Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhoczymy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 435 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Phát Hiện Thì Sao?
hỉ còn ngày nay, ngày mai, ngày kia: Thế là hết! Sao mờ soắn! Nu pa ka chi chờ đó.
Nắng chiều làm nó khoan khoái hơn. Hương cỏ làm nó tỉnh hẳn cơ đấy. Giữa cái chốn phồn hoa sa sỉ này lại có một nơi tuyệt mĩ thế này đấy. Thiệt Là hông hưởng nó phí của giời.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Nó hét lớn như đang thử sức với gió nhưng người thua đương nhiên là nó. cánh đồng yên ắng không một tiếng vọng.
Nó cứ tung tăng thả dáng trên đồng cỏ lau trắng muốt. Nó thả hồn mình theo gió. Nó đang có một ngày thư giãn thực sự. Nó năn nỉ gãy lưỡi thậm chí là cả đe dọa để có được ngày giải lao này đấy.
- Em có biết là em đẹp lắm không? - Một lùm lau lù lù tiến về phái nó. Giọng nối phát ra sau lum lau làm nó giật mình.
- Ai? - Nó hỏi giật khi lùm lau đang tiến gần đén nó.
- Người yêu em? - Lùm lau lừ lừ tiến lại nó nghe giọng nói quen lắm
...
- À... - nó như vừa nhận ra thì cái lùm lau đã đến bên chỉ ra trước mặt nó ba cái kẹp cola -mùi vị mà nó thích nhất. Hề. - Khánh Duy hả? - Nó lại vô thức hỏi
- Tèn ten! Sao mà nhanh dzậy! Vẫn như hồi đó hà! - Gã bỏ đám lau xuống vì bị nó phát hiện rồi còn gì. Khuôn mặt gã rạng rỡ gã thêm phần chắn về người con gái đang đứng đây. Người mà gã đã phải đi theo từ trong thành phố ra tớ ngoại ô này đấy.Gã đã phải thuê một chiếc xe đạp nhỏ để theo chân cái ván trược xinh sắn ấy. ( đã giử oto không thắc mắc nghen ). Thật sự gã đang chính thức tin vào luân hồi và thế giới âm, gã đang chính thức công nhận sự sống lại của hôn người đã chết.
- Ơ... không... - nó phát hiện mình hớ... Nhưng nó thắc mắc tại sao lại là kẹo cola... lẽ nào....Nó phân vân mở to mắt nhìn gã
- bao giờ em đi! ( Thèng cha này bị mát thật oy - mát vì yêu cũng được )
- hả? - há hốc nó không hiểu hắn nói gì. Không hiểu thì chỉ có há hốc chứ còn gì?
Gã không nó mà vòng ra phía sau ôn nhẹ lấy nó:
- Chẳng phải em trốn chúa để về với anh sao? ( é é) - Tựa cắm lên vai nó gã nhìn thẳng phía xa
-à.. - Nó lầm thầm thằng té giếng lại trở cơn- Không nhanh cũng không lâu! Thích đi lúc nào thì đi! - Nó đang trả thù cho sự chào đón nồng nhiệt của gã vào ngày đầu tiên đi học của nó cơ đấy! Vờn một chút cũng có hại gì!
- Vậy thì đừng đi! - Gã xiết chặt vòng tay - Anh xin em hãy ở lại! - ã ghì lấy thân hình bé nhỏ như sợ nó sẽ biến mất ngay vậy đấy!
- Đi chứ! Sao lại không đi? Trần gian còn gì để lưu luyến sao? Đi thôi chứ! - Nó muốn trêu gã cho bõ tức cho chết! Gã đau khổ chắc nó sẽ vui lắm há há
- không ư? Đi sao? Không đừng đi! Em là của anh cơ mà! Em đừng đi! - Gã xoay hắn người lại! Ghì lên môi nó một nụ hôn. Gã đang bấn loạn gã muốn thiên thần hãy nghĩ lại vì trần gian này còn có thứ đang để em lưu luyến đó là gã. - Còn anh! Em đừng đi!
- Anh? Anh chẳng là gì?.....
..............
Trong lúc đó, tại phòng vip của bar MIROTIC...
- Chú! Uống với con đi! - hắn lè nhè chắc hẳn đã uống từ trước. hắn cầm ly rượi cười hăng hắc chẳng hiểu cười gì.
- Sao thế Long? Bữa nay chú thấy con hơi quái lại đấy! ( không lại vì quá lại ) - Ông chú ngồi đối diện nhìn thằng cháu bộ dạng bét nhè, xộc xệch.
- Chú yêu ai chưa? À hình như rồi! À hình như cháu phá chú! Ừ hình như chú không lấy vợ vì... ức..ức - Hắn nấc liên hồi.
- Vì mày phá chú! - Ông chú lắc đầu nhìn thăng cháu không biết nên mắng nó hay thôi chuyện qua rồi.
- À mà quên! Chú yêu cái bà Thanh Tâm! Đúng rồi. Cháu đã méc bà không cho chú quan hệ với bà đó vì bà đó là giáo viên, lại còn nghèo nữa chứ. Hề hề. giờ cháu lại yêu cháu bà ấy! Hờ hờ.,,
Trong cơn say hắn đã vô tình giợ lại vết thương lòng của người đàn ông đã quá tứ tuần còn chưa gia đình con cái. Một quá khứ buồn. Một chuyện tình đẹp đã gián đoan... nhưng chưa hề chấm dứt...
- Chú f! Cái thằng đó nó.. nó... yêu con đó, nó giả gái đấy... giả giá để vào học cùng người yêu... cái bà đó lại giúp cái thằng đó... vào đó... giúp nó đấy. Cháu ghét người chú yêu. - Hắn nốc thêm cốc rượi nữa sau một tràng giang nó lờ ngờ chẳng giúp chú nó hiểu - yêu cái con đó thế sao? Làm cái trò không thể chấp nhận, một thằng con trai mà giả gái để xin lỗi, để được ở gần người yêu. Nực cười. Ngu ngốc. Thằng ngu ngốc. - Hắn gà lên, ném thẳng cái chai rượi trên tay vào tường vỡ tan nát.. Vỡ như trái tim hắn đang xẻ mảnh đau điếng.
Hắn đang khóc.... Khóc dưng dức hắn thừ ngả ra phía sau khóc. Hắn không thể tưởng tượng cái thằng nước sốt ngốc nghếch ấy chỉ vì một con bé vớ vẩn mà giả gái để trà trộn vào trường nữ sinh, Và không biết lí do là gì nhưng hắn đoán là vào để mà xin lỗi cái con người yêu đó. Hắn không cam long. Hắn không thể nào chụi đựng được cảm giác này.
Đau!
Vụt đứng dậy Hắn không thể im lặng nhìn thứ hắn muốn có đang quay hắn vòng vong được.Phải chấm dứt để trở lại nguyên dạng như hắn muốn.
Chỉ còn ông chú ngồi ngẩn tò te.
-------------------------
......
- Anh? Anh chẳng là gì!... - Nó nói và cố đẩy gã ra! Nó muốn hành hj gã. Nó tự cho phép mình là kẻ độc ác ngay giây phút này đây!
- Phải anh chẳng là gì! - Gã khẳng định thêm lần nữa. Nó nghĩ rằng gã sẽ buông nó và bỏ đi. Nhưng nó đã nhầm. Gã không buông mà còn bế hẳn nó lên ( Con trai đương nhiên là cao hơn con gái hơn nữa thằng này chơi bóng rổ nhá! ). nhìn thẳng vào dôi mắt nó - Nhưng em là tất cả của anh. Và anh không muốn em đi! Ở lại với anh nhé! - Gã ghé môi nó lại gần mô gã lại một nụ hôn kéo dài.
- Á! Gã dãy nảy khi cảm thays môi mình đau nhói.
Gã bị cắn!
Ai cắn?
Còn ai!
Nó cắn!
Nhưng gã không hề nổi giận chỉ đặt nó xuống rồi ngắt mũi:
- Cún con! Cắn anh hả?
- Cún? Tui là chó hả? Ông hư đó nha! - Nó nghĩ thấy cũng tội gã với lại nó đang ngờ ngợ không biết có phải tên này là thằng phó tướng ngày nào? Có quá nhiều điều nghi vấn. Nhưng nó đã chấp nhận đánh cược ván này!
- Không mà! Nhớ không ngày trước anh hay gọi em là bé Cún mà! Em cũng hỏi đúng như hôm nay! Còn nhớ câu trả lời không?
Ký ức nó đang được tua lại vòng vòng!
- Bé Cún! chờ anh với!
- Gì cún? Tui là chó hả?
- Không có không có mà! Em là báu vật của anh!
- anh, em dữ ha!Tính vượt quyền tui hả?
-Không có! Phó tướng hiểu mà
- Em là báu vật của anh! - Nó rơi nước mắt đấy! Đây đúng là người ấy! Không biết nên cười hay nên khóc. Trớ trêu thay nó đã "chết"
- Đúng rồi 1 ngày ấy và bây giờ em vẫn là báu vật của anh!? - Gã ôm chặt lấy nó
Không gian lắng lại. Thời gian không thể ngưng cũng đã phải dừng bước nó đang khó xử vô cùng. Phải làm sao? 1 người 3 vai ư?
Nó đã tốn mất buổi chiều để ôn lại lý ức đó. nó đã đanh phải chấp nhận cái điều mà gã công nhận đó là nó đã chết đi sống lại. nếu không sẽ rắc rối to. Gã đeo nó về trên chiếc xe đap. Nó biết gã vui lắm vì gã cứ cười suốt.
Gã đưa nó về tới đầu đường nó không cho gã đưa về tận nhà vì nếu về tận nhà thì bại lộ mất!
- Em đã về với Duy? - Trong bóng tối trạng vạng cũng không khó đẻ nhận ra chủ nhân của tiếng nó ấy là hắn. Nó ngạc nhiên và nhìn lại minh. Rõ ràng là nó đang trong bộ dạng con gái mà làm sao mà có thể. Có lẽ lại là người giống người thôi. Nó tiếp tục lướt nhưng:
- tôi đã phát hiện bí mật của em rồi!
-....
ĐỨng khựng lại nó chết chân tại chỗ. Bí mật. Hai từ này làm nó đứng hình. Thôi rồi.
Nó nghĩ với thế lực nhà hắn thì không khó để điều cha về một người!!
- Không nó gì sao? Giả gái có vui không? Lại còn đi cua cả trai nữa.
- Giả gái? - Trợn tròn mắt nó nhìn hắn - Là sao?
- Em tưởng tôi không biết ư? Em biến mất là vì em giả gái để trở thành Mỹ Anh này đây. Để em tới trường tam Thanh theo sát gót con nhỏ đó đúng chưa? Tôi không ngu đúng không. Nắm hai vai nó hắn gào ầm lên như đang xả nỗi dooinf nén ấm ức.
- tôi.... - ÔI trời nó muốn vỡ tim... giờ thì ổn.- rồi thì sao... anh biết rồi thì sao?
- Đã thế còn đi cua trai? Muốn thành gì đây? - hắn hét lớn hơn
- đó là việc của tôi! - Nó vẫn thản nhiên như không
- Việc của tôi. Thế tại sao em không cua tôi đi. Tôi sẵn sàng là thằng ngốc trước em! - hắn ghì chặ nó áp môt mình lên môt nó xiết mạnh vòng tay ép nó phải đi vào nụ hôn thô bạo này.
-...
Nó cắn bật máu môi mình chứ không cắn hắn.
Vị mặn mặn, tanh tanh làm hắn sửng sốt.
- tại sao? tại sao không cắn anh? lại tự cắn chính mình.! Ngốc quá! - hắn ôm chặt lấy nó vào lòng
- Phát hiện rồi thì sao?
Là Gái... Không Phải Gay! Là Gái... Không Phải Gay! - Nhoczymy