Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 308: Yêu
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Làn môi của anh, vẫn còn vương vị thuốc lá, trong phòng cũng ngập tràn mùi thuốc sát trùng, Mặc Thiên Trần chủ động hôn anh, thể hiện quyết tâm của cô, cho dù giờ phút này rời đi, nhưng cô nhất định không buông tay.
cô vừa vội vừa cố, nhưng vẫn không kiềm được cắn anh, anh đã bị thương, cô cũng không đành lòng, nhìn Cúc Như Khanh thần sắc thoáng vẻ kinh ngạc, Mặc Thiên Trần buông anh ra, xoay người ra ngoài.
Như Khanh, trước đây lúc anh hôn em, cũng có ý nghĩ như vậy phải không? Cũng kiên quyết không cho em buông tay đúng không? cô nghĩ, nhất định là đúng rồi. Giống như dáng vẻ cô vừa rồi, hôn càng hung ác, quyết tâm càng lớn.
Mặc Thiên Trần nhân lúc trời chưa sáng về nhà rửa mặt, trên người cô còn lưu dấu vết đêm qua của anh, nhìn mình trong gương, là bộ dạng bị người ta hung hăng yêu thương, cô mỉm cười thắng lợi.
Cho dù lúc rời đi, thái độ của anh có lạnh lùng ác liệt ra sao, cô vẫn cảm nhận được anh chính là giấu diếm sự quan tâm với cô, đối với Mặc Thiên Trần, như vậy là đủ rồi.
Tám giờ sáng, Mặc Thiên Trần lái xe tới Mặc Thị, cô vừa xuất hiện liền bị đoàn ký giả bao vây, cô đã đoán trước bọn họ sẽ đến, nhưng cô phải trả lời thế này bây giờ?
“Cúc phu nhân, xin hỏi tình hình Cúc tiên sinh bây giờ thế nào…”
“Nghe nói Cúc tiên sinh bị thương, có nghiêm trọng không…”
“cô đã đi thăm Cúc tiên sinh chưa…”
“Lần trước cô vì vương tử u buồn mới rời khỏi Cúc tiên sinh, hiện giờ Nhâm tiên sinh và Cúc tiên sinh đều bị thương, cô sẽ lựa chọn thế nào…”
Triển Thanh Thanh dẫn theo bảo vệ chạy tới, nhưng Mặc Thiên Trần phải đối mặt với vấn đề liên quan đến Cúc Như Khanh, cô biết anh bị thương không nặng, nhưng vẫn không biết nên nói thế nào, đành phải thận trọng đáp: “Về mấy câu hỏi của mọi người, tôi không phải không muốn trả lời, nhưng có nhiều chuyện tôi thật sự không biết, tôi chỉ có thể trả lời những gì tôi biết. Thứ nhất, tình hình Cúc tiên sinh tôi không rõ lắm, thứ hai, anh ấy bị thương nghiêm trọng hay không tôi cũng không biết, thứ ba, Thần Phong là người bạn tốt nhấ của tôi, dù là trước hay sau khi bị thương, anh ấy đều là bạn của tôi, thứ tư, những gì liên quan đến Cúc tiên sinh, hy vọng mọi người không nên hỏi tôi, vì tôi cũng giống mọi người, cũng không biết gì.”
“Thay vì ở đây hỏi đại tiểu thư của chúng tôi, không bằng mọi người trực tiếp đi phỏng vấn Đại đương gia của Thanh Phong bang – Phí Cường Liệt, hắn biết nhiều hơn chúng tôi đấy, đại tiểu thư không còn là Cúc phu nhân, xin các vị về sau đừng gọi Cúc phu nhân nữa, mấy chuyện liên quan đến Cúc tiên sinh, chúng tôi thật sự không biết.” Triển Thanh Thanh thay mặt Mặc Thiên Trần trả lời.
“Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần nhỏ giọng quát.
Triển Thanh Thanh liếc cô, thể hiện ý nghĩ. Sau đó lớn tiếng lần nữa: “Đại tiểu thư của chúng tôi và Cúc tiên sinh tình cảm sớm đã tan vỡ, cho nên chuyện liên quan đến Cúc tiên sinh, các người đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”
“Có thật vậy không?” Ký giả nghi vấn.
Mặc Thiên Trần muốn mở miệng đã bị Triển Thanh Thanh ngăn cản, “Nếu không phải thật, đại tiểu thư sao lại không biết tình hình Cúc tiên sinh?” cô dừng một chút, rồi nói tiếp: “Các vị, nhân tiện có thể giúp đại tiểu thư chúng tôi tuyên truyền không, đại tiểu thư tôi hiện giờ độc thân, hoan nghênh các thanh niên hào kiệt tới cầu hôn…”
“Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần mắt trừng lớn.
Sau khi các ký giả thất vọng tản đi, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh lên lầu, trở lại phòng làm việc.
“Thanh Thanh, sao em dám nói loạn với ký giả?” Mặc Thiên Trần than.
Triển Thanh Thanh nhìn chằm chằm cổ của cô, “Em nói loạn sao? Nhìn vết hôn trên cổ chị, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi…”
“Chị có sao?” Mặc Thiên Trần lập tức mang gương ra soi, mới phát hiện Triển Thanh Thanh cố tình lập bẫy, “Em…”
“Em làm sao?” Triển Thanh Thanh đắc ý, “Cúc tiên sinh chắc chắn không sao, nếu không giờ này chị chắc chắn khóc đến sưng hết mặt mày, dĩ nhiên không thể để người ta đắc ý, ai bảo người ta khi dễ chị!”
“Em hại chết chị rồi!” Mặc Thiên Trần dậm chân.
Triển Thanh Thanh nhìn cô chằm chằm, “hắn có đón chị về không?”
“không có.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
“Vậy được rồi, tự chị dâng mình bị người ta ăn sạch sành sanh, các ký giả sẽ để ý đến chị, chị như vậy quá dịu dàng rồi.” Triển Thanh Thanh trợn mắt nhìn thẳng.
Đó là cũng là cô cam tâm tình nguyện! Mặc Thiên Trần than thở trong lòng, xét theo tính cách vững vàng bộc trực của Triển Thanh Thanh, muốn tự cô ấy hiểu được yêu hận cũng là chuyện khó.
Mặc Thiên Trần chỉ lo nếu Cúc Như Khanh nghe được tin này, liệu anh có tức giận không? cô đã rất vất vả mới có được tinh thần “Ngu công dời núi”, bây giờ đả động đến anh, lại dính đến đám ký giả, Triển Thanh Thanh lại còn lớn tiếng tuyên bố!
Quả nhiên là hại người ơi là hại người, hại một cách rất ngọt ngào! Cũng không biết cô đi rồi, Cúc Như Khanh có ngủ thêm không, anh liên tục tăng ca tối qua lại tiêu hao thể lực với cô, bây giờ không biết ra sao!
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam