:" Ta biết nàng vẫn hận ta vì sao sau khi đưa nàng đến Lê Hoa đảo rồi vẫn để Hoa Phong Bình ở lại đó, khiến nàng trúng độc, chuyện này giờ mỗi lần nhớ lại ta vẫn hối hận, nhưng khi đó giữ lại Hoa Phong Bình là có nguyên nhân! Chúng ta luốn tránh sự truy sát của hoàng thất Băng cung, nhưng nàng không biết là, gia tộc Tạ gia cũng ra lệnh truy sát ta"
Lâm Thanh Thanh hít một ngụm khí, giương mắt nhìn về phía hắn.
"Bởi vì ta đã là tông chủ của Tạ gia, nhưng ta phạm vào tội bỏ tổ bỏ tông, yêu nữ nhân Lâm gia, Tạ gia không tha thứ cho ta, cho nên hạ lện truy sát, ta sợ nàng lo lắng, cho nên không nói cho nàng biết, sau khi đưa nàng đến Lê Hoa đảo tình thế trỏe nên nguy cấp, có Hoa Phong Bình ở trên đảo cho nên bọn họ mới không dám hành động, giúp ta có thời gian sắp xếp binh lực"
'Thế về sau thế nào?" Giọng Lâm Thanh Thanh đã khàn khàn:" Về sau, ta không thích, rời khỏi đảo, liền gặp được sư phụ, bà nói ta là các chủ tân nhiệm của Lưu Ly cá, sau đó dẫn ta đi, nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện Tạ gia truy sát"
Tạ Vô Tâm ngưng mắt nhìn bà, vẻ mặt có chút khác thường, " Đó là bởi vi..."
Vừa mới nghe được mấy chữ này, thì từ ngoài cung vang đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng gọi của Ninh Trân:" Tiểu thư..."
Lâm Thanh Thanh cùng Tạ Vô Tâm ngẩn ra, trong phút chốc Tạ Vô Tâm mượn lực ở chân trái, xoay người một cái, thuần thục trốn vào tủ lớn treo quần áo bên cạnh tấm bình phong.
Lâm Thanh Thanh trợn trọn mắt nhìn hắn đậy cửa tủ lại, cho đến khi Ninh Trân tiến đến, bà mới chuyển tầm mắt, cố gắng nén tầng sương mù trong đáy mắt.
Sau bao lâu bọn họ vẫn quay lại như cũ, lén lút trêu đùa nói chuyện trong phòng, lúc Ninh Trân đi vào, hắn cũng trốn vào tủ quần áo một cách nhanh nhất, đã hai mươi năm trôi qua, hôm nay, hắn vẫn như vậy.
Chỉ là, hai mươi năm trước, Ninh Trân là tiến vào mật báo, còn hai mươi năm sau, bà cùng hắn dường như không thể tin tưởng nổi Ninh Trân.
"Tiểu thư, Hoàng thượng cùng công chúa và phò mã đang ở THủy Tinh điện uống trà, muốn gặp tiểu quận chúa, nên cho nô tỳ đến gọi tiểu thư"
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại nhưng không nhìn nàng ta, mà lau mặt cho Hách Liên Vân Tình, rồi mượn cơ hội lau hơi ẩm nơi khóe mắt, Hách Liên Vân Tình trừng mắt nhìn bà, Lâm Thanh Thanh cười một tiếng, lúc này mới quay mặt sang nói: " Ta ôm Tình nhi đi, ngươi nói với vú Trần một tiếng, nói bà ấy lát nữa mang vải bông sạch qua đó"
"Dạ" Ninh Trân khẽ mỉm cười.
Hai người rời khỏi điện, từ trong tủ quần áo, Tạ Vô Tâm mới đưa hai tay chống lên vách tủ, vô lực dựa vào, khi bước chân của Thanh Thanh đã đi xa nhưng hắn lại không muốn rời đi, chỉ cần có thể ở bên cạnh bà, hắn có thể trốn trong tủ quần áo nàng cả đời, hấn cũng nguyện ý, không muốn rời xa nàng nửa bước.
Trầm tĩnh rất lâu, hắn đang nghĩ tới chuyện có cần phải ra trước hay không,hay chờ Thanh Thanh trở lại, vừa mới mở cửa tủ, thì có tiếng bước chân dồn dập quay trở lại.
Thính lực của hắn nhạy bén đương nhiên nhận ra đó không phải là Thanh Thanh, hắn liền đóng cửa tủ lại, chỉ trừa một khe nho nhỏ, đã thấy gương mặt tái nhợt của Ninh Trân đang vội vã tiến đến.
Bà ta không đi về hướng cửa tù, mà vô cùng thuần thục đi đến trước giường Lâm Thanh Thanh, đưa tay sờ soạng một tý, bức tranh sơn thủy bên trái giường đột nhiên mở ra một mật thất, Ninh Trân bước nhanh vào đó, từ trong đó lấy ra một tờ giấy trắng như tuyết, Ta Vô Tâm đứng sau lưng bà ta cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của bà ta lúc đó.
Ninh Trân nhanh chóng đặt tờ giấy trở lại như cũ, trở lại đầu giường đóng cơ quan lại, lúc này có thể nhìn thấy trên trán nàng ta đãm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt khiến người khác cũng phải sợ hãi,nhưng khóe miệng khẽ nhướn lên.
Ninh Trân cảnh giác nhìn lướt bốn phía, giơ một tay lên lau mồ hôi, rồi bước nhanh ra ngoài.
Sắc mặt Tạ Vô Tâm trầm xuống.
Hắn cũng không biết, Ninh Trân lại có gan làm chuyện này!
Một cỗ nghi ngờ cuồn cuộn trong lòng hắn, đợi sau khi Ninh Trân đi khuất, hắn mời lách mình đi ra, giống như Ninh Trân mở mật thất ra.
Hắn đối với bài trí trong Thanh cung cũng đã quá quen thuộc, cái mật thất này, là do lúc trước hắn và Thanh Thanh làm, thậm chí khi Ninh Trân xem tờ giấy kia, trong lòng hắn cũng đã suy đoán ra.
Quả nhiên, khi nhìn thấy tờ giấy này, sắc mặt của Tạ Vô Tâm đã lạnh như băng.
Đây là phương thức giải thiên kim độc, thiên kim đọc cùng thuốc giải là do một lão thần y khi đi ngang qua Băng Thành dạy lại cho Thanh Thanh, Ninh Trân cũng biết thiên kim độc, nhưng lại không biết thuốc giải, chẳng lẽ nàng ta dùng độc này để hại người sao?
Xem bộ dạng len lút của nàng ta,lần này đối tượng trúng độc phải cứu nên mới phải lén lút thế.
Hắn không có ra ngoài, mà ngồi xuống giường chờ, đương nhiên cũng không phải nhàn rỗi chờ đợi.
Chạng vạng tối Lâm Thanh Thanh mới trở về, trên đường có gặp được Hách Liên Trì, hai người sau khi trở về từ Đại Tuyết Sơn, liền ít gặp mặt hẳn, vì vậy hai người có vẻ lúng túng, Hách Liên Trì mặc dù ở lại Băng Cung nhưng cũng rất ít khi tới quấy rầy bà, dường như đang đợi quyết định của bà.
Hách Liên Trì đưa Lâm Thanh Thanh đến trước cửa cung, nhìn bà tiến vào, nhưng cũng không dám bước vào theo.
Ở bên trong nghe được giọng của Hách Liên Trì, Tạ Vô Tâm cũng không có bước ra.
Đợi đến khi Lâm Thanh Thanh bước vào, bà vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện hắn vẫn chưa rời đi.
"Thanh Thanh, ta pha cho nàng một ly trà, nàng uống đi"
Tạ Vô Tâm bưng ấm trà lên, đặt lên trước mặt bà.
"Không cần nịnh nọt ta, ra ngoài đi"
Sắc mặt Lâm Thanh Thanh không thay đổi.
Tạ Vô Tâm thở dải một hơi, nói:" Vậy nàng có biết sau khi nàng rời đi, Ninh Trân đã làm gì không?"
Lâm Thanh Thanh nhíu mày, sau đó bình tĩnh nói:" Nàng làm gì thì liên quan gì đến ta! Chỉ cần nàng không có lòng muốn hạ độc ta, ta sẽ giữ nàng lại, chuyện này liên quan gì đến ngươi"
Tạ Vô Tâm sững sờ một tý, cố gắng che dấu vẻ thống khổ, nói: " Thanh Thanh, nàng thay đổi rồi, là ta hại nàng"
Là hắn hại nàng trở nên vô tình như vậy, chuyện gì cũng không quan tâm
"Biết rõ thay đổi, ngươi còn ở đây làm gì?" Lâm Thanh Thanh buồn chán nói.
"Nàng có biến thành đại ma đầu,ta cũng muốn ở cùng nnafg, nếu không nàng cứ giết ta đi! Đúng rồi, chuyện Ninh Trân làm nàng không cần quan tâm, nhưng ta nghĩ, nếu có liên quan đến con gái và con rể của chúng ta, ta sẽ điều tra rõ"
Tạ Vô Tâm cam chịu nói.
Lâm Thanh Thanh biến sắc, nghiêng đầu nói hắn:" Nàng ta làm gì?"
Tạ VÔ Tâm nói:' Nếu nàng cho ta ở lại tủ quần áo cả đêm, ta sẽ nói cho nàng biết"
-Hết chương 340-
Chương 341: Hắn đố kỵ!
Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh không khỏi cười lạnh, môi đỏ mọng khẽ mở ra, vừa muốn nói gì, ánh mắt liền liếc nhìn về phía tủ quần áo.
"Ngươi muố ngủ thì ngủ đi, Ninh Trân đã đến làm gì?"
Tạ Vô Tâm lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng lại nhanh chóng lướt qua tia khổ sở, sốm biết rõ tính cách của Thanh Thanh, nàng trả lời chính mình như vậy ắt hẳn có chiêu khác, bất quá hắn tình nguyện.
Lập tức, hắn liền đem chuyện vừa rồi của Ninh Trân cho Thanh Thanh nghe, sau khi nghe xong bà liền chau mày.
"Thiên kim độc? Nàng ở Băng cung cũng không có kẻ thù, chẳng lẽ là đưa tới Lê Hoa đảo?" Nói rồi, bà liếc nhìn về phía Tạ Vô Tâm.
"Không biết, mấy ngày này ta sẽ theo dõi nàng ta"
Lâm Thanh Thanh chẳng nói đúng sai, lại hỏi hắn:" Ngươi hôm nay không có lời gì nói nữa sao? Vì sao lúc trước ta không biết chuyện Tạ gia truy sát?"
Tạ Vô tâm nhìn bà hồi lâu, rồi rũ mi xuống, giọng lạnh băng:" Sau khi nàng bỏ đi, ta sợ bọn họ làm tổn thương nàng, liền cầm kiếm xông thẳng vào tông đường Tạ gia.... Uy hiếp bọn họ thu lại lệnh truy sát"
"Uy hiếp thế nào?"
Lâm Thanh Thanh hỏi.
Nếu là uy hiếp, Tạ Vô tâm cần gì đến lúc đó mới làm.
"Ta giết một số người mà thôi" Tạ Vô tâm nói, ánh mắt cũng dần đỏ lên.
"Bọn họ đều là người thân của ngươi"
Lâm Thanh Thanh giọng run rẩy.
"Nhưng bọn họ không chịu thừa nhận nàng! Bọn họ cũng không phải là người thân chân chính của ta, ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, chẳng phải bọn họ ném ta đến Băng Thành làm mật thám sao?"
Tạ Vô Tâm phiền não nói xong câu này, rồi cố chấp nói tiếp:" Ta cũng biết là không nên nói chuyện này cho nàng biết, nhưng khi đó, ta không còn cách nào khác, nàng căn bản không biết chỉ cần ra khỏi Lê Hoa đảo thì có thiên la địa võng đang đợi nàng! Dù là ba đầu sáu tay cũng không thể chạy thoát được! Ta lúc ấy không nghĩ được nhiều, giết những người đó chỉ vì khống chế lão tổ tông, chỉ có hắn mới có tư cách thu hồi lệnh truy sát đó"
"Bọn họ cũng không ngờ tới ta sẽ có lá gan lớn như vậy, bời vì ta là nam nhân của Tạ gia, cho dù là lẩn trốn thì thà chết cũng không làm chiết nạt tổ diệt tông như vậy, lúc đó ta bất lực nên mới làm vậy"
Lâm Thanh Thanh tâm loạn cào cào, bà không biết là đã xảy ra những chuyện này.
Khó trách hắn giữ Hoa Phong Bình lại đảo, mặc dù dựa vào một nữ nhân khác đế bảo vệ an toàn cho hai người họ là việc đáng xấu hổ, nhưng khi đó, không còn cách nào khác.... Lúc này bà đột nhiên không biết nói gì.
Bà uốn người,đi ra ngoài.
Đợi đến khi bà quay lại, đã nhìn thấy Tạ Vô tâm ngồi ngủ gà ngủ gật.
Bà cũng không lên nằm lên giường mình, Tạ Vô Tâm đã đứng dậy, gọi bà một tiếng:" Thanh Thanh, ta đi ngủ đây"
Quả nhiên, hắn cũng không có lấy chăn, mà chui vào trong tủ quần áo.
Một đêm, cả người trong và ngoài tủ đều không chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Vô Tâm mơ mơ màng màng ngủ được hai canh giờ, sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện cửa tủ mở không được, qua khe hở hắn nhìn được bên ngoài có thêm một chiếc khóa bằng đồng lấp lánh.
Hắn không khỏi cười bất đắc dĩ, nghiêng tai lắng nghe, trong điện nghe tiếng thờ.
"Thanh Thanh" Hắn cúi sát khe hở, khẽ hô nhẹn.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh" chỉ một tiếng gọi thôi cũng khiến hắn an tâm.
"Lại ầm ĩ à, ta ném ngươi đi bây giờ"
Lâm Thanh Thanh khoác áo đứng dậy, không chút khách khí nói.
Trong cửa tủ lập tức im bặt.
Đến buổi trưa, Lâm Thanh Thanh rời đi vẫ chưa trở về, Tạ Vô Tâm vẫn chưa ăn cơm trưa, một ngụm nước cũng không được uống, nhưng hắn lại thoải mái vui vẻ hơn bình thường, ngây ngốc ngủ ngon trong tủ. Mãi cho đến khi Tiếu Đồng đến tìm, hắn cũng nói không muốn đi ra ngoài.
Tiếu Đồng cách cánh cửa tủ nhìn hắn, đôi mắt phượng lóe lên vẻ ranh mãnh vui vẻ, lại đầy thương xót:" Ta nói này đại ca, toàn bộ người của Băng cung ngay cả tiểu thái giám đều đã đến Thủy tinh điện xem náo nhiệt, ta còn tường huynh đi đâu, hóa ra lại ở chỗ này"
Tạ Vô Tâm liếc nhìn hắn.
"Sau khi huynh vào cung liền biến mất, ta còn tưởng là huynh đến chỗ nào"
"Lễ hội đã sắp bắt đầu rồi, huynh không mong chờ sao?" Tiếu Đồng nói, " Có muốn người huynh đệ này mở khóa cho huynh không, thả huynh ra hay không?'
"Ta vì Thanh Thanh mà tới, có thể để cho nàng tự tay khóa ta ở tủ quần áo nàng, ta đã hài lòng rồi, đệ mau qua đó xem một chút đi đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi dưỡng sức"
Tạ Vô Tâm thở dài nói, con đường phía trước còn hết sức mong manh, về chuyện Hoa Phong Bình, hắn còn chưa nghĩn nên nói cho nàng thế nào, nhưng lúc này, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt.
Tiếu Đồng thấy hắn kiên trì như vậy, chỉ đành cáo từ rời đi, đi đến Thủy Tinh điện.
Lúc này thủy Tinh điện hết sức huyên nào, âm thanh vui vẻ, mọi người đều từ khắp Băng Thành đều đến, hưng phần bàn tán về mọi thứ.
Lễ hội băng của Băng Thành thật đúng như tên gọi, không tách rời một chữ băng, một chữ tuyết, toàn ân chúng đều tới tham quan việc chế tác tượng băng đá. Trên quảng trường có một nhóm cung nữ lựa chọn những bức tượng tinh xảo nhất đưa xuống cho toàn bộ dân chúng cùng chiêm ngưỡng.
Trong ngoài Băng Thành là một mảnh vui vẻ.
Tuy tuyết rơi lớn nhưng mọi người không ai cảm thấy giá lạnh, chỉ sau khi trở về Thủy tinh điện không khí ấm áp mọi người mới ý thức được vừa rồi lạnh đến mức nào.
Yến tiệc thập phần vui vẻ, vì không có Đông Lâm Quốc Quân ở đây, nên Bắc Đế ngồi ở vị trí cao nhất, ông hưng phấn ngồi trên giữa đại điện, chỉ hàn huyên cùng mấy vị khác quý một vài câu, phía dưới đã có thái tử Lâm Thanh Tiêu cùng Nhiếp chính vương tiếp đãi khách khứa.
Vân Tử Lạc ôm Hách Liên Vân TÌnh ngồi vào chỗ của mình, một bên Lâm Thanh Thanh, bên cạnh là vì vị vương gia và quận chúa khác của Lâm gia, bất quá Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc cũng không thân thiết với bọn họ.
Tiếu Đông từ bên kia đại điện bước tới, bởi vì ánh đèn trong đại điện sáng quá mức, hắn khẽ nheo mắt phượng, chân lảo đảo suýt ngã, hắn tức giận ngẩng đầu lên.
"Công tử, thực xin lỗi, thực xin lỗi"
Một cung nữ cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, ngay cả ngước mặt lên nhìn Tiếu ĐỒng cũng không có dũng khí.
Tiếu ĐỒng cũng không muốn so đo với nàng ta, khẽ hừ một tiếng rời bước đi.
Đi được vài bước, hắn phát hiện có điểm gì đó không đúng, liền đưa tay sờ ngang hông mình, đột nhiên bừng tỉnh phát hiện ra gì đó.
"Chạy đi đâu!" Hắn quát lớn một tiếng, quay đầu lại thì đã không còn bóng dáng của người cung nữ vừa rồi.
Tiếu ĐỒng quả nhiên khiếp sợ vạn phần, trên đời vẫn còn có người có thể trộm được đồ trên người hắn mà không để hắn phát hiện ra sao! Nếu không phải kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn nhạy cảm kiểm tra lại, thì e rằng hắn sẽ không phát hiện ra.
Đã có bản lĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ không ở lại chỗ này, cho nên Tiếu Đồng biết rõ, hắn tìm cũng không ra, đành ngậm ngùi nhận lấy xúi quẩy, chỉ tiếc đó là khối ngọc lưu ly vô giá.
Sau khi đến chỗ định ngồi, hắn phát hiện Sở Hàn Lâm cùng Vân Khinh Bình đang ngồi ở đó, hắn không khói nhíu mày nói: " Tứ vương gia, Vân phu nhân, đây là chỗ tại hạ đã chọn, các người sao có thế cứ như vậy mà ngồi đây"
Sở Hàn lâm nghe vậy chau mày. Hắn chỉ thấy chố này vắng vẻ, không dễ bị người khác quấy rấy, lại không nghĩ rằng Tiếu Đồng lại vô lý như vậy.
Tiếu Đồng đối với việc bị trộm mất bảo ngọc đã rất đau lòng, cho dù có hàng vạn người trên đùa hắn cũng không bằng dưới hàng trăm con mắt hắn lại bị một hạ nhân trêu đùa. Điều này đã làm cho hắn tức giận vô cùng.
Lại nhìn bộ dạng của Sở Hàn Lâm hắn liền mở miệng, dáng vẻ không quan tâm:" Tứ vương gia là thấy vị trí này tốt,không dễ được Lạc nhi nhìn thấy sao? Hay là, một viên ngọc quý như vậy bị chính mình vứt bỏ bây giờ viên ngọc đó đã có chủ, người cũng không nên gặp lại, điều này ta có thể hiểu được"
Sắc mặt Sở Hàn Lâm liền đen nghịt, gân xanh trên trán nổi cả lên, nhưng hắn biết rõ bản tính của vị công tử phong lưu này...
Người xung quanh bị giọng của TIếu Đồng làm chú ý.
Tiếu Đồng nhìn nhìn Vân Khinh Bình tiếp tục nói: " Đã đến đây thì người cũng nên mang theo phu nhân tài mạo xuất chúng chứ! Nhớ năm đó, ngươi vì muốn vị Vân đại tiểu thư tài mạo này mà làm nhục Lạc nhi, còn bây giờ nhìn lại Vân đại tiểu thư, so với Lạc nhi chẳng đáng để so sánh! Ngươi như thế nào vẫn mang theo nàng ta?"
Vân Khinh BÌnh đưa tay che mặt, khuôn mặt trắng bệch một mảnh.
"Tiếu Đồng, cái miệng ngươi cũng nên tích đức đi"
Sở Hàn Lâm cũng tức giận
Hắn đến chỗ này, bất quá chỉ là muốn ở từ xa nhìn Vân Tử LẠc một chút, lại không nghĩ rằng, đập vào mắt hắn là hình ảnh nàng đang ôm ấp con của mình, gương mặt hạnh phúc đứng bên cạnh Hách Liên Ý, khoảnh khắc đó hắn thấy đố kị, cực kỳ đố kỵ.
Vừa đố kị nhưng cũng vô lực.
Hắn biết, hắn đã vĩnh viễn mất nàng.
Tiếu Đồng thấy hắn như vậy, khóe miệng thoáng ý cười mỉa mai, trực tiếp ngồi xuống chỗ của Sở Hàn Lâm: "Nếu đã phải đi, thì mang theo phu nhân của ngươi đi đi"
Vân Khinh BÌnh vội vàng đứng dậy.
Sở Hàn Lâm nắm chặt quả đấm, trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, rồi kéo tay Vân Khinh Bình đến chỗ khác.
Vân Tử LẠc ngước mặt nhìn thấy phu thê bọn họ, mặc dù Sở Hàn Lâm an phận, nhưng người nhân ra hắn cũng không ít, liên tục gọi hắn là 'tứ vương gia'
Lâm Thanh Thanh ghé sát Vân Tử Lạc thấp giọng hỏi: " Lạc nhi, đó chính là Tứ vương gia của kỲ hạ, ngươi đã hạ nhục con sao?"
Bắc Đế đã nói với bà những chuyện Vân Tử Lạc gặp phải lúc ở Vân phủ, cùng với chuyện về sau làm sao gặp được nàng, mọi chuyện đều nói cho bà nghe hết.
Chương 342: Không phải là hạ nhục!
Vân Tử Lạc yên lặng quét mắt qua Sở Hàn Lâm một cái, khẽ gật đầu.
Lâm Thanh Thanh dùng cặp mắt hanh xinh đẹp nhìn xuống dưới Sở Hàn Lâm, tiếp tục cúi đầu hỏi:" Mẹ nghe nói, hắn từ chối con là để thành thân với đệ nhất mỹ nhân Vân Khinh Bình,con gái của Kiến Thụ?"
Khóe miệng Vân Tử Lạc hơi nhếch lên, ý bảo bà nhìn về phía nữ nhân mang mạng che mặt bên cạnh Sở Hàn Lâm. Nàng thầm nghĩ,đệ nhất mỹ nhân nay vẫn còn sao? Bị Trường Nhạc công chúa lấy làm bia đỡ đạn, dung nhan của nàng ta đã bị hủy rồi!
Lâm Thanh Thanh chú ý đến Vân Khinh Bình,hỏi:" Vậy còn đệ nhất tài nữ?"
Vân Tử Lạc khẽ cười liếc nhìn bà:" Mẹ, người này vạn phần so sánh được với người sao, ai dám đứng trước mặt người tự xung là tài nữ?"
Lâm Thanh Thanh hơi động môi, tà tà liếc nhìn nàng một cái: " Con còn dám trêu chọc ta, bất quá ta chỉ biết chút thiên văn địa lý kỳ môn bát quái mà thôi"
Khóe miệng Vân Tử LẠc co rút: " Những thứ này còn chưa đủ sao?"
Lâm Thanh Thanh đưa tay đặt lên vai nàng:" Nhưng ta nghe bốn vị trưởng lão khen ngợi con hết lời, còn cả Tiếu Đồng miệng lưỡi trơn tru kia nữa, hắn nói con đã làm chấn động cả triều đĩnh, lúc ở Kỳ Hạ, con chỉ múa và làm thơ đãn làm cho đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ không thể sánh kịp, Haizz, con gái của Lâm Thanh Thanh ta có thể không ưu tú được sao? Cái gì mà đệ nhất tài nữ chứ, sao có thể so sánh được với con"
Vân Tử LẠc cười phá lên:" Mẹ, đây chính là người đang tự khen mình sao?"
Lâm Thanh Thanh mỉm cười thì thầm:
"Đào chưa thơm hạnh chưa hồng...
Hương hàn trướ đã cười đông phòng.
Hn bay dữu dãy núi lớn....."
Vân Tử Lạc lè lưỡi, không biết từ khi nào, Lâm Thanh Thanh thậm chí đã đọc qua những bài thơ nàng làm trước đây.
"Đó là đương nhiên ta là mẹ của con nha!" Lâm Thanh Thanh dường như biết được suy nghĩ của nàng, tự hào nói một tiếng, bà nhấc váy trực tiếp đi ra ngoài.
Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ hướng bà đi là chổ Sở Hàn Lâm, không khỏi vỗ trán.
Mẹ à mẹ, người thật đúng là mẹ của con! Không chút chào hỏi nào đã ra tay, chẳng lẽ mẹ muốn cứ như vậy qua đó hỏi tội hắn sao?
Nghĩ đến năm đó Hách Liên trì cũng hủy bỏ hôm ước với mẹ nàng, mẹ nàng đã ngàn dặm xa xôi đến Nam Xuyên truy cứu, ngẫm lại phản ứng hiện tại của bà cũng là rất bình thường.
Lâm Thanh Thanh đi từng bước chậm rãi đến trước mặt Sở Hàn Lâm thị dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tên thái giám, lập tức hắn liền bưng một cái ghế đến cho bà, trên ghế còn có lông cừu.
SỞ Hàn Lâm tuy biết thân phận của Lâm Thanh Thanh, nhưng dù sao cũng chỉ là đứng từ xa nhìn, lúc này đây khi nhìn bà ở khoảng cách gần hắn không khỏi chấn kình.
Quả thực là rất giống!
Sau khi ngồi xuống,liền thẳng lưng hai chân chụm lại, khẽ hướng về phía bên phải một góc, tư thế cực kỳ ưu nhã đaon trang, hai tay đặt tự nhiên lên đùi mình, đôi môi đỏ mọng hơi mỏ:" Tứ vương gia của Kỳ Hạ sao? Ta là Thanh Thanh công chúa"
"Thanh Thanh công chúa" Sở Hàn Lâm ngây dại gật đâu, lâu sau mới khôi phục lại lý trí.
Vân kHinh Bình ở bên cạnh toàn thân căng cứng, nàng ta không biết, Vân Tử Lạc cùng vị Thanh Thanh công chúa nàng đã nói những chuyện gì về mình, nhưng nàng ta có dự cảm, nàng ta không có ấn tượng tốt trong lòng vị công chúa này.
Nhớ đến cảnh tượng Vân Tử Lạc được ngự lâm quân Lâm thị vậy quanh sáng nay, đi bên cạnh Bắc Đế như bằng hữu, nàng lại có thân phân công chúa cao quý, moitj người ở Băng Thanh đều quý trọng Vân Tử Lạc, trong bụng Vân Khinh Bình không khỏi tức giận.
Mà tối nay nhìn thấy nàng ôm con gái vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào, mọi chuyện đã có Nhiếp chính vương trợ giúp, nàng ta càng thêm ganh tỵ.
Loại cảm giác hạnh phúc đó, nàng ta vĩnh viễn không có được.
Cho dù Sở Hàn Lâm có bên cạnh nàng ta, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn về hướng khác, cũng không có tình yêu, nàng ta lại không có bất kỳ quyền thế gì trước mặt hắn.
Cho dù nàng ta có diễm lệ như trước kia thì há có thể so sánh được với Vân Trư Lạc bây giờ sao? Cho dù nàng ta không dám làm gì Vân Tử Lạc, nhưng sự ghen ghét đố kỵ không thể nào kiềm chế được.
"Vị này là Vân đại tiểu thư sao?" Ánh mắt Lâm Thanh Thanh nhìn về phía nàng ta, hỏi.
Vân Khinh Bình vội vàng bình tĩnh lại, giả bộ vui mừng hỏi ngược lại:" Là dì Thanh Thanh sao ạ?"
Ý cười trên miệng Lâm Thanh Thanh đã biến mất: " Ta đã không còn là gì của cô"
Vân Khinh Bình ngẩn ra, gò má ửng đỏ, nói: " Lúc trước, cha đều nói như vậy"
Lâm Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn nàng ta, đáy mắt không một ý cười:" Cha ngươi là nghĩa phụ của con gái ta, về lý ngươi nên gọi ta một tiếng gì, nhưng ngươi cũng không phải là người của hoàng thất, gọi như vậy, nếu như có người nghe được, sợ là sẽ gây khó dễ cho ngươi"
Sắc mặt Vân Khinh Bình biến sắc, ý tứ của Lâm Thanh Thanh quá rõ ràng là phân định rõ thân phận của hai người, lấy thân phận công chúa để thị uy với nàng ta, nhưng những lời bà ấy nói lại vô cùng hợp lý hợp tình, không có điều gì sai cả.
Trừ phi đối phương cho phép mới có thể đổi cách xưng hô, nếu không, ngay cả cháu ruột cũng không dám gọi như vậy.
Lâm Thanh Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói:" Cho dù thế nào, ngươi cũng là con gái của Kiến Thụ, năm đó huynh ấy đã có ơn cứu mạng ta, ta làm trưởng bối lần đầu gặp ngươi quả thực rất cao hứng, nghe nói ngươi gả cho Tứ vương gia...."
Vân Khinh Binh nghe được những lời này, vội nói:" Công chúa, đều là lỗi của ta, ta và Hàn Lâm hai bên cam tâm tình nguyện, lại không nghĩ rằng chuyện đó làm tổn thương Lạc nhi muội muội"
Lâm Thanh Thanh che dấu ý cười: " Nói như vậy sao được! Lạc nhi nhà ta là thiên kim công chúa, sao có thể gả cho người khác làm thiếp được? Ngươi yên tâm, nó căn bản không để tâm chuyện này"
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức trắng bệch, nhưng lại không dám phản bác lại một câu.
Tỳ thiếp, thiếp.... đúng vậy, nàng ta bây giờ là tỳ thiếp! Cho dù lúc trước mục đích của nàng ta không phải là làm tỳ thiếp, nhưng sự thật bây giờ là như vậy,c òn có thể chối cãi được sao?
Sắc mặt SỞ Hàn Lâm khói chịu, nghe được câu này lại càng trở nên khó coi, hắn không khỏi lên tiếng: " Thanh Thanh công chúa tới là muốn hạ nhục tiểu vương sao? Ta biết lúc trước ta từ hôn với Lạc nhi là phạm phải sai lầm vô cùng lớn, bây giờ có hối hận cũng không kịp, nhưng chuyện cũng đã qua, ta ngoại trừ nói câu xin lỗi cũng không thể làm được gì nữa"
Nói rồi hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, dưới ống tay áo tay đã siết thành đấm
Lâm Thanh Thanh nhìn hắn một cái, cười nhẹ một tiếng nói: " Ngươi suy nghĩ nhiều rồi,ta tới là muốn cảm ơn ngươi"
"Cảm ơn ta?" Sở Hàn Lâm vốn đang nhìn chỗ khác không khỏi nghiêng đầu nhìn lại bà.
"Ta muốn cảm ơn ngươi một tiếng, nếu như không có ngươi thành toàn, Lạc nhi nó làm sao gặp được Hách Liên Ý, làm sao có được hạnh phúc như bây giờ! Ý nhi là kỳ tài, ưu tý như vậy, thế gian cũng chỉ có mình Lạc nhi xứng đôi với nó, cũng chỉ có nó mới xứng đôi với Lạc nhi"
Lâm Thanh Thanh chậm rãi nói, trong ánh mắt biểu lộ sự vui mừng của một người mẹ vì hanh phúc của con gái mình.
Vân Khinh Bình dường như muốn bóp nát chiếc khăn trong tay mình, nhớ ngày đó, nàng ta tính kế là muốn làm nhục Vân Tử Lạc, bất quá chỉ là muốn cho nàng ngày càng thấp kém, để nàng nhận thức rõ nàng vĩnh viễn không thể trở thành Nhiếp chính vương phi, nhưng nàng ta không ngờ rằng, Vân Tử Lạc nàng lại gả cho Nhiếp chính vương.... Người đã từng là chủ nhân của nàng ta! Là người ưu tú xuất chúng, là người nàng ta hằng mong muốn nhưng không thể có được.
Nam nhân đó, nàng ta biết rõ thủ đoạn vô tình tàn nhẫn đến mức nào, cho nên, nàng ta không dám hy vọng xa vời.
Thật không ngờ rằng, nam nhân như vậy, lại bị muội muội nàng ta luôn khinh thường chinh phục, điều này không đáng hận sao?
Sắc mặt Sở HÀn Lâm càng khó coi, gân xanh trên trán đã nổi rõ, giọng trầm thấp như rút ra từ kẽ rằng: " Người còn muốn trêu chọc hạ nhục ta sao?"
Nói trắng ra là do hắn có mắt như mù không nhìn ra Lạc nhi, cho nên Hách Liên Ý mới có được nàng!
Sở HÀn Lâm tức giận, nhưng hắn thực không dám lỗ mãng trước mặt Lâm Thanh Thanh, nghĩ cũng không dám.
Lâm Thanh Thanh đứng dậy, đồng tình nhìn hắn một cái, rồi lắc lắc đầu:" Ngươi thực suy nghĩ quá nhiều rồi"
Nói rồi bà xoay người rời đi.
Da thịt Sở Hàn Lâm co rút, nắm đấm siết chặt rồi buông, buông rồi lại siết chặt, lửa giận cùng bất mãn ngập đầu nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Vân Tử Lạc không biết họ đã nói gì, chỉ biết Sở HÀn Lâm tức giận mẹ nàng không hề ít, đợi sau khi Lâm Thanh Thanh đi đến, nàng muốn hỏi nhưng cuối cũng vẫn không hỏi ra.
Yến tiệc trôi qua một nửa, Sở Hàn Lâm liền mang theo Vân Khinh Bình rời đi.
Sau khi yên tiệc kết thúc, đột nhiên từ ngoài điện có một tiểu thái giám đẩy cửa điện vội vã xuông vào, trực tiếp quỳ dưới bậc thềm, bẩm báo: " Hoàng thượng, ác đồ của Huyền Linh đảo đang công kích tiến vào. Bọn họ giả trang thành nô tài trà trộn vào cung"
Vừa nghe lời này, cả đại điện lập tức náo loạn.
Bắc Đế nhíu mày, từ vị trí cao nhất đứng dậy: " Thanh Tiêu, ra ngoài xem một chút đi"
"Dạ " Lâm Thanh Tiêu lên tiếng rồi rời đi.
Ngờ đâu vừa mới tới cửa điện, đã nghe âm thanh huyên náo truyền đến:" Chúng ta muốn gặp Thanh Thanh công chúa"
Lâm Thanh Thanh chau mày, đứng dậy khỏi chỗ mình, định ra cửa, Bắc Đế đã quát lên: " Thanh Thanh, đứng lại đó"
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại: " Phụ hoàng,đây là chuyện riêng của con, ngươi Huyền Linh đảo hận chính là con"
Là bà đã phá hoại hôn sự của Hoa Phong Bình cùng Tạ Vô Tâm.
"Hiện tại đã không còn là ân oán nhỏ của các con nữa rồi, giờ đã liên quan đên tính mạng hàng trăm binh sĩ Băng Thành và Huyên Linh đảo"
Bắc Đế trầm giọng nói.
"Thanh Thanh công chúa, chúng ta là muốn tìm người đồi công đạo, hôm nay danh sĩ ba nước đều ở bên trong, có chuyện này cần làm rõ"
Cửa điện rộng mở, Lâm Thanh Tiêu dẫn theo ngự lâm quân bao vây trước cửa điện, trên trền đại điện cũng có ngự lâm quân đang giương cung, mũi tên đang hướng về một đám người hầu đang dương binh khí trong đại điện.
Tiếng kêu gào vừa rồi la từ bọn họ mà ra.
"Không biết các ngươi muốn nói gì?" Lâm Thanh Thanh trầm lãnh hỏi.
"Khẩn cầu Thanh Thanh công chúa trả Tạ đảo chủ lại cho chúng tôi, để cho cả nhà bọn họ được đoàn viên! Năm đó, công chúa không để ý đến ánh mắt người đời phá hủy một nhà họ, bây giờ, cầu xin công chúa để tiểu thư nhà chúng tôi được gặp tiểu thiếu gia"
-Hết chương 342-
t9
Lạc Nhi Ý Lạc Nhi Ý - Tuyết Sơn Tiểu Lộc